Một phen hú hồn
Sau khi lên thuyền, năm vị mật thám đại nội ướt sũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo để phơi khô.
Họ có khả năng chịu đựng, trong mùa đông mà không mặc áo cũng có thể chịu đựng rất lâu, ngược lại, mặc đồ ướt thì dễ bị bệnh.
“Các cậu nghĩ rằng Tống tước gia có muốn đi với chúng ta không? Chẳng nhẽ chưa lên đảo đã bị chúng bắn chết rồi sao?”
“Tôi cũng nghe nói, khẩu pháo đó mạnh lắm, một phát có thể phá hủy hàng chục dặm, quân đội Đột Quyết hàng chục vạn người bị vài phát đã tiêu diệt.”
Nghe nói một số tướng lĩnh Đột Quyết cũng không kém cạnh gì các cao thủ Đại Nội, nhưng cuối cùng bị một phát pháo nổ đến mức không tìm thấy mảnh thịt nào.
Các mật thám Đại Nội cũng chưa thấy sức mạnh thực sự của pháo, chỉ nghe kể lại.
Những điều nghe kể lại có một đặc điểm, đó là càng truyền đi càng trở nên kỳ quái, phóng đại lên không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại, sức mạnh của đạn nổ, một phát có thể phá hủy một khu vực rộng khoảng mười đến hai mươi mét, vẫn có thể làm được.
Thỉnh thoảng có một vài mảnh đạn có thể bay cao xa hơn. Nói một phát có thể phá hủy hàng chục dặm, thì phải là cấp độ tên lửa của đời sau.
Nhưng các mật thám Đại Nội không biết điều đó, họ nghĩ rằng dù không thể phá hủy hàng chục dặm, thì nổ một vài dặm cũng có thể làm được.
Một dặm là năm trăm mét, dù họ có khinh công giỏi đến đâu cũng không thể tránh khỏi.
“Không thể nào, Tống tước gia có dám tạo phản không?” Nghe mọi người nói vậy, đội trưởng cũng cảm thấy hơi lo lắng.
“Sao lại không thể tạo phản, tôi nghe nói lãnh thổ của ông ấy đã thu hút hàng chục ngàn người rồi, lại còn có pháo và máy ném đá, có gì phải sợ chúng ta?”
Câu này đúng là sự thật, từ phía Cố Châu có rất nhiều nạn dân, cộng thêm những người bị thiên tai từ phương Nam, quả thật có hàng chục ngàn người đã vào lãnh thổ của Tống tước gia.
“Tôi thấy ông ta không chỉ không sợ chúng ta, mà còn không sợ triều đình. Chúng ta Đại Tĩnh không có hải quân, ngay cả hai chiếc thuyền này cũng là mua từ ngư dân.”
Các mật thám Đại Nội càng nói càng tuyệt vọng, giờ nghĩ lại quyết định của Bát Hiền Vương thật quá độc đoán.
Dù họ tìm được hải đảo, có khi còn chưa kịp đến gần đã bị pháo bắn chết.
“Chúng ta là mang thánh chỉ đến, Tống tước gia không dám làm vậy đâu.”
“Có gì mà không dám, làm rồi cũng không ai biết, chẳng lẽ cậu có thể báo mộng cho Vương gia?”
Nói chuyện như vậy có vẻ cũng có lý, cho dù Tống tước gia giết họ cho cá ăn, triều đình cũng không biết.
Thánh chỉ gì đó cũng không còn quan trọng, một phát nổ đi thì thành bã, lại không ai quay về báo tin, ngay cả cơ hội báo thù cũng không có.
“Nhanh lấy bản đồ ra xem, chúng ta đã đến đâu rồi?”
Một thành viên yêu cầu đội trưởng lấy bản đồ ra xem, nhưng đội trưởng vừa mới lấy ra, đã bị anh ta tát một cái khiến nó rơi xuống biển.
“Cậu làm gì vậy?” Đội trưởng tức giận đến mức suýt rút dao ra.
“Xin lỗi đội trưởng, tôi vừa rồi mang theo bản đồ rơi xuống nước, không may làm ướt rồi, anh cứ phạt tôi đi.”
Anh ta chính là một trong năm người vừa rơi xuống nước, nghe vậy mọi người đều nhận ra.
Đúng vậy, về nói bản đồ không chính xác không tìm thấy hải đảo, mọi người vô tình rơi vào hố băng.
“Ôi, chuyện này cũng không thể trách cậu. Biển cả mênh mông không có dấu hiệu gì, ai cũng như ai thôi.”
Đội trưởng thở dài, đã mặc nhiên chấp nhận cách làm này.
Thật lòng mà nói, từ khi vào biển, chiếc thuyền lắc lư khiến anh cũng cảm thấy không thoải mái, thực sự khó phân biệt phương hướng.
Anh vừa cầm bản đồ, cũng không thể phân biệt được hướng cụ thể của hải đảo.
Nếu họ cứ tiếp tục chèo thuyền như vậy, không chừng một cơn sóng ập đến thì sẽ lật thuyền.
Đến lúc đó ngay cả cái mặt của pháo cũng chưa thấy, đã làm cá ăn, thì thật là oan uổng.
Thôi thì mọi người cùng nhau nỗ lực chèo về, sau khi trượt lên mặt băng, thì bỏ thuyền luôn.
Quay về quá sớm thì không dễ giải thích, mọi người bàn nhau đi dạo trên mặt băng, kết quả đi một hồi thì lại đến Uy Châu.
Sau khi trở về, các mật thám Đại Nội đã báo cáo với Bát Hiền Vương theo những lời đã chuẩn bị sẵn.
Tống Tiểu Xuyên đã chờ đợi nửa tháng mà không có tin tức gì từ phía đó, nên đã quyết định để Vương Bình quay trở về vùng đất phong Yến Châu trước, đồng thời phụ trách thu thập các loại tin tức.
Không cần thiết thì không nên xuất hiện, để tránh bị người của Đoan Vương phát hiện.
Đoan Vương chắc chắn đã có gián điệp ở Yến Châu, cần phải đề phòng.
“Tuân lệnh!”
Vương Bình nhận được mệnh lệnh, đẩy một chiếc thuyền gỗ nhỏ rời đi.
Anh cần trở về đảo nhỏ trước, rồi từ đảo nhỏ đi đến vùng đất phong Yến Châu.
Có chỉ thị từ Tống tước gia, tự nhiên sẽ có người ở vùng đất phong Yến Châu tiếp đón anh.
Một thời gian sau, có một con bồ câu đưa tin đến, chuyển tải một tin tức mới. Con bồ câu này là Vương Bình mang từ đảo nhỏ đến Yến Châu, ngay lập tức phát huy tác dụng.
Ở đảo nhỏ, Lưu Dũng nhận được tin tức, lập tức phái người có khả năng đến đảo Rắn thông báo cho Tống tước gia.
Vương Bình nhận được tin tức mới từ Lãnh Phong, quả thực có gián điệp của Đại Nội được phái ra, và đã cử tới hai mươi người.
Kết quả là nhóm gián điệp này đã bị lạc trên biển cả mênh mông, không tìm thấy vị trí của đảo nhỏ.
Có lẽ bản đồ biển mà triều đình vẽ ra ban đầu không chính xác.
Họ chèo thuyền mãi, nhưng không thể tìm thấy lớp băng ở phía đối diện.
Cuối cùng, họ vòng vèo mãi, khó khăn lắm mới tìm thấy một lớp băng và lập tức lên đó. Vất vả lắm mới theo lớp băng đi lên bờ, nhìn lại thì lại đến lãnh thổ của Uy Châu.
Uy Châu cũng là một vùng đất của Đại Tĩnh Quốc, tức là họ hoàn toàn không rời khỏi khu vực bờ biển phía đông.
Chuyện này đã lan truyền trong nhóm mật thám của Đại Nội, có thể nói là toàn bộ giới mật thám ở Kinh thành đều biết đến câu chuyện hài hước này.
“Ha ha ha…”
Vương Bình nghe xong cũng cười không ngớt, lập tức truyền đạt tin tức này.
Nếu không có bản đồ của Lãnh Phong, thực sự anh cũng rất khó để tìm thấy vị trí của đảo nhỏ giữa biển cả mênh mông.
Dù có bản đồ, anh cũng đã rơi vào những cái hố băng mấy lần, có thể nói là hiểm nguy trùng trùng.
“Đã sớm nói, làm ta phải xa Phu nhân lâu như vậy!”
Tống Tiểu Xuyên lập tức dẫn theo lão đà tử trở về đảo nhỏ, thật sự về nhà thì thoải mái hơn, ở đảo Rắn trống trải, ở lại thật sự chán quá.
Chủ yếu là bên đó toàn nam nhân, cả ngày chỉ nhìn một đám nam nhân lớn tuổi, chán đến mức muốn phát điên.
Mọi người đều cho rằng bản đồ không chính xác, mật thám Đại Nội thực sự đã lạc trên biển, vì vậy triều đình sau đó cũng không cử người đến nữa.
Tống Tiểu Xuyên nghĩ rằng cuối cùng cũng tránh được một kiếp nạn, không phải đi đánh trận ở phía tây.
“Phu nhân, tối nay chúng ta ăn lẩu nhé.” Anh đã thèm từ lâu.
“Lần này ta muốn ăn lẩu cay!” Tô Tiểu Tiểu dựa vào cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng nói.
“Được rồi, không vấn đề gì!”
Trong cái lạnh giá này, ăn một nồi lẩu cay để ra mồ hôi, đúng là có thể xua tan cái lạnh. Từ đảo Rắn trở về, anh bị lạnh đến mức không chịu nổi.
Thời đại Đại Tĩnh không có ớt, anh dùng lát gừng, củ cải ngâm làm nước lẩu, lại cho dầu tiêu vào bát nhỏ trộn với dầu mè. (ở chap 217 thì tác giả có ghi là ớt đỏ để làm mũi người tuyết, cái này lỗi của tác giả)
Thịt cừu nóng hổi được gắp ra, chấm vào bát dầu, đưa vào miệng vừa tê vừa cay, mồ hôi trên trán lập tức tuôn ra.
Thịt cừu, thịt bò không giới hạn, trong nồi còn cho thêm lát củ sen, rau chân vịt, lõi cải, miến, đậu phụ đông lạnh, cùng với cá viên, tôm viên do ngư dân gửi đến, ăn thật sự đã đã.
“Thích quá!” Tống Tiểu Xuyên lần này thật sự ăn rất đã.
“Phu quân làm thật ngon, ta ăn no căng rồi.” Tô Tiểu Tiểu xoa bụng, cảm thấy hơi phình lên.
Đăng bởi | Mixo272 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 42 |