Gặp mặt Nhạc Mẫu
Kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn cướp, cùng với kỹ thuật ném đá mà chúng sử dụng, không thể không có liên quan đến người Đột Quyết!
“Hỏi hắn về người Đột Quyết!” Tống Tiểu Xuyên ra hiệu cho lão đà tử.
“Người Đột Quyết… người Đột Quyết, ta không biết người Đột Quyết!”
Không ngờ rằng, tứ đương gia lại không biết người Đột Quyết.
Tống Tiểu Xuyên chỉ có thể ra hiệu cho lão đàtử, hỏi về kỹ thuật ném đá.
“Đại tiên sinh… là đại tiên sinh dạy!” Lúc này tứ đương gia bắt đầu sùi bọt mép, có vẻ như không chịu nổi nữa.
“Đại tiên sinh là ai?” Tống Tiểu Xuyên truy hỏi!
“Đại tiên sinh… đại tiên sinh không thể nói!” Nói đến đây, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy điên cuồng.
“Đại tiên sinh rốt cuộc là ai, nói ra đi!”
“Đại tiên sinh… đại tiên sinh hắn…”
Phụt… tứ đương gia phun ra một ngụm máu tươi, mắt đảo ngược và ngã xuống chết tại chỗ.
Quả là một đại tiên sinh lợi hại, có thể khiến một tên cướp sợ hãi như vậy. Dù có trúng thuốc mê, cuối cùng cũng không khai ra.
Có vẻ như bọn cướp ở Lão Nha Sơn không trực tiếp tiếp xúc với người Đột Quyết, mà có người trung gian.
“Chủ nhân, có muốn đi tiêu diệt Lão Nha Sơn không?” Nhìn xác chết trên đất, Lưu Dũng hỏi.
“Không vội, trước tiên đi nhận thưởng ở huyện nha, tiện thể mở cửa hàng muối luôn.”
Tống Tiểu Xuyên đoán rằng bọn cướp ở Lão Nha Sơn trong thời gian ngắn sẽ không quay lại, chính xác hơn là không dám quay lại.
Hai trăm kỵ binh đã là lực lượng chủ lực của chúng, những tên cướp còn lại phải giữ vững sào huyệt. Trừ khi chúng không muốn sống nữa, nếu không sẽ không quay lại tìm cái chết.
“Quan nhân, ngày mai huynh có vào thành không?” Tô Tiểu Tiểu từ trong nhà đi ra nhỏ giọng hỏi.
“Ừ, nàng có muốn đi cùng không?” Tống Tiểu Xuyên nhẹ nhàng nắm tay cô.
“Ta muốn về thăm nhà mẹ một chuyến!”
Đây là lần đầu tiên nghe nương tử nhắc đến chuyện về nhà mẹ đẻ. Bởi vì từ khi cưới, cô chưa về nhà mẹ đẻ lần nào.
Dù không biết lý do cụ thể, nhưng Tống Tiểu Xuyên vẫn quyết định sẽ đi cùng cô một chuyến.
“Vậy được, ngày mai ta sẽ bảo lão Lưu chuẩn bị lễ vật, chúng ta đi một chuyến!”
Vì đã đi gặp nhạc phụ, chắc chắn phải chuẩn bị một chút lễ vật.
Tố Tiểu Tiểu nhìn Lưu Dũng với vẻ khó xử nói: “Có thể không cho huynh ấy đi không? Cha ta bị bệnh rồi…”
Hóa ra có người gửi tin nói rằng lão Tô bị bệnh, nhưng vì mấy ngày nay phải đối phó với bọn cướp, cô không dám nhắc đến.
Giờ bọn cướp đã bị đánh bại, cô mới dám nói với quan nhân. Lưu Dũng tuy không dữ dằn như Vương Bưu, nhưng cũng khá đáng sợ, sợ rằng ông lão sẽ bị dọa cho hoảng.
“Vậy thì được!”
Tống Tiểu Xuyên lập tức đồng ý, dù sao vào thành cũng không nguy hiểm lắm, chỉ cần để lão đà tử một mình đi theo là được.
Kết quả là anh đồng ý, nhưng Lưu Dũng, Vương Bưu và những người khác lại không đồng ý.
“Chủ nhân, chúng tôi sẽ hộ tống ngài vào thành, chỉ cần vào thành sẽ không theo nữa.”
Họ nói cũng có lý, dù sao lần trước là trên đường từ thành về đã bị tấn công. Vậy thì để đội hộ vệ đưa vào trong thành cũng tốt, đúng lúc giải quyết chuyện cửa hàng muối.
“Công tử, chúng tôi cũng muốn vào thành, cả ngày ở đây sắp ngột ngạt chết rồi!”
Hai tỷ muội sinh đôi Khấu gia cũng chạy ra tham gia, Tống Tiểu Xuyên liếc họ một cái.
Trong lòng nghĩ tađi gặp nhạc phụ, hai người các cô làm gì ở đây? Chỉ có hai người nổi tiếng ở Song Yến Lâu, không phải làm cho bệnh tim của nhạc phụ ta tái phát sao.
“Công tử, ta đi cùng tỷ tỷ, đúng lúc khảo sát vị trí cửa hàng muối.”
May mà Khấu Chân Chân kịp thời ra tay giải vây, Tống Tiểu Xuyên liền sắp xếp lão Ngô đi theo họ.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Vương Bửu phụ trách đánh xe, Lưu Dũng đứng bên ngoài xe để cảnh giác.
Tống Tiểu Xuyên và Tô Tiểu Tiểu ngồi trong khoang xe rộng rãi, vừa ăn vặt vừa trò chuyện.
Cỗ xe ngựa này được anh thêm hai cái lò xo, có tác dụng giảm xóc nhất định. Tô Tiểu Tiểu cũng không hiểu nguyên lý là gì, nhưng ngồi rất thoải mái.
Thực ra còn một người phụ trách bảo vệ, đó là lão đà tử.
Lão không ngồi trên xe, mà thi triển khinh công chạy nhanh. Thỉnh thoảng còn chạy lên phía trước để dò đường, loại bỏ nguy hiểm trước.
Trên đường đi cũng không có gì nguy hiểm, hai người ngồi xe ngựa vào thành. Vì sợ làm gia đình hoảng sợ, Tô Tiểu Tiểu dẫn Tống Tiểu Xuyên xuống xe trước.
Hai người vừa đến đầu ngõ, đã nghe thấy hàng xóm nói: “Đây không phải là cô nương của Tô gia sao? Tôi còn tưởng cô ấy chết ở ngoài rồi.”
“Đúng vậy, tôi cũng nghe nói cô ấy chết, được chôn cùng mẹ.”
Tống Tiểu Xuyên nghe thấy câu này, suýt nữa đã chạy lại tát người đó hai cái, nhưng câu tiếp theo làm anh trong lòng căng thẳng.
“Đứa trẻ này số khổ, mẹ nó chết sớm, bị mẹ kế bán cho một kẻ vô lại, còn tưởng nó bị đánh chết!”
Ừm... ngại quá, sau một hồi lâu mới biết kẻ gây ra mọi chuyện lại chính là mình.
Trong ký ức của Tống Tiểu Xuyên, chỉ biết mình đã đưa cho bà mối hai trăm văn tiền rồi dẫn một cô vợ về, những tình huống khác thì không rõ lắm.
Nghe hàng xóm nói chuyện, hóa ra cô ấy bị mẹ kế bán. Nếu mẹ ruột đã chết, sao còn quay về làm gì nữa.
Nhìn từ góc độ của thế giới sau này, nếu Tô Tiểu Tiểu có thể bị mẹ kế bán, thì cha cô chắc chắn cũng không phải là người tốt.
“Tra nam!” anh ta lẩm bẩm trong kẽ răng!
“Quan nhân, chàng nói gì vậy? Tra nam là cái gì?” không may Tô Tiểu Tiểu nghe thấy, may mà cô không hiểu.
“Không... không có gì, ta chỉ nói đường này không bằng phẳng, hơi đau chân một chút.” anh ta vội vàng lấp liếm.
“Đều do ta không để xe ngựa vào, làm phiền quan nhân rồi, hay là chàng về trước đi?” Tô Tiểu Tiểu sợ làm quan nhân tức giận, không biết phải làm sao.
“Ta không sao, ta sẽ đi cùng nàng!” Tống Tiểu Xuyên rất muốn xem cái gọi là mẹ kế kia là người như thế nào.
Còn chưa đến cửa Tô gia, đã nghe thấy một giọng nói chói tai: “Ôi Tiểu Tiểu, ngươi còn biết về nhà à, cha ngươi suýt chút nữa không gặp được ngươi lần cuối.”
“Ngươi đã gả cho nhà giàu, quên cả phụ mẫu, cũng không về thăm chúng ta.”
“Đệ đệ ngươi những năm qua sống không dễ dàng, ngươi phải giúp đỡ nó.”
Đậu má, lão yêu bà từ đâu tới đây!
Chỉ thấy một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, cầm một chiếc khăn tay vặn vẹo đi tới.
“Ngươi có thể gả vào nhà giàu, vẫn là nhờ mẹ ngươi đưa cho bà mai hai trăm văn tiền, ngươi không được quên mẹ đâu!”
Mẹ kế vẫn chưa quên chuyện này, chính bà là người tìm mối mai.
Hai trăm văn tiền đó không phải là ta đưa cho bà mai sao? Tống Tiểu Xuyên thầm nghĩ!
“Ai da, cô gia, hiền tế của ta, mau mau vào trong đi!” Nói xong, mẹ kế liền khoác tay Tô Tiểu Tiểu kéo vào trong, trông gấp gáp hơn cả mẹ ruột.
Tô Tiểu Tiểu bị thái độ thay đổi của mẹ kế làm cho ngạc nhiên, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ đành theo bà vào sân.
Sân Tô gia không quá lớn, nhưng cũng rộng rãi hơn nhà của người dân bình thường một chút.
Tô lão gia trước đây làm một số việc kinh doanh nhỏ, cũng coi như có chút tiền. Tin rằng với điều kiện của nhà ông, cũng không đến mức không đủ tiền nộp thuế đầu người để bán con gái.
Đúng lúc Tống Tiểu Xuyên đến, tiện thể hỏi ông về chuyện này, lúc trước sao lại nghĩ đến việc bán con gái, đó chính là con ruột của ông mà.
Kết quả vừa vào nhà, chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Tô Tiểu Tiểu kêu lên: “Cha, cha thế nào rồi?”
Đăng bởi | Mixo272 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 95 |