Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy hung

Phiên bản Dịch · 1525 chữ

Lão đà tử vì cứu Khấu Chân Chân đã hơi chậm trễ một chút, khi laox đuổi kịp thì hai người đã đến cổng thành.

“Để cho ta đi qua!”

An công tử bình thường ngang ngược quen rồi, hoàn toàn không coi các nha dịch ra gì.

Bị hawns ta quát như vậy, các nha dịch ở Tào huyện thật sự không dám ngăn cản. Họ đều biết vị này là An công tử của Tế Châu, có tiền có thế không dễ chọc.

Lâm huyện úy nhìn thấy người trên ngựa, không khỏi co rút đồng tử.

Nếu đoán không nhầm, kẻ bắt cóc Khấu Chân Chân chính là hắn, hắn là người An gia mà.

An gia không dễ chọc, không chỉ có quan hệ tốt với tri phủ Tế Châu, nghe nói trong triều cũng có người.

Ông ta trong lòng cầu nguyện: Tiểu Xuyên huynh đệ tuyệt đối đừng đuổi theo, chỉ cần cứu được người, thì hãy để An công tử đi.

Bởi vì ông ta biết tính khí của Tống Tiểu Xuyên, nếu đuổi kịp thì nhất định sẽ giết An công tử.

Cữu cữu của An công tử đang làm quan lớn trong triều, giết hắn thì sẽ gây ra rắc rối lớn.

Đang nghĩ đến đây, thì thấy lão đà tử đã đuổi tới.

A! Đây có phải là người không, nhanh quá đi!

Lão đà tử thi triển thân pháp, cả người nhanh như một lục sắc tuyến, vì cơ thể ông đang mờ mờ tỏa ra ánh sáng xanh.

“Công tử đi trước!” Trương Long muốn ở lại chống lại lão đà tử, để An công tử đi trước.

“Đừng có chạy!”

Lưu Dũng dẫn theo Tống gia, đã chờ sẵn ở đây. Giơ tay nỏ lên, nhắm vào hai người bắn ra.

Trương Long thậm chí không né tránh, cũng không dẫn An công tử tránh đi, mà đứng ở phía trước, da toàn thân biến thành màu đồng cổ.

“Đinh đinh đang đang…”

Những mũi tên nỏ bằng thép bắn lên, phát ra âm thanh trong trẻo, lại không thể xuyên thủng được làn da của hắn.

Kim chung tráo thật lợi hại, có lẽ là đệ tử tục gia của Khổ Lâm Tự.

Lão đà tử có võ công lợi hại, bình thường đối phó với bảo tiêu hoặc bộ khoái, đều rất dễ dàng.

Nhưng lão cũng không dám dễ dàng chọc vào người có sư phụ, đặc biệt là những người xuất thân từ đại phái, vòng tròn xã hội của họ quá phức tạp.

May mà trên đầu hắn không có vết sẹo, không phải là đệ tử nhập môn, nếu không thì phải khuyên chủ nhân từ bỏ rồi.

Trong giang hồ có câu: Thà chọc vào tri phủ, chứ đừng chọc vào Khổ Lâm Tự!

Chọc vào tri phủ chẳng qua chỉ bị truy nã, chỉ cần lên núi tìm một khu rừng trốn đi, quan binh cũng không làm gì được.

Nhưng chọc vào Khổ Lâm Tự thì rắc rối lớn. Họ có đệ tử tục gia ở khắp nơi, những đệ tử này có người làm quan, có người mở võ quán, có người làm thủ lĩnh sơn tặc, có thể nói là đủ loại người.

Còn đáng sợ hơn, một số đệ tử Khổ Lâm Tự sẽ được chọn vào cung làm thị vệ. Đới đao thị vệ trong cung, đó là có chức vụ.

Đội trưởng thị vệ trong cung, ngang hàng với tri phủ đại nhân. Hơn nữa tri phủ đại nhân gặp hắn, còn phải khách khí.

Không kịp nghĩ nhiều, Trương Long đã xông tới.

Hắn một cú quét ngang, đã đá bay Lưu Dũng, Vương Bưu, Mã Bảo Quốc đang chắn đường!

Ba người như chiếc chăn bông bị đá bay ra xa, cảm giác như toàn thân xương cốt đều gãy nát.

Công phu chân thật hảo, xem ra hắn đã nương tay khi đá lão Ngô. Giờ đây để cứu công tử thoát khỏi nguy hiểm, hắn cũng không giữ lại nữa.

Lão đà tử thấy tình hình này, lập tức ném đi tẩu thuốc trong tay!

Trương Long không để tâm, đưa lưng lại cho lão, vẫn dẫn An công tử chạy trốn.

Không ngờ lưng bị một cú đánh mạnh, suýt nữa thì ngã khỏi ngựa.

Vừa rồi để chống lại mũi tên nỏ, hắn nhảy lên cùng An công tử cưỡi chung một con ngựa, lúc này bị đánh một cú liền nhảy xuống ngựa.

“Công tử đi trước!”

Một cái tát đánh vào mông ngựa, con ngựa hý lên một tiếng rồi lao đi như điên.

Cùng lúc đó, Trương Long rơi xuống đất, lập tức đá một cú vào chân sau của lão đà tử.

Cú đá chân sau là một ám chiêu, từ dưới lên đá vào vùng nhạy cảm của người khác, nếu bị trúng thì không chết cũng tàn phế.

Lão đà tử nhìn có vẻ mềm yếu nhưng tay lại vung xuống như búa cao su đập vào cây sắt, mạnh mẽ đẩy Trương Long trở lại.

“Miên chưởng, người nhà họ Trần?”

“Biết thì tránh ra!”

“Trần gia có người què, ta không tin!”

Hai người nói vài câu về giang hồ, những người xung quanh không hiểu.

Người mà họ nhắc đến, Trần gia, là một võ thuật thế gia, nhiều thế hệ đều luyện võ.

Tiền triều đã có vài người đỗ võ trạng nguyên làm đại tướng, hiện tại thì ẩn cư.

Dù rất khiêm tốn nhưng thực lực mạnh mẽ, có thể nói không sợ Khổ Lâm tự.

Hai người vừa hỏi han vừa giao đấu, chỉ trong vài câu đã qua hơn trăm chiêu.

Tống gia quân canh giữ cổng thành đã đi đuổi theo An công tử, nhưng tiếc là ngựa của họ không đủ nhanh, càng đuổi càng xa.

Lúc này, Tống Tiểu Xuyên nhìn thấy, thấy lão đà tử đang đánh nhau với một người đàn ông lực lưỡng, anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không nói nhiều, anh rút súng ra, nhắm thẳng vào ngực Trương Long bắn một phát. Không bắn vào đầu, chủ yếu là sợ không trúng.

“Ầm!”

Âm thanh vang dội, làm cho các quan viên sợ hãi run rẩy. Chỉ thấy Trương Long lùi lại ba bước rồi đứng vững lại.

Cái gì? Tống Tiểu Xuyên dụi mắt, có chút không dám tin!

Anh hiểu sức mạnh của súng, lần trước tên gián điệp Đột Quyết, đại thủ lĩnh của Lão Nha Sơn cũng không chịu nổi.

Người này luyện công phu gì mà da trở nên vàng óng, viên đạn lại không xuyên qua được.

Dù không xuyên thủng da, nhưng vẫn làm tổn thương nội tạng.

Nhân lúc Trương Long điều tức, lão đà tử vung một nắm bột độc về phía hắn. Đối phương sơ ý hít phải một chút.

“Ngươi…” Trương Long muốn nói hắn không có võ đức, nhưng trong giang hồ võ đức có tác dụng gì.

“Ngã xuống cho ta!” Nhân lúc đối phương không thở được, lão đà tử một tay đập hắn ngã xuống đất.

“Chủ nhân, người này…” hắn định nói, người này không nên giết.

Tống Tiểu Xuyên đã nạp lại một viên đạn, nhắm thẳng vào Trương Long đang nằm trên đất bắn một phát.

Lần này không có kim chung tráo bảo vệ, đầu hắn lập tức nổ tung.

“Người này thì sao?” Tống Tiểu Xuyên thổi thổi khói ở miệng súng hỏi.

“Không sao, ta đi đuổi theo người!” Sự tàn nhẫn của chủ nhân, lão đà tử cũng không phải lần đầu thấy.

Hắn thi triển thân pháp đuổi theo, không biết có đuổi kịp An công tử không.

Tống Tiểu Xuyên nhảy lên con ngựa chiến của Lưu Thiết Trụ, cũng đuổi ra ngoài thành.

Một phần Tống gia quân ở lại bảo vệ phu nhân, phần còn lại cũng lên ngựa đuổi theo.

Lão đà tử nhanh chóng đuổi kịp đợt Tống gia quân truy đuổi đầu tiên, họ mặc giáp ngựa lại chậm chạp, hoàn toàn không đuổi kịp An công tử.

Chẳng bao lâu, Tống Tiểu Xuyên cưỡi ngựa chiến cũng vượt qua họ.

Con ngựa này là giống tốt từ Tây Man Quốc, cao lớn hơn ngựa chiến Tây Man bình thường, tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn.

An công tử cưỡi một con ngựa Bạch Bố từ biên giới, cơ thể linh hoạt và sức lực rất tốt.

Chạy một hồi đã ra ngoài hơn mười dặm, lão đà tử sau trận chiến trước đó, chạy xa như vậy thì nội lực có chút không theo kịp.

Thân pháp của hắn hoàn toàn dựa vào nội lực, một khi nội lực không đủ thì tốc độ tự nhiên giảm.

Nhìn thấy sắp đuổi kịp, thật đáng tiếc. Hắn nhìn về phía xa, phóng ra một chiếc phi tiêu, hy vọng có thể trúng.

An công tử trong lúc chạy trốn, bị đánh từ phía sau suýt ngã xuống, cuối cùng nắm chặt dây cương vẫn giữ vững được.

Bạn đang đọc Đại Tĩnh Kiêu Hùng của Lạc Khắc Bánh Quy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mixo272
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.