Chương 1 đến Chương 10
Bóng trăng mập mờ ẩn hiện dưới mặt nước mênh mong. Ngồi bên trên chiếc thuyền gỗ cũ kỹ, Minh Trần tùy tiện ném một viên đá nhỏ xuống bên dưới mặt nước, miệng ngậm một nhánh cỏ xanh, vô tư để cho hương vị của nó tràn ngập vào miệng.
Khẽ nhấc chiếc cần câu cạnh bên lên nhấp nhả một lúc, liếc nhìn sang thứ ánh sáng mờ ảo của ánh trăng nữa đêm, ngước nhìn lên bầu trời xa xăm vô tận hắn thở dài một hơi dài rồi ném cả chiếc cần câu đang cầm trên tay xuống nước mà nói.
"Chết tiệc".
Nhớ đến khoảnh khắc vô tình va phải ánh mắt của hắn với người con gái mang tên Uyên Nhi à giờ đây trong lòng hắn như dâng lên một nỗi tương tư vô bờ khó tả. Nghĩ ngợi một lúc xa xăm về tương lai mơ hồ của mình, về gia cảnh, về phụ thân, về phụ mẫu về cả thực lực hiện tại của bản thân phút chóc khiến lòng hắn nổi lên hàng trăm đợt dậy sóng khó chịu và tự ti. Đôi lúc những cơn sóng đó như một căn bệnh trầm cảm quái ác cứ đeo bám hắn dai dẳn nhiều năm không chịu buông tha.
"Chết tiệc, sao ta lại ném đi chiếc cần câu yêu quý rồi". Hắn hét lên sau khi tâm trí bừng tỉnh trở lại. Cũng là lúc hắn nhận ra bản thân hắn vừa chính tay ném đi chiếc cần câu yêu quý nhiều năm của mình xuống nước.
Đứng trên thuyền nhìn chiếc cần câu cứ thế càng lúc càng trôi xa mình hơn hắn bực giọng quát mắng rồi phi mình xuống nước bơi nhanh về phía chiếc cần câu.
Giơ tay bắt lấy chiếc cần câu trước mặt, hai chân hắn đạp liên hồi dưới dòng nước tối đen như mực. Giây phút tay hắn bắt được chiếc cần câu, cũng là lúc bên dưới chân hắn như chạm phải một thứ gì đó như một loài cá da trơn nhưng cảm giác mách bảo hắn rằng, thứ bên dưới rất to lớn.
Trèo lại lên thuyền, vào đến bờ nhìn cả người ướt sũng hắn vật vờ mệt mỏi mà nhìn xuống chiếc thùng đựng cá đang trống trơn của mình mà thì thầm nói.
"Mẹ nó chứ, tối nay lại phải ăn tạm quả rừng rồi. Con sông này cứ như không còn một con cá nào để lão tử bắt vậy, chúng nó đi chết hết cả rồi hay sao".
Bực giọng, hắn ngó nghiêng xung quanh một lúc. Chợt, hắn nghe thấy một âm thanh xào xạt phía trong một bụi cây gần đó, ngoảnh đầu lại nhìn, sự tò mò cứ thế trỗi dậy khiến hắn chầm chậm mà bước đến nơi vừa phát ra âm thanh
Quơ hai tay dạt bụi cây sang hai bên, đập vào mắt hắn mà một thân thể đầy rẫy vết thương, máu đỏ nhuộm ướt cả thân thể. Nhìn sơ qua người này không quá ba mươi tuôi từ y phục hắn đoán biết được mơ hồ về thân phận người này.
"Huyền Minh Tông". Âm thanh như có như không, không tự chủ mà phát ra từ miệng của Minh Trần.
Huyền Minh Tông tại phía Bắc khu vực Hoang Uyên này tuy không phải là một đại tông phái, nhưng cũng là một thế lực mà không phải ai cũng có thể trêu vào, huống hồ phía sau Huyền Minh Tông còn có mấy thế lực phụ thuộc khác, liên kết lại cũng là một số lượng cực kỳ lớn. Hơn nữa, tông chủ của Huyền Minh Tông là Huyền Thiên, nghe nói từ mấy năm trước đã sớm bước vào cảnh giới Thiên Tôn Cảnh, thân phận còn là một luyện đan sư ngũ phẩm, uy lực hiệu triệu quần hùng cũng không thua kém gì một cường giả nhất lưu tại Hoang Uyên này, cớ sao tông môn của lão lại ra nông nỗi này. Nghĩ ngợi một hồi lâu Minh Trần tiến lại người đàn ông đang nằm bất động kia, đặt một ngón tay lên mũi lão để xem tình trạng của lão còn sống không, sau khi xác nhận người này đã chết hắn hốt hoảng ngồi bật dậy về phía sau quát mắng.
"Chết tiệc, sao người này lại chết ở chỗ này chứ. Nếu để mấy lão ở Huyền Minh Tông kéo đến đây thì coi như chỗ câu cá phong thủy của lão tử đây bị làm phiền rồi. Không được, ném lão xuống sông luôn vậy".
Nghĩ là làm, Minh Trần tiến lại xoay thi thể người đàn ông đang nằm bất động bên dưới, lăn xác ông ta đến gần mép bờ sông. Vừa lăn, hắn vừa để ý thấy dưới thắt lưng của người này có một mãnh ngọc bội hình kỳ lân màu xanh, trong rất đẹp mắt và sang trọng. Không nghĩ nhiều hắn vội lấy tay giật mãnh ngọc bội của người kia ra khỏi thắt lưng bỏ vào trong túi của mình.
Đến mép bờ sông, nhìn thi thể trước mặt Minh Trần có chút do dự.
"Hay là ta chốn hắn tại đây nhỉ, dù gì hắn cũng đưa cho ta mãnh ngọc bội này làm tiền công rồi. Ừ đúng rồi, xem như đây là tiền công vậy".
Nghĩ rồi Minh Trần lăn thi thể người kia vào trong bờ cách mép sông khoảng độ chục trượng, chọn một vị trí sạch sẽ không ẩm ướt hắn liền ra sức đào lấy cho người kia một huyệt mộ.
Đoạn hắn lăn thi thể kia xuống huyệt thì từ bên trong người lão kia rớt ra một quyển trục màu đỏ máu và một bức thư. Minh Trần vội lấy hai vật đó bỏ hết vào trong túi rồi tiếp tục chôn cất người kia.
Về đến nhà, Minh Trần đặt tấm lưng mệt mỏi cả ngày xuống bên dưới chiếc giường trúc. Tiếng ộp ẹp cũ kỹ phát ra từ chiếc giường khiến hắn không thể nào chợp mắt. Nhìn về chiếc túi đang đựng quyển trục màu đỏ và bức thư bí ẩn kia, sự tò mò trong hắn nỗi lên. Ngồi bật dậy, hắn vội tiến lại lấy chiếc túi rồi đi lại ngồi xuống giường.
"Mở thứ nào trước đây". Minh Trần thở dài suy nghĩ.
Sau đó hắn đặt tay lên quyển trục màu đỏ, xung quanh có một sợi chỉ màu xanh quấn chặt, nhìn ngắm quyển trục một lúc lâu hắn mới thở dài quyết định mở nó ra.
"Xem như phần tiền công ta giúp lão có nơi an nghĩ vậy, không phải ta trộm của lão".
Khi đặt tay lên sợi chỉ màu xanh, một luồng năng lượng nóng rực tựa hồ như thiêu đốt người ta chỉ trong giấy lát tràn ra khắp quyển trục phủ lên thân thể Minh Trần khiến hắn sợ hãi vùng lên mà ném quyển trục xuống đất. Đột nhiên hắn phát hiện, ngọn lửa kia tuy bám chặt vào thân thể hắn nhưng lại không gây ra bất kỳ tổn thương nào, tựa hồ chỉ tạo nên một ít cảm giác nóng rát nhỏ.
"Kim Thiền Quyết". Minh Trần đọc rõ từng chữ trong sự sợ hãi của bản thân. Bởi vì đối với hắn loại công pháp này chẳng khác gì một thiên tài địa bảo hiếm có vậy.
Cẩn thận đọc kỹ từng dọc trong quyển trục, Minh Trần không khỏi ngạc nhiên mà lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ.
"Kim Thiền Quyết, công pháp Địa giai cao cấp. Sau khi tu luyện đến cảnh giới hóa cảnh có thể tùy ý khiến cho bản thân như một con ve sầu loại bỏ thân xác mà chạy trốn. Hiểu một cách đơn giản, khi chiến đấu với kẻ thù nếu trong tình trạng nguy kịch có thể tạo ra một bản sao thân thể ở lại phía sau đánh lừa kẻ thù. Khi đạt đến cảnh giới Đại thừa có thể tùy ý tạo ra nhiều phân thân cùng lúc".
Hai mắt Minh Trần sáng rực như vừa nhặt được một miếng hời từ chợ đen vậy, nhưng quả thật đối với một kẻ tu luyện nhiều năm không có chút tiến bộ nào thì quyển công pháp này quả thật như một vị cứu tinh.
"Xem ra lần này ta chiếm được không ít vật tốt từ cái xác kia rồi". Minh Trần cười sảng khoái nói.
Đang trong cơn vui sướng tột độ hắn vô tình nhìn sang mãnh ngọc bội và phần thư còn lại. Chần chừ một lúc lâu nghĩ rằng người kia đã chết, bức thư này dù gì cũng phải được mở ra, biết đâu người kia còn có lời trăn trối gì đó chưa hoàn thành được.
"Xem như hôm ta làm người tốt đến cùng vậy. Nếu lão gia hỏa ông có di ngôn gì trong này thì nếu có thể giúp thì ta sẽ giúp cho, dù gì quyển Kim Thiền Quyết kia cũng đủ trả phần ân tình này rồi".
Cầm tờ giấy được đóng kỹ càng trên tay, ngắm nghía hồi lâu hắn dùng tay gỡ đi lớp niêm phong bên ngoài. Lớp niêm phong vừa được gỡ xuống, từng tràn ký tự hỗn độn tự sắp xếp với nhau xuất hiện trước mắt hắn với nội dung.
"Thiên Ma xuất thế, nhị Minh thiên đế".
"Câu này có ý nghĩa gì nhỉ". Hắn thở dài rồi ném phong thư vào trong một chiếc rỗ tre sau đó nằm lăng ra đánh một giấc dài.
Khi chợp mắt, trong cơn say giấc, hắn mơ hồ nhìn thấy một người trung niên nam tử có mái tóc trắng, đôi mắt người này có phần rất giống với hắn, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên đầu hắn xoa xoa rồi nói.
"Lang Nhi".
Cảm giác ấm áp kỳ lạ từ người đàn ông kia như một ngọn lửa sưởi ấp toàn bộ thân thể đang lạnh buốc của Minh Trần. Trong giây phút đó, hắn tựa hồ như muốn bay khỏi chiếc giường tre bên dưới để tiến đến người trung niên kia. Giây phút bàn tay của hắn gần như chạm vào vạt áo của người kia thì từ trên cao, một âm thanh cau có kèm theo một cái vỗ vào đầu khiến hắn bừng tỉnh. Cơn say giấc chưa kịp hưởng thụ hết đã phải bị một cái vỗ như trời giáng vào đầu khiến cho Minh Trần bực tức, hắn ngồi bật dậy nhìn xung quanh rồi quát.
"Là kẻ nào đánh vào đầu lão tử ta".
Phía trên mái nhà, một âm thanh trong trẻo cười khúc khích đáp lại hắn rằng.
"Là ta, là ta đây tiểu gia hỏa. Ta sang đây dự là tìm ngươi đi câu cá không ngờ vô tình nhìn thấy ngươi đang trong cơn mộng du nên đánh cho ngươi tỉnh ấy mà, còn không mau cảm ơn ta đi".
"Tiểu ma thú nhà ngươi". Minh Trần đáp.
Trên mái nhà, một con vật thân hình nhỏ nhắn, trên người có chi chít những mãnh vảy có màu ánh kim, trên đầu có một cặp sừng nhỏ, hai mắt to tròn nhảy vụt xuống trước mặt Minh Trần hai tay bắt chéo đặt ngang lưng đi qua đi lại trước mặt hắn rồi nói.
"Hôm qua ta có theo tiểu mỹ nhân của nhà ngươi đi một đoạn. Ta phát hiện cô ta và ngươi có quá nhiều điểm khác biệt, nếu không muốn nói là vô cùng cách biệt. Cho nên hôm nay ta đến đây muốn nói với ngươi một câu, quên cô ta đi".
"Không phải ta nói ngươi đáng ghét thì ngươi sẽ đáng ghét đó chứ Mộc Thứ". Minh Trần giọng bực tức đáp.
"Ngươi có muốn biết tiểu mỹ nhân kia khác biệt với ngươi những gì không". Mộc Thứ đáp.
Nói rồi Mộc Thứ gằng giọng lấy bên thắt lưng ra một chiếc túi ném cho Minh Trần rồi nói.
"Tiểu gia hỏa ngươi xem bên trong là thứ gì".
Minh Trần hay tay đón lấy chiếc túi mà Mộc Thứ đưa sau đó cẩn thận nhìn một vòng chiếc túi rồi đáp.
"Hương thơm này, hương thơm quen thuộc này chính là Bích Thủy Tiên Quả, đúng là Bích Thủy Tiên Quả rồi".
Nói rồi Minh Trần mừng rỡ mà mở chiếc túi ra, bên trong là một quả màu đỏ sậm có hình thù như hồ lô. Nhìn quả Bích Thủy Tiên Quả trước mặt, Minh Trần không giấu được cảm xúc mà ôm chằm lấy Mộc Thứ mà quấn quít nịnh bợ nói.
"Chỉ có ngươi là tốt với ta nhất. Đã mấy tuần rồi ta chưa được nếm qua thứ này, đang thèm chết ra đây được. Đợi ta cất thứ này thật kỷ rồi đưa ngươi ra Nhược Thủy câu cá".
Mộc Thứ nheo mày đáp.
"Nhược Thủy sao".
Bên dưới gian phòng Minh Trần đang tay dùng một mãnh lụa quấn chặt Bích Thủy Quả lại mà nói vọng ra đáp.
"Đúng, là Nhược Thủy, nơi đó cá tôm quanh năm chỉ là danh tiếng nơi đó không tốt nên ít người dám lui tới. Mà những kẻ lui tới thường là những kẻ thiếu ăn thiếu mặc, đường cùng sinh tử, lão tử đây cũng như vậy, đang trong lúc đói kém thế này thì ra đó mượn tạm lão Long Hà đó một ít cá tôm, lão chắc không tính toán với người như ta đâu".
"Ngươi còn nhớ đến lão ấy sao". Mộc Thứ đáp.
"Chỉ một tí nữa là lão chém đứt cánh tay của ta rồi, lão có hóa ra tro ta cũng nhận ra. Chỉ là hiện tại ngoài Nhược Thủy ra thì chẳng nơi nào có thể câu cá được". Minh Trần đáp.
"Thế sông Giang Tử thì sao, chẳng phải ngày nào ngươi cũng ra đó sao". Mộc Thứ thắc mắc hỏi.
"Nơi đó không được, với lại gần đây không biết tại sao cá tôm ở đó gần như biến mất. Hơn nữa hôm qua ta còn nhặt được một cái xác của người Huyền Minh Tông ở đấy, bây giờ mà quay lại đó khéo bị cả tông môn đó vây giết".
Mộc Thứ nheo mày hai mắt trầm ngâm đi một vòng đánh giá Minh Trần, một lúc sau hắn leo lên một chiếc gỗ, chân khẽ đung đưa mà nói với Minh Trần bằng giọng điệu nghiêm chỉnh.
"Ngươi lấy thứ gì đó của bọn họ đúng không".
Minh Trần như bị nói trúng tim đen, hai tay khựng lại, đôi mắt nhắm lại, thân thể như bị cô động trong giây lát rồi mới giãn ra nhìn Mộc Thứ nói.
"Tiểu ca ca, sao cái gì ngươi cũng biết thế. Ta nhặt được trên người lão ta một quyển công pháp, một mãnh ngọc bội, à mà còn nữa còn có cả một phong thư".
"Mang chúng ra cho ta xem nào". Mộc Thứ nói.
Minh Trần vội bước ra, đi đến chỗ chiếc rỗ tre đựng quyển Kim Thiền Quyết và phong thư rồi đặt hết chúng lên bàn rồi nói.
"Tất cả đều ở đây".
Cầm phong thư trên tay hai mắt Mộc Thứ có chút khó trầm ngâm, trên khuôn mặt rộ lên một sự bất an mà nói.
"Thiên Ma xuất thế, Nhị Minh thiên đế sao, chắc không phải tên nghiệt chủng đó chứ".
"Ngươi hiểu ý nghĩa phong thư này nói sao. Tại sao nó không ghi người nhận nhỉ". Minh Trần đáp.
Mộc Thứ khẽ gật đầu, nhưng trên khuôn mặt giờ đây đã nổi lên đầy sự bất an khó tả. Cầm vội chiếc cần câu đặt bên góc phòng Minh Trần rồi xoay lưng rời đi, vừa xoay lưng hắn vừa nói.
"Đi thôi, ra đến Nhược Thủy ta sẽ nói cho ngươi biết".
Minh Trần gật gật đầu đồng ý rồi cũng nhanh chân chạy theo Mộc Thứ.
Trên đường đi hai người liên tục bàn luận về quyển công pháp mà Minh Trần đoạt được từ cái xác kia. Khi được biết muốn tu luyện quyển công pháp này cần đạt đến tu vi Thiên Tông Cảnh thì tinh thần Minh Trần gần như sụp đổ. Đối với hắn thứ cảnh giới tu luyện quá mức khủng bố, chỉ riêng việc đột phá bình cảnh sơ giai đối với hắn đã là một việc hết sức khó khăn. Nhiều năm như vậy mà một tia nội khí hắn cũng không thể dung hợp, vậy thì việc tu luyện đến cảnh giới kia gần như không thể. Nghĩ ngợi một lúc lâu thì hai người dừng chân tại cạnh bờ phía hạ nguồn Nhược Thủy.
Nhược Thủy là con sông lớn được hình thành từ thời viễn cổ xa xưa. Bên dưới Nhược Thủy tương truyền cất giữ một ngọn lửa bất diệt làm cho nguồn nước ở đây biến dị, trải qua vạn năm bài xích nguồn nước ở đây đã dần bị Nhược Hỏa bên dưới biến đổi. Truyền thuyết nói rằng, nước tận cùng ở đáy Nhược Thủy có thể giúp con người tẩy rữa xương cốt, giúp thân thể trở nên bất diệt bất xâm bởi lửa. Tuy nhiên, điều thật sự khiến cho người ta sợ hai từ Nhược Thủy thật ra chính là ngọn Nhược Hỏa bên dưới.
"Vì sao". Minh Trần tò mò ngiêng đầu sang Mộc Thứ hỏi.
Xoay đầu nhìn Minh Trần, Mộc Thứ tìm một nơi sạch sẽ là một tảng đá to rồi đặt mông ngồi xuống, hai tay vuốt lấy chiếc sừng nhỏ trên đầu rồi nghiêm chỉnh nói.
"Ta cũng không biết nhiều về nó. Chỉ nhớ năm xưa ta vô tình đọc được một số tài liệu về Nhược Thủy tại Kim Thánh Điện trong một lần tò mò lẻn vào đó. Nhược Thủy là một trong mười chín loại thần vật chí dương chí âm mà thiên địa này có. Vạn năm trước trên đại lục này xuất hiện hai mươi cường giả đã nữa bước tiến vào Đế Cảnh. Vào một hôm, bọn họ bị một người trong số họ giết chết, thi thể và huyết tinh bị lấy đi luyện thành những thứ thần vật thiên địa. Sau đó người kia mai danh ẩn tánh cho đến tận về sau cũng không ai biết được hắn ta ở đâu".
"Có thể giết gần hai mươi người có thực lực nhất lưu thiên địa thế này. Người kia chắc hẳn phải bước vào thứ cảnh giới truyền thuyết hủy thiên diệt địa kia". Minh Trần đáp.
"Đúng vậy. Lúc đó hắn ta đã không biết bằng cách nào đã có thể đột phá bình cảnh, thứ mà vạn năm chẳng ai có thể tiến vào. Sau khi đột phá hắn đã âm thầm chờ đợi giả vờ như chẳng có việc gì xảy ra, sau đó ... Như lúc đầu ta đã nói". Mộc Thứ đáp.
"Thật tiểu nhân, loại vô sỉ như thế này cũng có thể bước vào Đế Cảnh sao". Minh Trần giận dữ nói.
"Chuyện cũng đã qua vạn năm. Ngươi giận dữ thì có ích gì, chi bằng đi theo ta, tìm một nơi an toàn bắt vài con cá về nướng ăn chẳng phải có ích hơn không. Ở lại cái nơi ma thú nhiều hơn người như Nhược Thủy này sớm muộn gì cũng bị lão Long Hà kia phát hiện". Mộc Thứ nhìn sang Minh Trần tay phất phất ra hiệu nói.
Mây núi chập chừng, thoát ẩn thoát hiện phía trước mắt hai người Minh Trần và Mộc Thứ. Đoạn đường tiếp nối giữa Nhược Thủy và các con sông lớn được ngăn bởi hai dãy núi hùng vỹ cao gần nghìn trượng, xung quanh rừng xanh che phủ.
"Dừng lại đây đi". Mộc Thứ đột nhiên dừng lại nói.
Lúc này giữa rừng xanh vô tận, xung quanh cây cối cao hơn trăm trượng che phủ mọi nơi. Mộc Thứ hai mắt nheo mày, thở ra một ngọn lửa màu xanh lục vào lòng bàn tay rồi ném nó về một hướng phía trước mặt rồi quát to.
"Lão già, mau ra đây cho ta. Ngươi đi theo bọn ta từ suốt buổi đến giờ là có ý gì".
Giữa không trung phía trước mắt hai người Mộc Thứ và Minh Trần, không gian rung động kịch liệt sau đó nứt vỡ ra một cái khe to gần chục trượng, bên trong tỏa ra một làn khí băng hàn thấu xương thấu thịt. Phút chốc nhiệt độ xung quanh như giảm đi đáng kể, Minh Trần thân người lạnh lẽo hai tay run lên ôm lấy hai vai mà quát mắng.
"Chết tiệc, đây là loại khí lạnh gì vậy chứ, lục phủ ngũ tạng lão tử đây gần như đông cứng lại hết rồi".
Bên trong không gian khe nứt, một thân hình to lớn vạm vỡ, thân mình phủ lên nhiều lớp vải trắng tinh, khuôn mặt có phần lạnh lùng, phía trên đầu người này còn có một cặp sừng dài. Khi vừa bước ra, người này lạnh lùng nhìn về phía Mộc Thứ rồi bùng phát khí tức kinh thiên mà nói.
"Đưa vật đó ra đây".
Trong lòng Mộc Thứ sinh ra hàng loạt câu hỏi vô cùng bất an. Suy nghĩ vừa thành, trong lòng đã nổi lên từng đợt dao động khiếp hãi.
"Băng Long Tử, tên này nhiều năm trước đã sớm bước vào Tông Thiên Cảnh, sợ rằng hiện tại ta không phải đối thủ của hắn. Vật mà tên này muốn đoạt có lẽ là ... Không đúng, tuy nói Huyền Minh Tông cũng được xếp vào mười hạng đầu thế lực tại Tương Thành này, nhưng nếu nói bọn họ có vật đó thì chắc chắn không thể".
Nghĩ rồi, Mộc Thứ hai tay hung hăng tạo ra hai ngọn lửa màu xanh lục trên hai tay rồi nhìn về phía Băng Long Tử hỏi.
"Chỗ ta không có vật ngươi cần. Đừng nghĩ bản vương không thể làm gì ngươi".
Băng Long Tử cười lên thành tiếng rồi đáp với Mộc Thứ trong sự chế nhạo, hắn nói.
"Chỉ là một bản thể Thượng Hoàng Long Tộc chưa trưởng thành cũng dám lớn tiếng như vậy. Việc này chưa đến lượt ngươi quyết định".
Nói rồi Băng Long Tử hung hăng lao về phía Mộc Thứ, lão chỉ một ngón tay mà trên ngón tay này phát ra thứ ánh sáng kim sắc mờ ảo nhưng sức nóng của nó tỏa ra tựa hồ có thể thiêu rụi của một thân cây nghìn trượng trong chốc lát. Ngón tay điểm thẳng về phía đầu Mộc Thúe, lão quát.
"Thượng Hoàng Long Chỉ".
Ánh sáng kim sắc từ ngón tay Băng Long Tử nhanh chóng hình thành một ngọn lửa phủ lấy toàn thân Mộc Thứ, cảm giác đốt cháy thân thể khiến Mộc Thứ không thể kiềm chế mà ngã quỵ xuống bên dưới mặc dù cho hắn đã bộc phát toàn bộ thực lực của bản thân.
Nhìn thấy Mộc Thứ đau đớn vì bị Thượng Hoàng Long Chỉ thiêu đốt, Minh Trần từ phía xa nhặt một hòn đá lao về phía Băng Long Tử, nhưng khi bàn chân hắn vừa cử động đã bị khí tức của Băng Long Tử trấn áp không thể cử động.
"Chết tiệc, con ác long này sao lại mạnh đến thế". Minh Trần đáp.
"Giao ra Cổ Lệnh Thượng Giới bản tông sẽ cho hai ngươi một cái chết nhẹ nhàng. Nếu không, sau khi ta rút hết xương cốt tên tiểu tử kia sau đó sẽ lấy đi Long hạch của ngươi, tuy nói thứ long hạch nhị phẩm này không giúp ta thôn phệ được bao nhiêu thiên khí, nhưng chí ít nó cũng là Long hạch tinh khiết của Long Hoàng Thượng Tộc, chắc hẳn mấy lão già kia khi biết chuyện sẽ đứng ngồi không yên. Nói rồi Băng Long Tử bùng phát khí tức kinh người lan tỏa khí lạnh ra xung quanh mà cười vang giữa khu rừng tĩnh mịch. Khí lạnh mà lão phát ra nhanh chóng làm đống băng hầu hết cây cối xung quanh, một ít ma thú cấp thấp ở phạm vi trăm trượng xung quanh cũng bị ảnh hưởng mà đóng băng lại.
Giọng cười của lão chưa dứt, một âm thanh sóng âm nhức óc đau tai không biết từ đâu đã vang vọng truyền tới, kèm theo đó là hai sóng năng lượng xé rách một đường không gian hai bên vai lão. Phút chốc khí tức băng lãnh của lão gần như tan chảy toàn bộ. Cảm thấy được sự nghiêm trọng, hắn cẩn trọng quan sát, hai tay bùng phát khí tức toàn lực rồi chậm rãi lấy lại bình tĩnh mà nói vọng ra tứ phía.
"Cao nhân không làm chuyện lén lút".
Giọng nói Băng Long Tử vừa dứt, phía trước mặt Mộc Thứ đã xuất hiện một khe nứt không gian rộng chừng chục trượng. Từ bên trong một hơi thở nóng như núi lửa thoát ra làm cho khí tức băng lãnh mà Băng Long Tử tạo ra gần như bị áp chế hoàn toàn. Phía bên dưới Mộc Thứ cũng cảm nhận được một hơi ấm vô cùng quen thuộc, năng lượng dạt dào khắp thân thể hắn phút chốc gần như thoát khỏi hoàn toàn Thượng Hoàng Long Chỉ của Băng Long Tử.
Vết nứt trước mặt Mộc Thứ được hình thành, bên trong một lão già râu trắng, thân hình có chút gày gò, tay cầm một thanh trượng có khắc hình một cái đầu rồng bước ra. Nhìn thấy Mộc Thứ đang chật vật bên dưới, hai mắt lão có chút giận dữ nhìn về phía Băng Long Tử nói.
"Sớm đã nghe qua cao danh của Băng Long Tử. Hôm nay cho lão phu mạo muội lĩnh giáo Thượng Hoàng Long Chỉ của Băng Long Tử ngươi, xem có hóa cảnh chi pháp như Long Giới đồn đoán không".
"Ngươi ... Ngươi là". Băng Long Tử ấp úng hỏi.
"Lão phu, Long Vân Hạc, trưởng lão Thượng Long Nhất Tộc".
Giọng nói Long Vân Hạt vang khắp thiên địa phạm vi trăm trượng xung quanh Băng Long Tử, thoáng nhìn quan sát Băng Long Tử nhận ra khí tức mà Long Vân Hạt phát ra còn mạnh hơn lão một bậc, tựa hồ gần như đạt đến Tông Cảnh Ngũ tinh. Nhưng cho dù như thế Bằng Long Tử cũng không tỏ ra sợ hãi, trên khuôn mặt lão vẫn giữ nét lạnh lùng băng lãnh mà cười lên đáp.
"Đừng nghĩ bản tông không thể làm gì các ngươi. Hôm nay tận cùng chưa biết ai hơn ai. Tuy nói lão có chút thực lực, nhưng nếu muốn giết bản tông trừ khi lão nghĩ bản thân là một Thất tinh Tông Cảnh".
Như nói được suy nghĩ trong lòng của mình, Long Vân Hạt nở một nụ cười nhạt sau đó hung hăng thoát ẩn thoát hiện tọa ra vô số tàng ảnh phía sau mà đánh một chưởng về phía Băng Long Tử.
"Tiếp một chưởng Long Thiên Ấn của lão phu xem cao danh của Băng Long Tử của ngươi có thật sự như Long Giới đồn đoán không".
Sau tiếng quát của Long Vân Hạt, một đạo chưởng ấn lúc ẩn lúc hiện đánh thẳng về phía thiên linh cái của Băng Long Tử. Ngược lại, phía Băng Long Tử cũng xuất ra một đạo chưởng ấn cứng đối cứng với Long Vân Hạt. Hai đạo chưởng va vào nhau, cây cối xung quanh gần như đổ sụp hoàn toàn, bụi bay tứ phía.
"Sảng khoái, sảng khoái". Long Vân Hạt đáp.
Vừa dứt câu, lão cảm nhận được mạch máu bên trong cơ thể có một dòng khí lạnh tràn vào xâm nhập toàn bộ tứ chi trong cơ thể.
"Thủ đoạn của tên này đúng là không thể xem thường". Long Vân Hạt khẽ nói.
Phía bên Băng Long Tử cũng không khá hơn là bao, tuy hắn phá được một chưởng của Long Vân Hạt nhưng nội thương không nhẹ, miệng nhổ ra một ngụm máu tươi, tay ôm lấy lòng ngực mà thầm nghĩ.
"Nếu day dưa với tên này sợ rằng hôm nay phải lưỡng bại câu thương với hắn, chi bằng gác chuyện hôm nay lại trước, Cổ Lệnh Thượng Giới kia sớm muộn gì bản tông cũng sẽ lấy được".
Cười lên một tiếng vang trời sau đó xoay người tạo ra một khe nứt không gian dự định rời đi, Long Vân Hạt nhìn thấy nhưng lại không có ý giữ chân Băng Long Tử ở lại vì hiện tại lão cũng đang bận giải quyết băng độc mà Băng Long Tử truyền vào kinh mạch của lão.
Sau khi Băng Long Tử rời đi, khí lạnh xung quanh cũng dần tan biến rồi hoàn toàn tan hẳn. Nhìn xuống phía dưới Mộc Thứ, Long Vân Hạt nhẹ nhàng bước xuống, hai tay xoa đầu Mộc Thứ mà nói.
"Tiểu gia hỏa nhà ngươi đi chơi cũng không cẩn thận. Nếu không phải tộc trưởng dặn dò ta âm thầm quan sát ngươi thì giờ này có lẽ Long hạch bên trong người ngươi đã bị tên Băng Long Tử kia luyện hóa thành đan dược rồi".
Bên này khí lạnh tan đi, cơ thể Minh Trần lạnh cóng run lên mà ho khan thành tiếng sau đó ngã xuống đất trong tư thế thân người co lên, hai tay ôm lấy hai chân.
"Giúp huynh đệ của ta đi Hạt trưởng lão". Mộc Thứ nhìn sang Long Vân Hạt nói.
Long Vân Hạt khẽ gật đầu, cánh tay phất nhẹ về phía Minh Trần kèm theo một tia hơi nóng nhẹ nhàng tràn vào cơ thể của hắn khiến hắn như kẻ chết đuối với được bè gỗ vậy.
Sau khi quay về nhà Minh Trần, Mộc Thứ chán nản nhìn sang phía Long Vân Hạt nói.
"Ta muốn ăn cá".
Long Vân Hạt lắc đầu cười khổ nghĩ.
"Tiểu tử này bản thân vốn là Long Tộc, tại sao chỉ một thời gian ngắn lại trở nên giống con người như vậy rồi".
Minh Trần thì cơ thể vẫn còn xót lại khí lạnh bên trong cơ thể, thân người quấn chặt lấy chăn mà nhìn về phía Mộc Thứ rung rẫy nói.
"Lão già có hình hài giống rồng kia là người trong tộc ngươi sao. Đúng là một tên ác long mà, vừa ra tay đã muốn giết người".
Mộc Thứ không biết làm sao, hai mắt mở tròn, thân hình như không tự chủ mà nhìn sang Long Vân Hạt ra hiệu như cầu cứu. Hiểu được ý của Mộc Thứ, Long Vân Hạt tay vuốt chòm râu dưới càm, hai mắt có chút suy tư rồi cất giọng nói.
"Long Tộc được chia thành hai nhánh riêng biệt. Những người có huyết mạch thuần khiết nhất sẽ được giữ lại trong Long Giới tu luyện, những người còn lại thì lấy sông làm nhà, lấy biển cả làm nơi đến. Tuy nói luật lệ của Long Tộc hơi có chút hà khắc, nhưng cũng vì tình thế bất đắc dĩ. Cứ mười năm một lần, Long Giới sẽ cử hành một đại hội truyền thừa, lúc này toàn bộ tộc nhân của Long Tộc ở bất kỳ nơi nào cũng có thể đến dự. Nếu may mắn nhận được truyền thừa có thể tiếp nhận một vị trí và ở lại Long Giới tu luyện".
"Các người cũng quá tàn nhẫn với tộc nhân của mình rồi". Minh Trần nói.
Nghe thế vậy, Long Vân Hạt hai mắt nheo lại dự định nói gì đó thì chợt một cảm giác từ xa xăm truyền vào linh hồn của lão khiến lão không tự chủ mà đứng bật dậy.
"Chuyện gì thế". Mộc Thứ nhìn sang Long Vân Hạt hỏi.
"Ta phải về tộc để giải quyết một số việc. Tiểu gia hỏa, nếu cảm thấy có nguy hiểm thì phải bóp nát mãnh ngọc này truyền âm cho ta biết ngay". Nói rồi Long Vân Hạt ném cho Mộc Thứ một mãnh ngọc có hoa văn kỳ bí rồi xoay người biết mất vào hư không.
"Lão ta đi rồi à". Minh Trần nói.
Mộc Thứ gật gật đầu sau đó ngồi xuống một chiếc ghế tre, chân khẽ đung đưa rồi nói.
"Lão tuy tính tình kỳ quặc, nhưng lúc nào khi ta cần lão đều xuất hiện".
"Ngươi có được tính là người của cái gọi là Long Giới kia không". Minh Trần đáp.
"Ta đấy à. Huyết mạch của ta vốn là huyết mạch Long Tộc thuần khiết nhất, nhưng mẫu thân của ta chỉ là một người phàm bình thường cho nên ta buộc phải ở bên ngoài Long Giới. Tuy vậy nhưng phụ thân rất thương ta, ông ta hay đến thăm mẹ con ta lắm". Mộc Thứ đáp.
"Nói vậy... Nhưng cha ngươi có phải là vị tộc trưởng gì đó mà lúc nảy lão già kia nói không". Minh Trần đáp.
"Đúng vậy, cha ta chính là Tộc trưởng Long Tộc hiện tại. Nhưng cũng không thêt thay đổi tộc quy. Ngày đó khi sinh ta ra phụ thân đã hết mực bảo vệ mẹ con ta nhưng cao tầng ẩn sâu trong Long Tộc nhất định phản đối, bọn họ đưa ra một yêu cầu để thay đổi tộc quy, nếu cha ta có thể thực hiện thì mẹ con ta mới có thể ở lại Long Giới". Mộc Thứ uất ức kể lại từng chuyện đã qua đi với Minh Trần.
Minh Trần khẽ bước xuống giường, thân hình run rẫy quấn lấy chiếc chăn đang phủ kín người mà tiến lại chỗ Mộc Thứ, hai tay xoa lên đầu Mộc Thứ nói.
"Tiểu tử ngươi chẳng phải hiện tại còn có ta sao. Ngươi chẳng phải nói ta là người bạn tốt nhất của ngươi sao. Mấy lão cố chấp kia không cần ngươi thì ta cần. Bọn họ không cần ngươi thì ắc có người khác cần". Minh Trần đáp.
Mộc Thứ lúc này hai mắt ngấn lệ, hắn không biết được từ khi nào hắn đối với Minh Trần đã hình thành một cảm giác quen thuộc khó tả. Tuy nói Long Giới là tốt nhất đối với tộc nhân Long Tộc, nhưng hiện tại hắn cảm nhận được ngoài Long Giới vẫn còn rất nhiều nơi đáng để hắn sống, đáng để hắn gửi gấm tình cảm.
"Tiểu tử thối". Mộc Thứ hai mắt ướt lệ nói.
Minh Trần không nghĩ ngợi nhiều hai tay ôm lấy Mộc Thứ vào lòng, trên khuôn mặt của hắn không tự chủ mà chảy dài một dòng lệ xuống. Hắn từ nhỏ đã không cha không mẹ, người duy nhất cho hắn cảm giác gần gũi quen thuộc chỉ là một tàng ảnh trung niên thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Đến tột cùng thân phận người kia là ai hắn cũng không biết, hắn chỉ biết chỉ khi chìm thật sâu vào giấc mộng mỗi đêm hắn mới thật sự cảm nhận được một cảm giác ấm áp mà khi tỉnh giấc hắn hoàn toàn không thể có được.
Màn đêm buông xuống tại Tương Thành đông đúc người qua lại. Mỗi con đường tại Tương Thành giờ đây đều tràn ngập người qua lại. Khi tối xuống, bên dưới chân Kinh Phủ không ít các phường thị buôn bán sôi nổi, ngoài ra còn có các đoàn hát múa nghệ thì các nơi khác đổ về.
Bên trong Kinh Phủ, một vị đại hán thân hình cao to, thân mặc một bộ hắc bào có thuê hoa văn một con rồng vàng đang ngồi nhâm nhi chén rượu, trước mặt hắn có hơn hai mươi mỹ nhân đang uyển chuyển thân thể mà múa hát cho hắn xem.
Nhìn thấy một người có khuôn mặt xinh đẹp trong số những người múa hát kia người này bèn nở một nụ cười nham hiểm, miệng khẽ nhếch lên nói.
"Đưa mỹ nhân đó đến đây cho bổn hoàng tử".
Nói rồi thân thể hắn bạo phát ra một tràn khí tức nóng như lửa đốt, chẳng mấy chóc mà y phục trên người hắn và cô gái kia bị khí tức kia của hắn bạo phát mà thiêu rụi hết.
"Kinh Vũ điện hạ. Ngài định làm gì, thả Đinh Ly tỷ tỷ ra đi. Một cô nương trong đoàn lên tiếng".
Khi cô gái đó vừa dứt lời, từ phía sau lưng hàng chục mũi giáo của Kinh Vệ Phủ liền đâm xuyên vào lòng ngực của người này, hàng dòng máu tươi bắn ra tung tóe khiến cho những người ở đó ai nấy đều sợ hãi ra mặt. Mà người tên Đinh Ly được Kinh Vũ chỉ định nhìn thấy cũng không dám lên tiếng, chỉ biết cam chịu số phận.
Phất tay ra hiệu đuổi hết những người có mặt ở phòng ra ngoài. Căn phòng rộng hơn trăm trượng giờ đây chỉ còn lại Kinh Vũ và Đinh Ly. Nhìn thân thể không mãnh vải trên người của Đinh Ly, Kinh Vũ không tự chủ mà cười lên khoái chí nói.
"Tiểu mỹ nhân".
Đinh Ly lúc này hai mắt đã ngấn lệ nhưng vì lo sợ thủ đoạn của Kinh Vũ nên cô chẳng biết làm gì, chỉ im lặng đứng nhìn tên biến thái Kinh Vũ trước mặt chuẩn bị dở trò đồi bại với mình.
Đặt bàn tay lên da thịt nỏn nà trắng tuyết của Đinh Ly, Kinh Vũ không tiếc lời mà khen lấy khen để thân thể của nàng, hắn nói.
"Thật đúng là mỹ vị nhân gian".
Bóng trăng bên ngoài cửa sổ theo màn đêm cũng dần lộ ra, tô sắc thêm bóng ảnh của hai thân người đang quấn với nhau trần tục trong gian phòng của Kinh Vũ và Đinh Ly, những tiếng rên ỉ ôi dâm dục đầy gợi sắc của Kinh Vũ và Đinh Ly phát ra khiến cho bất cứ ai khi đi nghe được cũng đều đỏ mặt mà rời đi.
Sáng hôm sau, bình minh ló dạng bên ngoài tiếng chim reo hót khắp cả một vùng trời, một lão già tuổi ngoài bát tuần, râu tóc trắng dài, tay cầm một thanh xà trượng bước đến bên phòng Kinh Vũ mà gõ cửa nói.
"Tam điện hạ, là tôi Lôi Thiên Tử đây".
Lúc này bên trong phòng, Kinh Vũ vừa lúc đang thay y phục mới, hai bên vai anh là hai người hầu nữ tuổi không quá mười lăm đang thực hiện công đoạn thay y phục mới cho hắn sau cơn khoái lạc đêm qua. Nghe thấy tiếng Lôi Thiên Tử, Kinh Vũ giọng có chút nhẹ xuống đáp.
"Mời Thiên Tử trưởng lão vào phòng".
Bước vào phòng, nhìn thấy thân thể không chút y phục trên thân của Đinh Ly mà lòng Lôi Thiên Tử cũng nổi lên một ý tà niệm, nhưng vì vẫn còn việc cần phải giải quyết nên hắn tạm thời bỏ qua mà chuyển sang phía Kinh Vũ mà chấp tay nói.
"Điện hạ, có manh mối của Cổ Lệnh Thượng Cổ rồi".
Vừa nghe đến thông tin về Cổ Lệnh Thượng Cổ hai mắt Kinh Vũ liền sáng lên. Như biết được ý nghĩ trong lòng Thiên Lôi Tử hắn chỉ tay về phía Đinh Ly đang nằm trên giường mà nói với Thiên Lôi Tử.
"Thứ này, bản điện hạ tặng cho ngươi. Sau đó thì nói cho ta biết vật đó hiện đang ở đâu".
Nghe thấy những lời Kinh Vũ nói, dâm ý trong lòng Thiên Lôi Tử liền chuyển sang thân thể đang nằm của Đinh Ly mà nói.
"Thưa điện hạ, theo tình báo Thiên Lôi Cốc có được, vật đó hiện đang ở trên người một tiểu tử tên Minh Trần ở phía bắc Tương Thành. Băng Long Tử đã ra tay với hắn nhưng không thành, bên cạnh người này có tộc nhân của Long Tộc hơn nữa lúc nguy cấp còn có một cường giả Ngũ tinh Tông Cảnh ra tay tương trợ cho nên hiện tại vẫn chưa thể thu lấy Cổ Lệnh về đây cho ngài". Thiên Lôi Tử nói.
"Ngũ tinh Tông Cảnh, Thiên Tông Cảnh chia ra chín cấp độ tu luyện, mà khi đạt đến đỉnh phong nếu không có kỳ ngộ đặc biệt hoặc thiên phú tu luyện cao hơn người thường thì rất khó có thể đạt bước vào giai đoạn Tông chuyển Tôn Cảnh. Loại cường giả này nhìn khắp Tương Thành cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, tiếc là ở Kinh Phủ lại không thiếu loại cường giả này. Ngày mai ta sẽ cho người đến phía bắc Tương Thành cùng ngươi thu thập Cổ Lệnh, còn bây giờ ả ta thưởng cho ngươi". Kinh Vũ nói.
Nói xong trên khuôn mặt hắn tràn ngập sự vui mừng, vì đối với kẻ quyền lực và tiền tài đạt đến đỉnh cao như hắn thì việc còn thiếu duy nhất chính là sự trường thọ. Con người tuy nói dù là thiên tài tu luyện có tu vi đỉnh phong trên đại lục nhưng cuối cùng cũng vì hai chữ sinh tử mà từ bỏ thế gian, chỉ khi bước chân vào thứ cảnh giới chí thượng kia thì mới có thể hoàn toàn thoát ly lục địa, tiến vào sự bất tử mà trường thọ muôn kiếp.
Bỏ qua ý niệm hiện tại, Kinh Vũ lấy trong tay áo ra một quyển công pháp màu đen sậm, nhìn kỹ thì bên trên nó có vô số hoa văn cầu kỳ màu vàng. Nhìn quyển công pháp trên tay hắn nói.
"Phải nhanh chóng đột phá Thiên Tông Cảnh. Có lẽ sau khi tu luyện tầng cuối cùng của Tử Ảnh Quyết ta có thể đột phá thứ bình cảnh kia, lúc đó thì dù hai kẻ Kinh Vân và Kinh Phi có liên thủ cũng không phải đối thủ của bản vương".
Tương Thành tọa lạc tại phía Nam Hoang Uyên, bốn phía gồm hơn trăm vạn bức tường hình thành, đâu đâu cũng có Kinh vệ canh giữ.
Kinh Sở, một trong mười vị cường giả Hoang Uyên, cũng là thành chủ Tương Thành. Ông có hai người con là Kinh Phi và Kinh Vân, sau lấy thêm một người thiếp sinh ra Kinh Vũ tức tam điện hạ của Tương Thành hiện tại.
Tương Thành tài nguyên phong phú, đan phường, đan hội, nghệ quán đều có cả. Hơn hết Tương Thành là một trong hai nơi có số lượng luyện đan sư nhiều nhất Hoang Uyên.
Ngồi trên một chiếc ghế được bọc bằng da thú, một nam tử tuổi chừng ba mươi, lông mày có phần rậm và đen sậm, trên khuôn mặt có một hình xăm ma thú. Phía dưới cổ đeo một sợi chuỗi được khâu lại bằng sọ đầu của hơn trăm loại ma thú nhỏ. Nhìn ánh mắt có phần sắc nhọn kỳ quái của người này, bên dưới một người đàn ông đang quỳ lạy van xin nói.
"Thưa Cốt Nhân đại vương, bọn ta đã cố gắng hết sức, nhưng vì đường xa, giữa đường gặp phải bảo tuyết cho nên số thảo dược đó bị hỏng không ít, ngài cũng biết đoạn đường từ Tương Thành đến dãy núi Âm Cốc này vô cùng khó khăn mà".
Cầm một nhánh dược liệu bị hỏng trên tay, hai mắt Cốt Nhân vẫn không chút biến sắc, hắn khẽ cười một cái rồi ném một loạt phi đao về phía người đàn ông bên dưới. Từng phi đao đâm vào đầu người đàn ông xuyên qua ghim thẳng vào một tảng đá. Nhìn thấy người đàn ông chết trước mặt, những người ngồi xung quanh chứng kiến lại không chút thương xót, còn khẽ cười nói.
"Các ngươi xem Âm Cốc của bọn ta là gì. Là nơi để các ngươi đùa giỡn sao. Đoạn đường từ Tương Thành đến Âm Cốc tuy phải đi ngang qua Tuyết Sa Lĩnh nhưng cũng không đến mức hỏng gần hết dược liệu như thế này. Chỉ có những kẻ tự cho mình thông minh, lén lắp cắp dược liệu sao đó đổ cho thiên tai bão tuyết để trốn tránh trách nhiệm, chết cũng không thừa".
Ngồi phía trên, nhìn đóng dược liệu vừa được đưa đến, Cốt Nhân khuôn mặt không vui, tay cầm một nhánh dược liệu đã hỏng rồi bóp nát chúng thành bụi phấn rồi quát xuống bên dưới rằng.
"Mau cho người đi thu thập lại số dược liệu mới về đây".
Chuyển cảnh, lúc này tại Kinh Phủ sau khi giày vò thân thể của Đinh Ly say sưa thì Thiên Lôi Tử đứng dậy, mặc lại y phục. Nhìn khuôn mặt thất thần của Đinh Ly hắn nói.
"Đúng là mỹ vị của nhân gian. Bây giờ theo ta về Thiên Lôi Cốc nào".
Thiên Lôi Tử vác cô gái xấu số kia lên vai, miệng cười khoái chí, khuôn mặt lộ vẻ tà dâm suốt quãng đường đi. Sau khi rời khỏi Kinh Phủ, tại một khe núi cao, xung quanh chỉ toàn núi và núi không thấy điểm dừng, hắn dừng lại. Cảm giác như có người theo dõi, hắn chậm rãi quan sát tứ hướng, sau khi xác nhận an toàn hắn mới tiếp tục đi tiếp về phía trước. Nhưng khi chân hắn vừa động, không gian trên đầu hắn bắt đầu đổ xuống, một khí tức mạnh mẽ trấn áp cả thân xác và linh hồn hắn không thể di chuyển.
"Là ai". Thiên Lôi Tử quát.
Không gian trước mặt hắn vặn vẹo rồi nứt toát ra một cái khe, bên trong khe nứt, một nam tử có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hút hông, mái tóc dài trắng xóa, thân mặc một bộ hắc bào chậm rãi bước ra. Nhìn Thiên Lôi Tử, người nam tử này chỉ khẽ nhếch miệng lên nói một câu sau đó không gian xung quanh Thiên Lôi Tử bắt đầu tạo ra những sợi xích với đầy những mũi giáo trên đầu chỉ thẳng vào Thiên Lôi Tử như chỉ đang sẵn sàng đợi lệnh mà xuyên qua người lão.
"Để người kia lại". Vị nam tử nói.
"Ngươi là ai, chuyện này không liên quan ngươi, đây là địa phận của Thiên Lôi Cốc, ta là trưởng lão của Thiên Lôi Cốc". Lời chưa dứt, Thiên Lôi Tử cảm nhận được sát khí người kia như đang dân lên mỗi lúc một nhiều. Bất đắc dĩ lão mới hạ giọng nói tiếp.
"Chuyện này là Thiên Lôi Tử ta không đúng. Mong bạn hữu đây bỏ qua cho lão phu, tiểu cô nương này lão phu để lại cho bằng hữu đây".
Nói xong, thân lão xoay người dự định rời đi thì một âm thanh giọng đầy sát khí của vị nam tử kia thốt lên đáp.
"Ta nói rằng để người kia lại. Đâu nói rằng để cho lão đi".
Dứt câu hàng trăm sợi xích lao thẳng về phía Thiên Lôi Tử. Một sợi trong số chúng xuyên qua vai trái của lão. Phần thịt bị xuyên qua liền bóc khói như bị nướng lên, giận dữ lão quát.
"Tiểu tử, lão phu đã nhường nhịn một bước, ngươi chớ có không biết điều. Đừng nghĩ tại Hoang Uyên này chỉ dựa vào Thiên Tông Cảnh cửu tinh là có thể giết người của Thiên Lôi Cốc".
Lúc này, hai mắt Thiên Lôi Tử đỏ lên giận dữ, tay phải dứt khoát cầm sợi xích đang đâm xuyên qua vai trái mà kéo ra, khuôn mặt lão dần biến sắc vì đau đớn, nội khí còn lại trong cơ thể cũng dần cạn kiệt. Bắc đắc dĩ, lão đành cắn răng sử dụng một bí pháp đặc biệt của Thiên Lôi Cốc để triệu hồi một phần linh hồn của Cốc tổ ra cứu nguy. Đây được xem cấm pháp của Thiên Lôi Cốc, bởi khi thi triển người thi triển cần đạt những điều kiện nhất định như, thực lực phải đạt đến Tông Cảnh và đã phải sử dụng máu huyết của tộc nhân Thiên Lôi Cốc cùng nội khí bên trong cơ thể để làm khế ước triệu hồi. Một khi triệu hồi linh hồn Cốc tổ, một phần máu huyết và nội khi bên trong cơ thể sẽ bị linh hồn này hấp thu cắn nuốt khiến cho người thi triển cấm pháp gánh chịu nội thương và suy giảm thực lực, tuy cái giá phải trả rất lớn nhưng từ trước đến nay cấm pháp này được Thiên Lôi Cốc sử dụng không ít, và còn là cấm pháp độc môn truyền thừa cho tất cả tộc nhân của Thiên Lôi Cốc.
"Nếu ngươi đã ép lão phu đến bước đường này thì cũng đừng nghĩ đến việc rời đi nữa. Linh hồn Cốc tổ không phải là thứ mà một Tông Cảnh nhỏ nhoi như ngươi có thể so sánh được, cho dù hôm nay ngươi có bản lĩnh kinh thiên cũng phải bỏ mạng lại đây". Thiên Lôi Tử giận dữ tay ôm lòng ngực đang bị nội thương mà quát mắng về phía nam tử kia.
Đáp lại sự giận dữ của Thiên Lôi Tử, nam tử trước mặt chỉ lộ ra vẻ bình thãn điền nhiên, chậm rãi không lùi mà còn tiến đến phía Thiên Lôi Cốc.
Nhìn đạo tàng ảnh đang được Thiên Lôi Tử ngưng hình tạo ra phía trước, vị nam tử trầm mặt, nhìn lấy một cái rồi vung tay, một cỗ hấp lực như nam châm tứ phía hút lấy tứ chi Thiên Lôi Tử về phía sau. Thân thể Thiên Lôi Tử lúc này như thể bị trói chặt bởi bốn sợi xích vô hình vào tứ chi, vẻ mặt lão bắt đầu đại biến sợ hãi mà hạ giọng nói.
"Tột cùng là ngươi muốn gì ở lão phu".
Nam tử kia hai mắt lạnh lùng không đáp mà chỉ tay vào đạo tàng ảnh mà Thiên Lôi Tử tạo ra khẽ thầm nghĩ.
"Tàng hồn Cốc tổ Thiên Lôi Cốc đúng là không nên xem thường. Nếu để mấy lão già kia trong Thiên Lôi Cốc ngưng tụ cấm quyết này thì chỉ sợ tàng hồn kia phải đạt đến Thượng Tôn Cảnh. Chỉ là kẻ này thực lực không đủ thì chỉ sợ là lần này ta cũng gặp không ít phiền phức".
Nghĩ rồi, vị nam tử này lạnh giọng nhìn về phía Thiên Lôi Tử, khuôn mặt có chút dễ chịu hơn khẽ châm chọc nói.
"Ta đây chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn biết một số việc từ miệng Tử trưởng lão đây".
"Lão phu thì có can dự gì đến ngươi. Đừng nghĩ hôm nay lão phu bại trong tay ngươi thì ngươi muốn gì cũng được". Thiên Lôi Tử đáp.
"Ấy, Thiên Lôi Tử ngươi không phải muốn tự bạo đấy chứ. Bản tông chỉ muốn hỏi ngươi một việc, tung tích về Cổ lệnh thượng giới". Vị nam tử nói.
"Ta không biết ngươi đang nói gì, nếu muốn giết cứ giết, lão phu cũng không phải dạng tham sống sợ chết". Thiên Lôi Tử đáp.
"Thiên Lôi Cốc tại Hoang Uyên này cũng được xem là một phương thế lực. Tuy nói Thiên Lôi Cốc rất ít giao thiệp với người bên ngoài, nhưng bản tông biết nguồn thông tin mà các ngươi có được ở Hoang Uyên này tương đối rộng lớn". Vị nam tử đáp.
Thiên Lôi Tử bàn tay kết tạo thụ ấn, cơ thể lão nổi lên từng hàng huyết mạch, hai mắt trắng xóa tựa như lão đang huẩn bị tự bạo.
"Không biết tốt xấu". Vị nam tử nói.
Nói rồi, vị nam tử kia ngưng tụ một thanh kiếm dài màu đen trên tay lướt nhanh ngang cơ thể Thiên Lôi Tử. Lưỡi kiếm sắc bén cắt ngang phần cổ Thiên Lôi Tử khiến lão không kịp phản ứng. Chỉ với tốc độ của một cái ánh nhìn thủ cấp của Thiên Lôi Tử đã rời khỏi thân thể của lão.
Nhìn thấy một số nội khí tỏa ra từ thi thể Thiên Lôi Tử, vị nam tử kia lấy từ trong nạp giới ra một chiếc lọ có hình thù như một chiếc sọ người, sau đó hút toàn bộ nội khí của Thiên Lôi Tử vào bên trong trong rồi nói.
"Nội khí của một tên Tông Cảnh cũng đủ để nuôi dưỡng Huyết Ma Phụ Thể của mình trong vài ngày rồi. Tiếc là linh hồn của lão đã bị hủy, không thì vừa lúc có thể dùng làm nguyên liệu luyện một viên thất phẩm đan rồi".
Cho đến khi chết, tột cùng tên của người này là gì Thiên Lôi Tử cũng không thể biết. Nhưng ở một góc xa, một vị trung niên nam tử thân mặc bạch bào đứng từ xa quan sát, cảm xúc không tự chủ mà dẫn động mà buộc miệng thốt lên hai từ.
"Viên Tần".
Trong một hang đá chật hẹp, hai người Minh Trần và Mộc Thứ người cầm một chiếc xẻng lớn, người đeo theo một chiếc giỏ tre. Giữa rừng núi xanh thẳm, hai thân hình ảnh chăm chỉ như đang tìm một thứ gì đó. Đoạn Minh Trần cảm nhận được vườn như hắn đào trúng phải một thứ gì đó, quay sang nhìn Mộc Thứ, lúc này Mộc Thứ đang vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian thư giãn tại nơi đây, hắn hết chạy sang chỗ này rồi chạy lại sang chỗ kia như tìm thứ gì đó. Minh Trần lắc đầu cười khổ, hắn đối với tính tình người bạn này đã quá quen thuộc, cặp mắt hắn nhìn về bóng lưng Mộc Thứ rồi gằng giọng lên nói.
"Tiểu gia hỏa, sang đây, ta cảm nhận được mình vừa đào được thứ gì đó rất cứng bên dưới".
Lắc đầu đáp lại Minh Trần, Mộc Thứ nói.
"Chắc là đá thôi".
"Không đúng, ta cảm giác nó không phải đá". Minh Trần đáp.
Hết lời, Mộc Thứ hai tay ôm giỏ tre, lúc này bên trong giỏ tre đã chứa vô số các loại nấm và thảo dược, nhìn xuống bên dưới chiếc xẻng đang bám đầy bụi đất của Minh Tràn, thoạt nhìn có vẻ chiếc xẻng đã bị nứt một phần nhỏ, cảm thấy những lời Minh Trần nói có phần đúng, Mộc Thứ đáp.
"Đào tiếp nó lên xem".
Nói rồi Mộc Thứ há miệng, thổi vào xẻng của Minh Trần một ngọn lửa xanh biếc.
Nhìn thấy ngọn lửa từ miệng Mộc Thứ tuông ra, Minh Trần quát lên.
"Tiểu tử ngốc, đây là xẻng bình thường thôi nó không chịu được lửa của Long Tộc các ngươi đâu".
Câu nói chưa dứt, chiếc xẻng của Minh Trần đã bị ngọn lửa của Mộc Thứ làm cho tan chảy một phần. Sợ lại bị Minh Trần mắng Mộc Thứ bèn chạy sang một góc khác rồi nói.
"Ta không biết, ta không biết gì hết. Ngươi cứ làm tiếp việc của ngươi đi".
Đối với loại phản ứng này của Mộc Thứ, Minh Trần cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Nhìn lại sâu bên dưới hố đất mình vừa đào Minh Trần mơ hồ nhìn thấy một loại ánh sáng màu đen kì dị phát ra, thứ ánh sáng này khi chạm vào mắt hắn lại tỏa ra một cảm giác chấn động kịch liệt toàn linh trí, khiến cho linh hồn của hắn khẽ rung lên.
"Rốt cuộc bên dưới là thứ gì". Nghĩ rồi Minh Trần ngồi sạp xuống, hai tay đào lớp đất bên dưới lên, lớp đất che phủ thứ bên dưới chỉ là một lớp đất mỏng cho nên hắn chỉ vừa cho tay xuống đào được một ít là có thể mang vật bên dưới lên. Đó là một hộp gỗ, bên trong tỏa ra năng lượng dày đặc, một vài tia hắc vụ bên trong thoát ra vây lấy người Minh Trần một vài giây rồi từ từ hóa thành hư vô.
"Sao ta cứ có cảm giác đám hắc vụ kia rất quen thuộc". Mộc Thứ nhìn đáp.
Lật lại trong trí nhớ của mình, Mộc Thứ mơ hồ nhớ ra về hình ảnh đám hắc vụ vừa vây lấy thân thể Minh Trần. Hắn nhớ ra, vào khoảng thời gian trước, trong một lần tình cờ tiến vào Vạn Dược Cốc hắn nhìn thấy một thân ảnh hắc y nhân, bên cạnh người này có một ma thú Kỳ Lân, loại ma thú này bên ngoài tương đối khó gặp, nếu muốn nuôi dưỡng cũng cần phải có rất nhiều đan dược thăng linh cho nó. Nhìn qua thân ảnh trước mắt, Mộc Thứ có thể đoán ra thân phận người này không đơn giãn. Người này khí tức vô cùng mạnh bạo, thứ mà hắn chỉ cảm nhận được trên người của mấy lão quái vật trong tộc, nhưng thoạt nhìn người này vẫn còn rất trẻ, cho nên lại thêm đôi ba phần Mộc Thứ phỏng đoán về thân phận của người thần bí kia.
"Huyết tông, hắc vụ của người thần bí kia và thứ hắc vụ phủ lấy thân người tên Minh Trần lúc nảy chính là khí tức đặc trưng của Huyết tông, nhưng sao đồ của ma tông kia lại xuất hiện ở đây nhỉ". Mộc Thứ trầm ngâm suy nghĩ.
"Sang đây đi". Minh Trần đáp.
Nhìn thấy hộp gỗ trên tay Minh Trần, hai mắt Mộc Thứ có chút bồi hồi, khẽ đánh giá một lượt, khi xác nhận nó không có vấn đề gì thì hắn mới cho Minh Trần mở ra.
Khi mở hộp gỗ ra, hương thơm bên trong nồng đậm lạ thường, một vài tia hắc vụ còn sót lại phủ lấy thân người Minh Trần sau đó tiêu tán đi. Bên trong hộp gỗ chứa một viên ngọc màu đỏ như máu tươi, một quyển trục màu đen và một chiếc mặt nạ sắt. Cầm viên ngọc trên tay Minh Trần đánh giá đây có lẽ là một bảo vật, nơi nay hoang vu không người, vật này lại được hắn tìm thấy bên dưới mặt đất là vật vô chủ cho nên hắn dự định sẽ mang về tất cả, sau đó ra Tương Thành mà giao dịch. Chỉ cần có một ít tiền, hắn có thể dùng tiền đó mua một ít linh năng bổ sung vào nội khí của hắn để hắn thêm phần đột phá Sơ Cảnh tu vi, sau đó hắn sẽ về lại quê nhà tìm mẫu thân hắn. Nhắc đến mẫu thân trong lòng Minh Trán nổi lên một cảm giác nhớ nhung tột cùng, đối với hắn mẫu thân chính là người thân duy nhất còn lại trên thế gian này. Tuy ngày đó hắn không biết vì lý do vì sao mẫu thân hắn nhất quyết buộc hắn phải rời khỏi quê hương đi đến Hoang Uyên này, phải đợi đến khi hắn có thực lực tu vi có thể bảo vệ bản thân mới có thể quay về, nhưng trong thâm tâm hắn, hình bóng người phụ nữ kia mới đích thị là người hắn yêu thương, mong nhớ ngày đêm.
Nhìn thấy Minh Trần thẫn thờ người ra Mộc Thứ khẽ lay động thân thể đang cứng đơ của Minh Trần rồi nói.
"Nếu ngươi thích thì cứ mang hết chúng về. Sau này biết đâu có chỗ tốt dùng đến".
"Tiền chính là thứ tốt nhất trên thế giới này. Có tiền ta sẽ có thể mua thêm nhiều đan dược, mua thêm nhiều linh năng để tấn cấp tu vi, thế giới này nếu muốn tự tôn thì phải có thực lực, chả phải ngươi hay nói thế giới này thực lực vi tôn sao".
Đăng bởi | nguyencongphuoc |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |