Thiên Ma xuất thế, Nhị Minh thiên đế
Nghĩ là làm, Minh Trần tiến lại xoay thi thể người đàn ông đang nằm bất động bên dưới, lăn xác ông ta đến gần mép bờ sông. Vừa lăn, hắn vừa để ý thấy dưới thắt lưng của người này có một mãnh ngọc bội hình kỳ lân màu xanh, trong rất đẹp mắt và sang trọng. Không nghĩ nhiều hắn vội lấy tay giật mãnh ngọc bội của người kia ra khỏi thắt lưng bỏ vào trong túi của mình.
Đến mép bờ sông, nhìn thi thể trước mặt Minh Trần có chút do dự.
"Hay là ta chốn hắn tại đây nhỉ, dù gì hắn cũng đưa cho ta mãnh ngọc bội này làm tiền công rồi. Ừ đúng rồi, xem như đây là tiền công vậy".
Nghĩ rồi Minh Trần lăn thi thể người kia vào trong bờ cách mép sông khoảng độ chục trượng, chọn một vị trí sạch sẽ không ẩm ướt hắn liền ra sức đào lấy cho người kia một huyệt mộ.
Đoạn hắn lăn thi thể kia xuống huyệt thì từ bên trong người lão kia rớt ra một quyển trục màu đỏ máu và một bức thư. Minh Trần vội lấy hai vật đó bỏ hết vào trong túi rồi tiếp tục chôn cất người kia.
Về đến nhà, Minh Trần đặt tấm lưng mệt mỏi cả ngày xuống bên dưới chiếc giường trúc. Tiếng ộp ẹp cũ kỹ phát ra từ chiếc giường khiến hắn không thể nào chợp mắt. Nhìn về chiếc túi đang đựng quyển trục màu đỏ và bức thư bí ẩn kia, sự tò mò trong hắn nỗi lên. Ngồi bật dậy, hắn vội tiến lại lấy chiếc túi rồi đi lại ngồi xuống giường.
"Mở thứ nào trước đây". Minh Trần thở dài suy nghĩ.
Sau đó hắn đặt tay lên quyển trục màu đỏ, xung quanh có một sợi chỉ màu xanh quấn chặt, nhìn ngắm quyển trục một lúc lâu hắn mới thở dài quyết định mở nó ra.
"Xem như phần tiền công ta giúp lão có nơi an nghĩ vậy, không phải ta trộm của lão".
Khi đặt tay lên sợi chỉ màu xanh, một luồng năng lượng nóng rực tựa hồ như thiêu đốt người ta chỉ trong giấy lát tràn ra khắp quyển trục phủ lên thân thể Minh Trần khiến hắn sợ hãi vùng lên mà ném quyển trục xuống đất. Đột nhiên hắn phát hiện, ngọn lửa kia tuy bám chặt vào thân thể hắn nhưng lại không gây ra bất kỳ tổn thương nào, tựa hồ chỉ tạo nên một ít cảm giác nóng rát nhỏ.
"Kim Thiền Quyết". Minh Trần đọc rõ từng chữ trong sự sợ hãi của bản thân. Bởi vì đối với hắn loại công pháp này chẳng khác gì một thiên tài địa bảo hiếm có vậy.
Cẩn thận đọc kỹ từng dọc trong quyển trục, Minh Trần không khỏi ngạc nhiên mà lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ.
"Kim Thiền Quyết, công pháp Địa giai cao cấp. Sau khi tu luyện đến cảnh giới hóa cảnh có thể tùy ý khiến cho bản thân như một con ve sầu loại bỏ thân xác mà chạy trốn. Hiểu một cách đơn giản, khi chiến đấu với kẻ thù nếu trong tình trạng nguy kịch có thể tạo ra một bản sao thân thể ở lại phía sau đánh lừa kẻ thù. Khi đạt đến cảnh giới Đại thừa có thể tùy ý tạo ra nhiều phân thân cùng lúc".
Hai mắt Minh Trần sáng rực như vừa nhặt được một miếng hời từ chợ đen vậy, nhưng quả thật đối với một kẻ tu luyện nhiều năm không có chút tiến bộ nào thì quyển công pháp này quả thật như một vị cứu tinh.
"Xem ra lần này ta chiếm được không ít vật tốt từ cái xác kia rồi". Minh Trần cười sảng khoái nói.
Đang trong cơn vui sướng tột độ hắn vô tình nhìn sang mãnh ngọc bội và phần thư còn lại. Chần chừ một lúc lâu nghĩ rằng người kia đã chết, bức thư này dù gì cũng phải được mở ra, biết đâu người kia còn có lời trăn trối gì đó chưa hoàn thành được.
"Xem như hôm ta làm người tốt đến cùng vậy. Nếu lão gia hỏa ông có di ngôn gì trong này thì nếu có thể giúp thì ta sẽ giúp cho, dù gì quyển Kim Thiền Quyết kia cũng đủ trả phần ân tình này rồi".
Cầm tờ giấy được đóng kỹ càng trên tay, ngắm nghía hồi lâu hắn dùng tay gỡ đi lớp niêm phong bên ngoài. Lớp niêm phong vừa được gỡ xuống, từng tràn ký tự hỗn độn tự sắp xếp với nhau xuất hiện trước mắt hắn với nội dung.
"Thiên Ma xuất thế, nhị Minh thiên đế".
"Câu này có ý nghĩa gì nhỉ". Hắn thở dài rồi ném phong thư vào trong một chiếc rỗ tre sau đó nằm lăng ra đánh một giấc dài.
Đăng bởi | nguyencongphuoc |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |