Giải Cứu Mộc Thứ
Giọng nói Băng Long Tử vừa dứt, phía trước mặt Mộc Thứ đã xuất hiện một khe nứt không gian rộng chừng chục trượng. Từ bên trong một hơi thở nóng như núi lửa thoát ra làm cho khí tức băng lãnh mà Băng Long Tử tạo ra gần như bị áp chế hoàn toàn. Phía bên dưới Mộc Thứ cũng cảm nhận được một hơi ấm vô cùng quen thuộc, năng lượng dạt dào khắp thân thể hắn phút chốc gần như thoát khỏi hoàn toàn Thượng Hoàng Long Chỉ của Băng Long Tử.
Vết nứt trước mặt Mộc Thứ được hình thành, bên trong một lão già râu trắng, thân hình có chút gày gò, tay cầm một thanh trượng có khắc hình một cái đầu rồng bước ra. Nhìn thấy Mộc Thứ đang chật vật bên dưới, hai mắt lão có chút giận dữ nhìn về phía Băng Long Tử nói.
"Sớm đã nghe qua cao danh của Băng Long Tử. Hôm nay cho lão phu mạo muội lĩnh giáo Thượng Hoàng Long Chỉ của Băng Long Tử ngươi, xem có hóa cảnh chi pháp như Long Giới đồn đoán không".
"Ngươi ... Ngươi là". Băng Long Tử ấp úng hỏi.
"Lão phu, Long Vân Hạc, trưởng lão Thượng Long Nhất Tộc".
Giọng nói Long Vân Hạt vang khắp thiên địa phạm vi trăm trượng xung quanh Băng Long Tử, thoáng nhìn quan sát Băng Long Tử nhận ra khí tức mà Long Vân Hạt phát ra còn mạnh hơn lão một bậc, tựa hồ gần như đạt đến Tông Cảnh Ngũ tinh. Nhưng cho dù như thế Bằng Long Tử cũng không tỏ ra sợ hãi, trên khuôn mặt lão vẫn giữ nét lạnh lùng băng lãnh mà cười lên đáp.
"Đừng nghĩ bản tông không thể làm gì các ngươi. Hôm nay tận cùng chưa biết ai hơn ai. Tuy nói lão có chút thực lực, nhưng nếu muốn giết bản tông trừ khi lão nghĩ bản thân là một Thất tinh Tông Cảnh".
Như nói được suy nghĩ trong lòng của mình, Long Vân Hạt nở một nụ cười nhạt sau đó hung hăng thoát ẩn thoát hiện tọa ra vô số tàng ảnh phía sau mà đánh một chưởng về phía Băng Long Tử.
"Tiếp một chưởng Long Thiên Ấn của lão phu xem cao danh của Băng Long Tử của ngươi có thật sự như Long Giới đồn đoán không".
Sau tiếng quát của Long Vân Hạt, một đạo chưởng ấn lúc ẩn lúc hiện đánh thẳng về phía thiên linh cái của Băng Long Tử. Ngược lại, phía Băng Long Tử cũng xuất ra một đạo chưởng ấn cứng đối cứng với Long Vân Hạt. Hai đạo chưởng va vào nhau, cây cối xung quanh gần như đổ sụp hoàn toàn, bụi bay tứ phía.
"Sảng khoái, sảng khoái". Long Vân Hạt đáp.
Vừa dứt câu, lão cảm nhận được mạch máu bên trong cơ thể có một dòng khí lạnh tràn vào xâm nhập toàn bộ tứ chi trong cơ thể.
"Thủ đoạn của tên này đúng là không thể xem thường". Long Vân Hạt khẽ nói.
Phía bên Băng Long Tử cũng không khá hơn là bao, tuy hắn phá được một chưởng của Long Vân Hạt nhưng nội thương không nhẹ, miệng nhổ ra một ngụm máu tươi, tay ôm lấy lòng ngực mà thầm nghĩ.
"Nếu day dưa với tên này sợ rằng hôm nay phải lưỡng bại câu thương với hắn, chi bằng gác chuyện hôm nay lại trước, Cổ Lệnh Thượng Giới kia sớm muộn gì bản tông cũng sẽ lấy được".
Cười lên một tiếng vang trời sau đó xoay người tạo ra một khe nứt không gian dự định rời đi, Long Vân Hạt nhìn thấy nhưng lại không có ý giữ chân Băng Long Tử ở lại vì hiện tại lão cũng đang bận giải quyết băng độc mà Băng Long Tử truyền vào kinh mạch của lão.
Sau khi Băng Long Tử rời đi, khí lạnh xung quanh cũng dần tan biến rồi hoàn toàn tan hẳn. Nhìn xuống phía dưới Mộc Thứ, Long Vân Hạt nhẹ nhàng bước xuống, hai tay xoa đầu Mộc Thứ mà nói.
"Tiểu gia hỏa nhà ngươi đi chơi cũng không cẩn thận. Nếu không phải tộc trưởng dặn dò ta âm thầm quan sát ngươi thì giờ này có lẽ Long hạch bên trong người ngươi đã bị tên Băng Long Tử kia luyện hóa thành đan dược rồi".
Bên này khí lạnh tan đi, cơ thể Minh Trần lạnh cóng run lên mà ho khan thành tiếng sau đó ngã xuống đất trong tư thế thân người co lên, hai tay ôm lấy hai chân.
"Giúp huynh đệ của ta đi Hạt trưởng lão". Mộc Thứ nhìn sang Long Vân Hạt nói.
Long Vân Hạt khẽ gật đầu, cánh tay phất nhẹ về phía Minh Trần kèm theo một tia hơi nóng nhẹ nhàng tràn vào cơ thể của hắn khiến hắn như kẻ chết đuối với được bè gỗ vậy.
Sau khi quay về nhà Minh Trần, Mộc Thứ chán nản nhìn sang phía Long Vân Hạt nói.
"Ta muốn ăn cá".
Long Vân Hạt lắc đầu cười khổ nghĩ.
"Tiểu tử này bản thân vốn là Long Tộc, tại sao chỉ một thời gian ngắn lại trở nên giống con người như vậy rồi".
Minh Trần thì cơ thể vẫn còn xót lại khí lạnh bên trong cơ thể, thân người quấn chặt lấy chăn mà nhìn về phía Mộc Thứ rung rẫy nói.
"Lão già có hình hài giống rồng kia là người trong tộc ngươi sao. Đúng là một tên ác long mà, vừa ra tay đã muốn giết người".
Mộc Thứ không biết làm sao, hai mắt mở tròn, thân hình như không tự chủ mà nhìn sang Long Vân Hạt ra hiệu như cầu cứu. Hiểu được ý của Mộc Thứ, Long Vân Hạt tay vuốt chòm râu dưới càm, hai mắt có chút suy tư rồi cất giọng nói.
"Long Tộc được chia thành hai nhánh riêng biệt. Những người có huyết mạch thuần khiết nhất sẽ được giữ lại trong Long Giới tu luyện, những người còn lại thì lấy sông làm nhà, lấy biển cả làm nơi đến. Tuy nói luật lệ của Long Tộc hơi có chút hà khắc, nhưng cũng vì tình thế bất đắc dĩ. Cứ mười năm một lần, Long Giới sẽ cử hành một đại hội truyền thừa, lúc này toàn bộ tộc nhân của Long Tộc ở bất kỳ nơi nào cũng có thể đến dự. Nếu may mắn nhận được truyền thừa có thể tiếp nhận một vị trí và ở lại Long Giới tu luyện".
"Các người cũng quá tàn nhẫn với tộc nhân của mình rồi". Minh Trần nói.
Nghe thế vậy, Long Vân Hạt hai mắt nheo lại dự định nói gì đó thì chợt một cảm giác từ xa xăm truyền vào linh hồn của lão khiến lão không tự chủ mà đứng bật dậy.
"Chuyện gì thế". Mộc Thứ nhìn sang Long Vân Hạt hỏi.
"Ta phải về tộc để giải quyết một số việc. Tiểu gia hỏa, nếu cảm thấy có nguy hiểm thì phải bóp nát mãnh ngọc này truyền âm cho ta biết ngay". Nói rồi Long Vân Hạt ném cho Mộc Thứ một mãnh ngọc có hoa văn kỳ bí rồi xoay người biết mất vào hư không.
"Lão ta đi rồi à". Minh Trần nói.
Mộc Thứ gật gật đầu sau đó ngồi xuống một chiếc ghế tre, chân khẽ đung đưa rồi nói.
"Lão tuy tính tình kỳ quặc, nhưng lúc nào khi ta cần lão đều xuất hiện".
Đăng bởi | nguyencongphuoc |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |