Hoang Dục (18+)
Màn đêm buông xuống tại Tương Thành đông đúc người qua lại. Mỗi con đường tại Tương Thành giờ đây đều tràn ngập người qua lại. Khi tối xuống, bên dưới chân Kinh Phủ không ít các phường thị buôn bán sôi nổi, ngoài ra còn có các đoàn hát múa nghệ thì các nơi khác đổ về.
Bên trong Kinh Phủ, một vị đại hán thân hình cao to, thân mặc một bộ hắc bào có thuê hoa văn một con rồng vàng đang ngồi nhâm nhi chén rượu, trước mặt hắn có hơn hai mươi mỹ nhân đang uyển chuyển thân thể mà múa hát cho hắn xem.
Nhìn thấy một người có khuôn mặt xinh đẹp trong số những người múa hát kia người này bèn nở một nụ cười nham hiểm, miệng khẽ nhếch lên nói.
"Đưa mỹ nhân đó đến đây cho bổn hoàng tử".
Nói rồi thân thể hắn bạo phát ra một tràn khí tức nóng như lửa đốt, chẳng mấy chóc mà y phục trên người hắn và cô gái kia bị khí tức kia của hắn bạo phát mà thiêu rụi hết.
"Kinh Vũ điện hạ. Ngài định làm gì, thả Đinh Ly tỷ tỷ ra đi. Một cô nương trong đoàn lên tiếng".
Khi cô gái đó vừa dứt lời, từ phía sau lưng hàng chục mũi giáo của Kinh Vệ Phủ liền đâm xuyên vào lòng ngực của người này, hàng dòng máu tươi bắn ra tung tóe khiến cho những người ở đó ai nấy đều sợ hãi ra mặt. Mà người tên Đinh Ly được Kinh Vũ chỉ định nhìn thấy cũng không dám lên tiếng, chỉ biết cam chịu số phận.
Phất tay ra hiệu đuổi hết những người có mặt ở phòng ra ngoài. Căn phòng rộng hơn trăm trượng giờ đây chỉ còn lại Kinh Vũ và Đinh Ly. Nhìn thân thể không mãnh vải trên người của Đinh Ly, Kinh Vũ không tự chủ mà cười lên khoái chí nói.
"Tiểu mỹ nhân".
Đinh Ly lúc này hai mắt đã ngấn lệ nhưng vì lo sợ thủ đoạn của Kinh Vũ nên cô chẳng biết làm gì, chỉ im lặng đứng nhìn tên biến thái Kinh Vũ trước mặt chuẩn bị dở trò đồi bại với mình.
Đặt bàn tay lên da thịt nỏn nà trắng tuyết của Đinh Ly, Kinh Vũ không tiếc lời mà khen lấy khen để thân thể của nàng, hắn nói.
"Thật đúng là mỹ vị nhân gian".
Bóng trăng bên ngoài cửa sổ theo màn đêm cũng dần lộ ra, tô sắc thêm bóng ảnh của hai thân người đang quấn với nhau trần tục trong gian phòng của Kinh Vũ và Đinh Ly, những tiếng rên ỉ ôi dâm dục đầy gợi sắc của Kinh Vũ và Đinh Ly phát ra khiến cho bất cứ ai khi đi nghe được cũng đều đỏ mặt mà rời đi.
Sáng hôm sau, bình minh ló dạng bên ngoài tiếng chim reo hót khắp cả một vùng trời, một lão già tuổi ngoài bát tuần, râu tóc trắng dài, tay cầm một thanh xà trượng bước đến bên phòng Kinh Vũ mà gõ cửa nói.
"Tam điện hạ, là tôi Lôi Thiên Tử đây".
Lúc này bên trong phòng, Kinh Vũ vừa lúc đang thay y phục mới, hai bên vai anh là hai người hầu nữ tuổi không quá mười lăm đang thực hiện công đoạn thay y phục mới cho hắn sau cơn khoái lạc đêm qua. Nghe thấy tiếng Lôi Thiên Tử, Kinh Vũ giọng có chút nhẹ xuống đáp.
"Mời Thiên Tử trưởng lão vào phòng".
Bước vào phòng, nhìn thấy thân thể không chút y phục trên thân của Đinh Ly mà lòng Lôi Thiên Tử cũng nổi lên một ý tà niệm, nhưng vì vẫn còn việc cần phải giải quyết nên hắn tạm thời bỏ qua mà chuyển sang phía Kinh Vũ mà chấp tay nói.
"Điện hạ, có manh mối của Cổ Lệnh Thượng Cổ rồi".
Vừa nghe đến thông tin về Cổ Lệnh Thượng Cổ hai mắt Kinh Vũ liền sáng lên. Như biết được ý nghĩ trong lòng Thiên Lôi Tử hắn chỉ tay về phía Đinh Ly đang nằm trên giường mà nói với Thiên Lôi Tử.
"Thứ này, bản điện hạ tặng cho ngươi. Sau đó thì nói cho ta biết vật đó hiện đang ở đâu".
Nghe thấy những lời Kinh Vũ nói, dâm ý trong lòng Thiên Lôi Tử liền chuyển sang thân thể đang nằm của Đinh Ly mà nói.
"Thưa điện hạ, theo tình báo Thiên Lôi Cốc có được, vật đó hiện đang ở trên người một tiểu tử tên Minh Trần ở phía bắc Tương Thành. Băng Long Tử đã ra tay với hắn nhưng không thành, bên cạnh người này có tộc nhân của Long Tộc hơn nữa lúc nguy cấp còn có một cường giả Ngũ tinh Tông Cảnh ra tay tương trợ cho nên hiện tại vẫn chưa thể thu lấy Cổ Lệnh về đây cho ngài". Thiên Lôi Tử nói.
"Ngũ tinh Tông Cảnh, Thiên Tông Cảnh chia ra chín cấp độ tu luyện, mà khi đạt đến đỉnh phong nếu không có kỳ ngộ đặc biệt hoặc thiên phú tu luyện cao hơn người thường thì rất khó có thể đạt bước vào giai đoạn Tông chuyển Tôn Cảnh. Loại cường giả này nhìn khắp Tương Thành cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, tiếc là ở Kinh Phủ lại không thiếu loại cường giả này. Ngày mai ta sẽ cho người đến phía bắc Tương Thành cùng ngươi thu thập Cổ Lệnh, còn bây giờ ả ta thưởng cho ngươi". Kinh Vũ nói.
Nói xong trên khuôn mặt hắn tràn ngập sự vui mừng, vì đối với kẻ quyền lực và tiền tài đạt đến đỉnh cao như hắn thì việc còn thiếu duy nhất chính là sự trường thọ. Con người tuy nói dù là thiên tài tu luyện có tu vi đỉnh phong trên đại lục nhưng cuối cùng cũng vì hai chữ sinh tử mà từ bỏ thế gian, chỉ khi bước chân vào thứ cảnh giới chí thượng kia thì mới có thể hoàn toàn thoát ly lục địa, tiến vào sự bất tử mà trường thọ muôn kiếp.
Bỏ qua ý niệm hiện tại, Kinh Vũ lấy trong tay áo ra một quyển công pháp màu đen sậm, nhìn kỹ thì bên trên nó có vô số hoa văn cầu kỳ màu vàng. Nhìn quyển công pháp trên tay hắn nói.
"Phải nhanh chóng đột phá Thiên Tông Cảnh. Có lẽ sau khi tu luyện tầng cuối cùng của Tử Ảnh Quyết ta có thể đột phá thứ bình cảnh kia, lúc đó thì dù hai kẻ Kinh Vân và Kinh Phi có liên thủ cũng không phải đối thủ của bản vương".
Tương Thành tọa lạc tại phía Nam Hoang Uyên, bốn phía gồm hơn trăm vạn bức tường hình thành, đâu đâu cũng có Kinh vệ canh giữ.
Kinh Sở, một trong mười vị cường giả Hoang Uyên, cũng là thành chủ Tương Thành. Ông có hai người con là Kinh Phi và Kinh Vân, sau lấy thêm một người thiếp sinh ra Kinh Vũ tức tam điện hạ của Tương Thành hiện tại.
Tương Thành tài nguyên phong phú, đan phường, đan hội, nghệ quán đều có cả. Hơn hết Tương Thành là một trong hai nơi có số lượng luyện đan sư nhiều nhất Hoang Uyên.
Đăng bởi | nguyencongphuoc |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 8 |