Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 526 chữ

Hắn mở mắt, thứ ập vào mắt hắn đầu tiên chính là nụ cười ngu ngốc của phụ thân hắn. Thập phần chán ghét.

"Tiểu Vương a, nhìn con xem, mới tí tuổi mà đã anh tuấn như vậy"

Lục Vương đen mặt nhìn Lục Thành, mắt híp lại nghĩ xem mình có nên oe oe một tiếng để mẫu thân đập chết tên này không.

"A Thành, anh lại chọc con nữa phải không?" Thu Kiều vén tấm màn lên, nàng mặc một bộ y phục màu lam, chiếc trâm đơn giản trên tóc làm cho người khác nhìn vào cảm thấy thật thanh khiết.

"A Kiều, ta chỉ muốn xem con thôi... không có chọc đâu nha" Lục Thành xoa xoa tay cười hề hề, tiện tay cầm chiếc áo khoác Thu Kiều đưa tới.

"Đứa nhỏ này thật sự ít khóc so với trẻ con bình thường, cả mặt cũng nghiêm túc như thế. Có phải là trưởng thành hơi sớm không?" Thu Kiều tựa mặt bên nôi nhỏ, tay xoa xoa mặt của Lục Vương.

Hắn rất hưởng thụ sự yêu thương của mẫu thân mình. Kiếp trước hắn không mẹ không cha, lang thang đầu đường xó chợ nên chưa từng biết cảm giác được cha mẹ yêu thương là như thế nào.

Kiếp trước của hắn chỉ vỏn vẹn hai chữ bất hạnh, vì gặp được Vu Kì mà chớp được một chút ấm áp nhỏ nhoi.

Hắn đem lòng yêu thương vị sư huynh của mình, lời còn chưa nói, sư huynh liền rời xa hắn.

Hắn yêu sư huynh, rất yêu. Vì muốn được sư huynh quan tâm, hắn bất chấp thủ đoạn.

Khi đó, hắn cùng sư huynh và người của môn phái đi thu phục yêu quái nhỏ. Lại có một chuyện không lường trước được đó là có một hắc y nhân đi theo bọn hắn.

Tầm mắt hắc y nhân lướt ngang tầm mắt qua bọn hắn,tay của hắn cầu một Đao Luân Côn phi tới chỗ của sư huynh. Hắn lúc đầu đã có ý định tung một chưởng đánh chết tên Hắc y nhân, nhưng vì sao không tận dụng cơ hội này để được sư huynh quan tâm?

Đao Luân Côn liền để cho hắn một vết sẹo dài trên mặt, hắn không phải không thể chữa mà là không muốn chữa.

Từ sau hôm ấy, sư huynh đối với hắn thập phần tốt. Hắn cũng được gần bên y, đây là lý do hắn chẳng quan tâm khuôn mặt mình thế nào.

Môn phái Thiên Quang bôi nhọ sư huynh ? Ta liền đồ sát cả môn phái.

Nữ tử Bạch Liên dám ve vẩy đuôi trước mắt sư huynh ? Ta liền chặt đuôi cô ta.

Lão già Tư Nghi có ý đồ bất chính với sư huynh ? Ta liền gọt lão thành nhân côn.

Ta làm tất cả vì sư huynh nhưng không thể để huynh ấy biết, huynh ấy sẽ chán ghét ta.

Lục Vương nhếch khoé miệng cười khẩy một cái "Sư huynh, đợi ta tìm được huynh. Chúng ta liền không xa rời nữa"

Bạn đang đọc Sư Huynh, Lần Này Sẽ Không Để Ngươi Chạy Thoát sáng tác bởi Hoahoanho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahoanho
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.