Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạt hồn

Phiên bản Dịch · 1542 chữ

Ầm!

Trong đầu tôi như có suy nghĩ muốn nổi điên lên sau khi nghe Tô Lệ nói vậy !

Lá gan của nữ quỷ này thật lớn, cô ta biết là phòng ngủ của ông nội tôi đang ở ngay sát vách mà sáng sớm vẫn đi đến nhà chúng tôi!

Cô ta không sợ lôi phù của ông nội tôi trực tiếp đem cô ta hồn phi phách tán sao!

"Cô..."

Khi tôi đang chuẩn bị nói thì cô ta liền biến mất trước mắt của tôi

Tôi dụi mắt nhìn xung quanh, trong đầu suy nghĩ về lời ông nội nói, lần đầu tiên tôi thấy Tô Lệ tâm trí bị đầu độc trong lòng liền sinh ra ảo giác có cảm tình với cô ta?

Khi cô ấy vừa mới xuất hiện tôi cảm thấy có một làn gió lạnh đập vào mặt của tôi, bỗng nổi hết cả da gà, chẳng lẽ đây cũng là ảo giác sao?

Trong lòng tôi nghi ngờ Tô Lệ xuất hiện ở đây là đang muốn nhắc nhở tôi cái gì đó?

Tôi nghĩ như vậy, không kiềm được mỉm cười, nữ quỷ này là người của Lưu Hiểu Khánh, cô ta làm sao mà có thể nhắc nhở tôi được.

Chắc do tôi suy nghĩ quá nhiều!

Vào phòng ông nội lấy một số đồ, tôi lấy một chiếc túi đằng sau có hình con phượng hoàng, đằng trước là hình gương bát quái, đây là chiếc túi đặc biệt ông nội thường mang khi ra ngoài làm việc.

Trong túi có các loại phù trấn sát do ông nội vẽ, tiền Ngũ đế, châu sa, dây đỏ các loại.

Trên vách tường, treo mấy thanh kiếm gỗ đào do ông nội chế tạo, tôi thuận tay lấy một cái cắm vào trong túi sau lưng mang đi.

Trước lúc ra cửa, tôi vào trong phòng xem ông nội thế nào, phát hiện ông đang nhắm mắt chắp tay trước ngực, đang ngồi xếp bằng trên giường, ba bó hương bay nghi ngút khối, bao xung quanh thân thể của ông nội.

Trong thời gian này, ông nội không cần phải ăn, mùi hương của thuốc có chứa các loại nguyên liệu quý hiếm nên sẽ giúp cơ thể của ông được tầm bổ.

Tôi đang lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ bỗng nhiên ông nội nói đến ngay cả ánh mắt cũng không mở ra: "Cháu trai, lúc nãy có phải Tô Lệ đến nhà của chúng ta không?"

Nghe xong, cả người tôi bỗng rùng mình một cái!

Chẳng lẽ Tô Lệ mà tôi nhìn thấy không phải là do suy nghĩ quá nhiều sinh ra ảo giác?

Làm sao mà ông nội có thể biết được?

Tuy nhiên, khi nghĩ đến ông nội có khả năng đoán ra được mọi chuyện, điều này nghe cũng thật hợp lý.

Còn không chờ tôi trả lời, ông nội nói tiếp: "Xem ra Tô Lệ này cũng không xấu, lần này cô ta lẻn tới đây để nhắc nhở cháu, xem ra hai cỗ thi thể này có vẻ rất nguy hiểm,cháu nên đề phòng một chút!"

"Còn nữa, ông nội cho cháu lệnh phù hộ thân, cháu có mang theo không?"

Tôi liền trả lời: "Ông nội, cháu để vào trong người rồi ạ!"

Ông nội gật đầu nói: "Cháu nhất định cần phải nhớ, khi đối mặt với nguy hiểm, cháu nhất định phải rút lui ngay!"

"Ông nội, yên tâm, cháu đã mười bảy tuổi rồi tự sẽ biết bảo vệ mình!"

Nghe tôi nói vậy, ông nội khẽ mỉm cười, nói: " Được, cháu đi đi!"

Thật ra thì, trong lòng tôi cùng biết rõ, nếu như cơ thể của ông nội khỏe hơn một chút, tuyệt đối ông nội sẽ không để tôi một mình đi giải quyết chuyện này.

Có khả năng ông nội tôi bị thương rất nặng!

Bởi vì nhà họ Tôn cách nhà tôi không xa, nên tôi chạy đến nhà của Tôn Gia Dũng trước.

Vào nhà, tôi phát hiện trong nhà chỉ có mỗi Tôn Gia Dũng, Tôn Xương Quý khi còn sống đã mua sẵn cái quan tài, đã bị chính ông ta sử dụng, Mã Tú Hoa cái gì cũng không có, chỉ có thể lấy một cánh cửa để nằm lên.

Tôn Gia Dũng đang quỳ bên cạnh thi thể mẹ anh ta, thấy tôi tới, liền vội vàng đứng lên, lại hướng tôi quỳ xuống, khóc không thành tiếng nói: "Thập Tam, vất cả cậu rồi..."

Tôi vội vàng kéo anh ta lên, nhìn lướt qua xung quanh, hỏi: “Sao chỉ còn mỗi mình anh ở nhà, Gia Văn đâu ?"

Tôn Gia Dũng lau nước mắt, nói: "Gia Văn phát hiện mẹ chúng tôi tự tử, bị dọa sợ không dám ở nhà, liền lấy một ít tiền sớm đã chạy lên trường học!"

"Những người khác có giúp không ?" Tôi lại hỏi.

Tôn Gia Dũng lắc đầu mặt đầy bi thương, nói: "Người trong thôn đều đã biết chuyện của ba tôi làm với Lưu Hiểu Khánh, nói là Lưu Hiểu Khánh đã hóa thi sát trở về báo thù, chẳng ai dám đến nhà của tôi nữa!”

Thấy mặt Tôn Gia Dũng đầy dáng vẻ tuyệt vọng, tôi không biết làm thế nào để an ủi anh ta.

Mã Tú Hoa nằm ở trên cánh cửa, phía trên đắp một tấm vải trắng. Tôi đi lên phía trước vén một góc phải của tấm vải trắng che mặt bà ấy lên.

Lúc này khi nhìn đến khuôn mặt của bà ấy, trong lòng tôi không khỏi căng thẳng.

Các sợi tóc rũ lên mặt, sắc mặt tím bầm, ánh mắt trợn tròn, đầu lưỡi thè dài ra. Điều này giống hệt như tôi nhìn thấy vào nửa đêm hôm qua.

Chết không nhắm mắt!

Nếu tôi thay ông nội ra mặt, cũng đã làm một nửa thầy tẩm liệm cho người chết.

Tôi đưa tay ra, muốn vuốt đôi mắt của bà ấy xuống.

Nhưng mà, khi lòng bàn tay tôi chạm vào đôi mắt của Mã Tú Hoa, cảm giác rõ ràng đôi mắt của bà ấy đang cử động, tôi bị dọa sợ vội rụt tay lại.

Lúc này, Mã Tú Hoa nhìn tôi nở một nụ cười quỷ dị.

"A!"

Rốt cuộc tôi vẫn là thanh niên, tâm trí không ổn định, lại bị dọa sợ vội vàng hét lên.

"Thập Tam, cậu sao vậy?" Tôn Gia Dũng lật đật chạy đến hỏi tôi.

Lại nhìn Mã Tú Hoa vẫn như ban đầu, sắc mặt tím bầm, thè lưỡi, ánh mắt trợn tròn, nhưng trong lòng tôi cảm thấy rõ ràng, mới vừa rồi căn bản tôi không có sinh ra ảo giác.

Tôi lau mồ hôi lạnh trên mặt, lúng túng nói: "Không có gì!"

Tôi từ sau lưng vội vàng lấy trong túi cầm ra châu sa dây đỏ, kể cả cánh cửa cùng vải trắng bọc thi thể, liên tiếp ở phía trên quấn ba vòng.

Lại đặt lên ngực Mã Tú Hoa ba đồng tiền trấn thi.

Lúc này, tôi cùng Tôn Gia Dũng hai người đem Mã Tú Hoa đi ra ngoài cửa khiêng lên xe ba gác.

"Anh Gia Dũng, anh trước đem xe ba gác kéo đến cửa thôn đứng ở chỗ đấy chờ tôi, tôi đến nhà anh Xuyên tử một chuyến!" Triệu xuyên tử vẫn đang ở nhà chờ tôi.

Đây là quy củ, gia đình của người chết không được phát tang khi chưa có thầy tẩm liệm đến nhà.

Hơn nữa, hai nhà này người chết đều không phải là bình thường, tôi không đến, ai cũng không dám tự tiện đem thi thể đến phía sau núi.

"A, cứu mạng!"

Nhưng mà, ngay khi tôi xoay người đi còn chưa được mấy bước, liền nghe được từ phía sau lưng truyền tới tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu cứu của Tôn Gia Dũng.

Tôi hoảng hốt vội vàng quay người lại, tôi bị dọa sợ đứng im tại chỗ vì trước mắt xuất hiện một cảnh tượng.

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng Mã Tú Hoa đang nằm ở trên cánh cửa, lại đang đứng lên trong tay cầm một cây gậy gỗ, liều mạng đánh lên người của Tôn Gia Dũng.

Đặc biệt đây là trá thi, hay là Mã Tú Hoa sống lại?

Lúc này sống lại là chuyện không thể nào xảy ra.

Lại nhìn Mã Tú Hoa mặt vẫn màu tím bầm , ánh mắt trợn tròn, đầu lưỡi thè dài, động tác vô cùng cứng ngắc.

Rõ ràng vẫn là một người chết!

Có ai thấy cảnh người chết đánh người sống chưa?

Cảnh tượng này nói có nhiều quỷ dị, thì có nhiều quỷ dị!

Khi ánh mắt tôi rơi trên người Tôn Gia Dũng, trong đầu tôi nổ một tiếng, thật giống như bị sét đánh!

Sắc mặt Tôn Gia Dũng nhợt nhạt, cái bóng dưới chân anh ta ngày càng mờ nhạt.

Tôi rốt cuộc hiểu rõ, Mã Tú Hoa là thi tráo, đang muốn cướp đoạt hồn phách của Tôn Gia Dũng!

Bạn đang đọc Dân Gian Sơn Dã Cấm Kỵ (Dịch) của Gối Ôm Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BíchThủy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.