Yêu Trùng Đan Khiếu
Trong đêm tối tĩnh mịch. Hàn Khuyết ngồi trên cái giường màu đỏ nhỏ. Xung quanh là mấy đồ trang trí đơn giản, trên bàn có đặt vài cuốn sách. Phòng của hắn khá cao nên từ nơi đây nhìn ra cửa sổ có thể thấy rõ ánh trăng hơn bao giờ hết. Ánh trăng đêm nay sáng rực rỡ, nó như chiếc chén thánh chứa đựng mọi tinh hoa bên trong. Mây mù lướt qua cũng không che lấp được ánh trăng chỉ có thể làm nó càng thêm nổi bật giữa vô số mây mù trong đêm.
Hàn Khuyết ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt từ từ nhắm lại. Hắn vừa động ý niệm một hình nhân nhỏ nhỏ bay ra. Nó màu vàng kim, trên người có vô số vết nứt. Đây là đan linh Tam Hồn Chuyển Thế. Nó bay lượn lờ xung quanh như đang canh giữ cho Hàn Khuyết. Đan linh này của Hàn Khuyết dù bị thương nhưng cũng có thể dùng để dò đường, canh gác cho hắn. Chỉ là cách này dùng với đan linh giống như lấy tuyệt đỉnh đại đao đi cắt cá nhỏ vậy. Quả là rất phung phí, đan linh này nếu còn nguyên vẹn. Cho dù tất cả cường giả của thành này cùng vây công Hàn Khuyết. Hắn cũng sẽ giải quyết một cách đơn giản không cần động tới một ngón tay chỉ cần một ý niệm là quá đủ. Dù sao đan linh này cũng là thành quả kiếp trước của Hàn Khuyết đương nhiên là không đơn giản.
Đan linh cũng không phải là không thể hồi phục. Nó cũng đang âm thầm thu lấy nguyên khí nơi này để hồi phục cho bản thân nhưng hiệu quả không đáng kể lắm.
Hàn Khuyết mở cái hộp màu đỏ ra. Bên trong có một cây nhân sâm màu tím. Đây là Xuân Thảo Hạ Trùng. Nhân sâm nhìn như bình thường nhưng là báu vật quý hiếm đối với phàm nhân. Nhân sâm cỡ ba ngón tay giữa gộp lại, trên đỉnh đầu còn có bốn cái lá màu xanh lục. Ngoài ra còn nó có vô số sợi rể to nhỏ nhìn như mấy sợi tóc rối bù xù vào nhau.
Hàn Khuyết cầm nó không do dự chút nào nuốt vào trong bụng. Vừa đi vào thực quản, rất nhanh là đã tới ruột của hắn. Nó nổi lền bềnh bên trong dịch tiêu hóa của Hàn Khuyết. Sau một lúc Xuân Thảo Hạ Trùng động đậy. Nó từ một yêu mộc vì cảm nhận được tử vong mà tỉnh dậy biến đổi thành một yêu trùng. Mấy sợi rể của nó như đôi chân hay con lăn quăn vậy. Vùng vẫy loạn xạ cả lên nhằm chạy trốn khỏi nơi này. Không biết bằng cách nào, nó chạy loạn xạ nhưng lại tới một nơi quan trọng trong cơ thể Hàn Khuyết.
Đây là chỗ dưới rốn cỡ vài ngón tay gọi là đan điền. Nó như cảm thấy nơi này thích hợp để sinh sống. Mấy sợi rể ngọ ngoại cắm thẳm vào đan điền của Hàn Khuyết. Hàn Khuyết cảm thấy đau đớn dữ dội nhưng lại kìm nén không phát ra chút tiếng động nào. Khổ cực phía sau còn nhiều như núi, mới chỉ là khởi đầu làm sao có thể làm cho Hàn Khuyết khuất phục được. Yêu trùng sau khi đã cắm cọc bèn hi sinh thân mình, chuẩn bị sức lực cho việc lan rộng rễ cây. Mấy sợi dây cứ ngọ ngoạy như vậy cả canh giờ. Sau đau đớn như cắt xé da thịt là cảm giác bị hàng ngàn cây kim xuyên qua, ngọ ngoạy bên trong. Đau đớn như biết di chuyển, nó đi tới đâu nơi đó như bị xé toạc ra làm nghìn mảnh nhỏ. Hàn Khuyết lúc này đã đau đến mức nghiến răng cắn môi, máu đỏ trên môi chảy ra vô số nhưng vẫn như cũ không một tiếng than trách. Đây chẳng khác nào hình thức tra tấn tù nhân. Thêm nửa canh giờ nữa, yêu trùng mới dừng lại. Hàn Khuyết thở ra một hơi dài.
Đây mới chỉ là bắt đầu, đau đớn phía sau còn nhiều hơn nữa. Khi đã đi tới bước này thì chỉ cần đợi qua đêm rễ cây Xuân Thảo Hạ Trùng sinh trưởng sẽ chính thức hình thành Đan Khiếu. Nhưng nếu làm như vậy sau này nhất định sẽ bị Xuân Thảo Hạ Trùng Cổ Thụ điều khiển. Hàn Khuyết đã biết trước điều này làm sao có thể chấp nhận được. Vì vậy hắn đã đi mua yêu mộc, luyện đan khiếu thêm lần nữa. Để an toàn Hàn Khuyết còn mua rất nhiều yêu mộc phổ thông thường dùng để trị thương, giảm đau hay giảm tỉ lệ luyện đan khiếu thất bại để che dấu. Thực chất bên trong đám yêu mộc hắn mua chỉ có hai yêu mộc hắn thật sự sử dụng.
Lấy từ trong túi đồ ra một yêu mộc màu đỏ rực có năm cánh lá sặc sỡ, bên trong là nhụy hoa màu vàng nhạt. Đây là yêu mộc Hỏa Sở Diệp. Hàn Khuyết kiểm tra cẩn thận rồi mới nuốt vào. Nó rất nhanh đã đi tới ruột tiêu hóa. Sau vài hơi thở Hoa Sở Diệp đã bị dịch tiêu hóa hòa tan không còn một mảnh. Lúc này đau đớn mới thực sự bắt đầu. Cơ thể Hàn Khuyết nóng lên, cứ nóng từ từ, từ trong ra ngoài. Sau vài phút mồ hôi trên người hắn đổ ra đầm đìa. Hàn Khuyết lúc này đã trần truồng như nhộng bởi nếu không làm vậy đau đớn sẽ càng tăng thêm gấp bội.Vài tia khói từ trong da bắt đầu bốc ra ngoài, cả thân thể hắn như nằm trên ngọn lửa hồng. Đau đớn trải dài toàn thân không còn chỉ là một chỗ như lúc luyện đan khiếu. Cứ như vậy cơn đau tra tấn Hàn Khuyết không hồi kết. Bên trong đan điền, mấy sợi rể như đón nhận hạn hán trăm năm. Chẳng mấy chốc mà khô héo, lụi tàn. Mới đầu là vài sợi, rồi từ từ đã vài chục sợi bắt đầu từ từ khô héo. Bọn chúng bây giờ không còn là yêu trùng nên không còn khả năng chạy trốn chỉ có thể nằm đây chờ chết. Hàn Khuyết cũng không khá khẩm hơn là bao, cơ thể giờ như than trong lò lửa. Mồ hôi không còn chảy nữa mà chuyển thành khí bay bốc lên không trung. Cả căn phòng như muốn nóng lên cùng Hàn Khuyết dù bây giờ đang là đêm tối lạnh lẽo.
Trán hắn bắt đầu bốc khói như bị bệnh sốt vậy, đôi môi khô hạn, nứt nẻ giống mấy ngày rồi hắn không được uống nước. Hàn Khuyết dù đau đớn nhưng vẫn kiểm soát toàn cục. Hắn động ý niệm đan linh từ bên ngoài đi vào đan điền của Hàn Khuyết. Đan linh đứng bên trong quan sát tình trạng của rễ cây.
Lúc này thấy rễ cây đã gần như chết hết. Hắn mở mắt tỉnh dậy lấy ngay vài chục yêu mộc Băng Rêu bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến rồi nuốt vào. Băng rêu màu xanh lam tan trong miệng từ từ điều chỉnh nhiệt độ cơ thể Hàn Khuyết. Cứ như vậy sau vài hơi thở cơ thể Hàn Khuyết đã nóng lạnh thất thường, đau đớn lại càng tăng lên gấp bội. Rễ cây trong đan điền như tìm thấy tia sinh cơ từ trong đống rể mục nạt lại tiếp tục vận chuyển, bào rút sinh mệnh còn lại của mình hình thành một cây rễ nhỏ mới. Cái rễ này nhờ truyền thừa từ rể cũ mà may mắn thích nghi được với thời tiết nóng lạnh thất thường trong cơ thể Hàn Khuyết. Đến lúc này là đã thành công, cơ thể hắn từ từ ổn định lại nhiệt độ. Hàn Khuyết thờ dài một hơi ngã xuống giường, rồi từ từ thiếp đi.
Cái rể này giờ đây đã không còn là một thể với Xuân Thảo Hạ Trùng Cổ Thụ mà là một yêu mộc biến dị. Nó nhờ sinh trưởng trong điều kiện khắc nghiệt mà đã biến hóa nghiêng trời lệch đất trở thành Đông Trùng Hạ Thảo yêu. Cây rễ nhỏ nhắn trong cơ thể Hàn Khuyết bắt đầu sinh trưởng, từ một cái rể nhỏ nó bắt đầu lan rộng chẳng mấy chốc là lan ra phần lớn mọi chỗ ở đan điền. Nhưng chỉ được một lúc rồi dừng lại. Đây đã là giới hạn của yêu trùng này rồi bởi tứ chất Hàn Khuyết chỉ là hạ thể mà thôi. Rễ cây dừng lại không chuyển động nữa nó từ từ hấp thụ dinh dưỡng trong cơ thể Hàn Khuyết làm thức ăn. Yêu trùng này đã không còn độc lập nữa mà dung hợp là một thể với đan điền trở thành yêu trùng cộng sinh trong cơ thể Hàn Khuyết. Hình thành nên yêu trùng mới. Yêu trùng Đan Khiếu.
Lần này đúng là rất mạo hiểm nếu không có đan linh có năng lực quan sát, thăm dò đan điền. Hàn Khuyết cũng không dám mạo hiểm như vậy. thành công thì không nói nếu thất bại hắn sẽ hoàn toàn không thể khai khiếu nữa. Nhưng tất cả đều xứng đáng nếu như hắn cược thành công.
…
Ở bên cạnh phòng hắn cũng có một thiếu niên đang mở khiếu. Hắn mở khiếu so với Hàn Khuyết thì an nhàn hơn gấp bội bởi có yêu mộc Hạ Căn. Yêu mộc này hấp thụ đau đớn cho thiếu niên đồng thời còn điều chỉnh nhiệt độ cơ thể thiếu niên. Thiếu niên dù khai khiếu nhưng giống như là đang tắm phơi mình trong nắng vậy. Chỉ có cảm giác ấm áp nhẹ nhàng không phải là cuộc đại chiến ác liệt như Hàn Khuyết. Hắn là con của Nhị phu nhân Bạch gia. Có đôi mắt kiêu ngạo cùng với mái tóc màu trắng ngắn ngang vai. Hắn là Bạch Hàn Thiên nhị thiếu gia họ Bạch. Lúc này hắn lên tiếng vui mừng mang theo sự kiêu ngạo của thiếu niên thiên tài: “Tứ chất thượng thể, haha ta đúng là kẻ được ông trời lựa chọn trở thành thành chủ đời kế tiếp”
Cách mấy căn phòng nữa là nơi ở của đại phu nhân Bạch Hàn gia. Nàng tên Tuyền Lệ Hiền tuổi đã cao cỡ chừng hơn trung niên một tí, trên trán còn có vài vết nhăn nheo. Ở hai mắt có cái quần thâm đen lớn.Mặc chiếc váy hồng bên trên thêu hoa văn phượng hoàng sặc sỡ. Trên mái tóc đen dài là một cây trâm bằng vàng, đang ngồi chải tóc trước cái gương lớn. Bỗng có tiếng gõ cửa.
Bên ngoài là giọng nói của thiếu niên trẻ tuổi: “Mẫu thân là con Bạch Hàn Lang đây.”
Vừa nghe thấy tiếng nói, khuôn mặt nàng liền hiện lên vẻ khẩn trương. Nàng chạy vội ra mở cửa. Bên ngoài là người thiếu niên cơ bắp săn chắc toàn thân, cao hơn nàng nửa cái đầu. Khuôn mặt hắn nhìn cũng không đẹp lắm nhưng có thân thể bù đắp khiến hắn nhìn khá điển trai.
Thấy hắn đại phu nhân càng trở nên gấp gắp, hỏi: “Tứ chất thế nào?”
Bạch Hàn Lang liền mừng rỡ nói: “là thượng thể.”
“Không tồi, không tồi năm đó phụ thân con cũng như vậy. Con như vậy là đã xứng đáng để kế thừa ông ấy.” Đại phu nhân đôi mắt sáng rực, khuôn mặt không kìm nén được sự vui mừng nói.
“Chưa chắc đâu mẫu thân, điều này còn phải xem ở hai người kia.”
“Ngươi nói là nhị thiếu gia Bạch Hàn Thiên và tam thiếu gia Bạch Hàn Khuyết. Được rồi đi vào trong đây, bên ngoài không tiện nói chuyện.” Nàng ta vừa nói vừa quay đầu lại bước vào bên trong căn phòng.
Bạch Hàn Lang cúi đầu bước vào.Hắn nhanh chóng đóng cửa lại. Mẫu thân hắn lên tiếng: “Lo lắng nhất chính là ả đó. Nếu tứ chất con hắn là thượng thể thì quả thật là khó tranh đoạt được truyền thừa từ phụ thân con. Còn Bạch Hàn Khuyết, mẫu thân mất từ nhỏ sống phụ thuộc vào Ả. Chỉ là một kẻ thế lực đơn côi không đáng lo ngại.”
Bạch Hàn Lang đôi mắt sắc bén nhìn lên không trung, nói: “Cho dù như vậy cũng không được khinh suất, nếu hắn thất sự là thượng thể thì phải giải quyết càng sớm càng tốt.”
Nàng nghe nhi tử mình nói vậy, không khởi vui mừng quay sang Bạch Hàn Lang, nói:“Tiểu tử người đúng là đã trưởng thành, có một chút phong thái từ Phụ thân ngươi rồi. Điều này ngươi đừng lo, Bạch gia quá hà khắc chúng ta không thể diệt khẩu được nhưng vẫn có thể hủy hoại tứ chất của hắn. Ta và ả đã liên thủ từ mấy năm trước dựng lên vở kịch này rồi.”
Bạch Hàn Lang nghe xong khuôn mặt liền hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn giờ đây đã thông suốt mọi thứ, không thể không khâm phục mẫu thân, nói: “Thì ra là vậy, con giờ đã hiểu rồi mẫu thân và ả ta trên mặt dù là địch nhân nhưng vẫn âm thầm liên thủ với nhau, triệt tiêu kẻ thứ ba.”
Nàng vừa nói khuôn mặt lại hiện lên sự băng lãnh, tàn khốc: “Con phải hiểu một điều trên thế gian này không có ai là kẻ thù mãi mãi cũng không có ai là bạn mãi mãi. Phải biết nắm bắt thời cơ, làm một kẻ thức thời thì mới có thể đạt được mục đích, bước lên đỉnh cao.”
Bạch Hàn Lang Chấp hai tay, ôm thành nắm đấm, khuôn mặt cung kính hướng mẫu thân, nói:“Con đã hiểu rồi thưa mẫu thân.”
…
Cách phòng của đại phu nhân mấy căn phòng nhỏ là nơi ở của tứ phu nhân. Bên trong căn phòng có hai người phụ nữ đang trò chuyện. Ngồi trên ghế là người phụ nữ trung niên. Nàng ba vòng đều rất căng tròn. Mặc chiếc áo màu lam có đủ thứ hoa văn ở trên, mái tóc màu đen suôn mượt xả xuống. Nổi bật nhất trên mặt là đôi môi anh đào nhỏ nhắn cùng với làn da trắng như tuyết. Nàng là tứ phu nhân Bạch gia. Bên cành nàng là một tiểu thiếu nữ trẻ tuổi. Nàng là Bạch Hàn Ly. Năm nay mới 10 tuổi nhưng khuôn mặt đã rất xinh xắn, làn da trắng hồng, nõn nà. Cũng sở hữu đôi môi anh đào đặc trưng của mẫu thân nàng. Nàng như được kế thừa vẻ đẹp từ mẫu thân của mình.
Mẫu thân Bạch Hàn Ly lên tiếng: “Con không nói đùa chứ, con thật sự đã mở được yêu cảnh Hồ Linh.”
“mẫu thân à, con nói dối mẫu thân làm gì. kể từ hôm qua bên trong đầu con như có thêm cái hồ nhỏ, linh hồn con còn ngao du bên trong nữa là.”
Tứ phu nhân khuôn mặt mang theo sự lo lắng, nhìn vào đứa con bé bỏng của mình, nói: “Không ngờ con lại thức tỉnh thể chất tuyệt phẩm, từ xưa tới nay phụ nữ họ bạch đều không xuất hiện tứ chất này, con chắc chắc là người đầu tiên. Không ổn rồi nếu con sinh ra chỉ là nữ tử tứ chất bình thường thì không sao. Nhưng nếu bọn họ biết con sở hữu loại tứ chất này chắc chắn sẽ sớm tiêu diệt con.”
Khuôn mặt Bạch Hàn Ly nhìn thấy biểu cảm lo lắng của mẫu thân cũng phần nào hiểu được tình huống hiện tại của mình. Nàng lúc này mếu máo như sắp khóc thành tiếng, nói lắp bắp: “Vậy bây giờ con, con phải làm sao. Các anh trai sẽ giết con sao. Con, con sợ lắm mẫu thân ơi.”
Mẫu thân Bạch Hàn Ly ôm nàng ta vào lòng nhẹ nhàng dỗ dàng: “Không sao, không sao có mẫu thân ở đây sẽ không ai dám làm hại con đâu. Bây giờ đã đến nước này chúng ta không thể nào sống êm đềm được nữa. Con phải dấu kĩ tứ chất của mình không được tiết lộ cho bất kì ai. Cho dù là anh trai của con cũng vậy biết chưa? Đợi tới khi ta xây dựng đủ thế lực chúng ta sẽ tranh đoạt luôn truyền thừa của phụ thân con.”
---
Cho xin ý kiến. Cảm ơn
Truyện Đan Linh Vĩnh Sinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Catien |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |