Lạc Thành Thái Dao
Hai mươi ngày sau, trời vừa hoàng hôn, Tần Phàm đi tới trước một tòa đại
thành.
- Đây là Lạc Thành?
Tần Phàm ngẩng đầu nhìn lên tòa thành trì phồn hoa cao lớn trước mắt, trong
miệng thì thào nói. Lạc Thành, Kiền Kinh, Vọng Thành được phân bố theo hình
tam giác, hợp xưng Trung Châu, cách nhau chừng nửa ngày lộ trình, là trung tâm
của Đại Kiền quốc.
Đi tới Lạc Thành, xem như chỉ còn cách Kiền Kinh cùng Chân Võ thánh điện không
bao xa.
- Nghỉ ngơi ở nơi này một đêm đã.
Tần Phàm trầm ngâm một thoáng, sau đó đi vào thành. Suốt hai mươi ngày qua hắn
đều ở ngoài hoang dã, cũng chưa có ngày nào được nghỉ ngơi thoải mái hay dùng
cơm đàng hoàng, vì vậy hiện tại cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Hiện giờ đã sắp
đến mục đích, dù sao cũng còn một đoạn thời gian ngắn thì ngày lễ triêu thánh
mới bắt đầu, hơn nữa Lạc Thành cũng là đại thành nổi tiếng ngang hàng với Kiền
Kinh, nếu đi qua không ghé vào thật cảm thấy có chút đáng tiếc.
- Không biết tiểu Mông tử cùng Tuấn ca đã tới chưa.
Tần Phàm vừa đi vừa thầm nghĩ, hắn vẫn có chút lòng tin đối với thực lực của
hai người Tiết Tuấn cùng Điền Mông, dù sao tiên thiên võ sư Bành Đông đã bị
hắn dẫn dụ rời đi, những người còn lại truy kích theo hai người bọn họ chỉ là
võ sư, với thực lực của hai người cho dù đánh không lại nhưng muốn bỏ chạy hẳn
là không khó. Mà Lạc Thành là con đường phải đi ngang qua từ Vân Châu đi Kiền
Kinh, nếu hai người Điền Mông cùng Tiết Tuấn bình an hẳn sẽ đi qua nơi này,
chỉ là không biết họ sẽ đến trước hay đến sau hắn mà thôi.
Đi vào trong thành, Tần Phàm phát hiện kiến trúc trong Lạc Thành không chỉ
rộng lớn, trang trí hoa lệ mà con đường cũng rộng lớn hơn Nguyên Thành rất
nhiều, khó được chính là hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, tuy rằng lưu lượng
người qua lại rất lớn nhưng không chen chúc như tại Nguyên Thành, còn có đường
dành riêng cho người đi bộ, không đến nỗi phát sinh sự kiện hỗn loạn như tại
Nguyên Thành.
Ngoài ra dọc theo đường đi còn trồng hai hàng dương liễu, xanh biếc râm mát,
hoàn cảnh rất tốt.
Đây không hổ là một tòa đại thành.
Tần Phàm thầm nghĩ trong lòng, ấn tượng đầu tiên đối với Lạc Thành cũng cảm
thấy thập phần không tệ.
Đi thêm một đoạn đường, liền nhìn thấy một tửu lâu xa hoa, bên trên treo chiêu
bài “Minh Nguyệt Lâu”, chữ viết vô cùng khí thế phóng khoáng, phong cách quý
phái.
Nhìn ra được người viết chiêu bài là người có tu vi võ đạo, nói cách khác hậu
trường của Minh Nguyệt Lâu cũng không tầm thường.
Nhưng ba thành trì Kiền Kinh, Lạc Thành, Vọng Thành của khu Trung Châu đều là
chỗ tụ họp của chân võ thế gia cấp cao, cao thủ cường giả đương nhiên cũng
thật nhiều, Tần Phàm không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc.
Minh Nguyệt Lâu cao tới chín tầng, so với Triêu Dương Lâu trong Nguyên Thành
càng thêm xa hoa khí phái, hơn nữa cách trang hoàng không hoa lệ như Triêu
Dương Lâu mà lại có khuynh hướng cao nhã tinh tế, có một phong vận hoàn toàn
riêng biệt của mình.
Trong Minh Nguyệt Lâu, bình thường người có thân phận càng cao lại càng thích
ở tầng cao bên trên, đi lên càng cao thì tiêu phí càng đắt, tuy Tần Phàm không
thiếu chút tiền như vậy nhưng hắn có thói quen điệu thấp làm việc, không muốn
có sự qua lại quá sớm với những thế gia cao cấp kia, vì vậy chỉ đi lên tới
tầng ba thì dừng lại, tìm một vị trí hơi nghiêng ngồi xuống, hoàn cảnh nơi này
không tệ lắm, còn có thể chứng kiến được phân nửa cảnh sắc của Lạc Thành, điều
này đối với người mới đến Lạc Thành lần đầu như Tần Phàm thật sự thích hợp.
Minh Nguyệt Lâu, trăng sáng thăng lên lại có nhân sầu.
Khi vầng trăng sáng chậm rãi dâng lên bầu trời, Tần Phàm uống rượu ngon, trong
lòng có chút nhớ nhà. Hắn đang nhớ lại địa cầu của kiếp trước, cũng đang nhớ
lại Nam Phong Thần gia.
Trong khoảnh khắc hắn cảm giác có chút hốt hoảng.
- Uy!
Nhưng đúng ngay lúc này, một thanh âm đột nhiên cắt đứt ý nghĩ của Tần Phàm.
Tần Phàm không khỏi thoáng cau mày, nghiêng đầu lại, liền thấy một tiểu cô
nương thanh tú ước chừng mười hai mười ba tuổi đang đứng một bên yên lặng nhìn
mình, trên người tiểu cô nương mặc bộ y phục màu tím nhạt, đôi mắt đen nhánh
có vẻ vô cùng linh động, làn da như phấn điêu ngọc mài, khuôn mặt có chút non
nớt nhưng trên vầng trán lại ẩn hiện tia mị sắc thành thục, nhìn qua có chút
kỳ dị.
- Chuyện gì?
Tần Phàm thấy là một tiểu muội muội, cũng không tiện trách móc lời gì, chỉ nhẹ
giọng hỏi.
- Chỗ ngồi này là của ta!
Tiểu cô nương chu chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu nói.
- Di?
- Tuy rằng ta bình thường không phải luôn tới nơi này, nhưng mỗi lần đến ta
đều ngồi ở đây.
Thanh âm non nớt của tiểu cô nương tiếp tục cất lên.
- Công tử, thật sự ngại ngùng, Thái tiểu thư đích xác có thói quen ngồi ở chỗ
này, nhưng vì ta nhìn thấy đã nhiều ngày mà nàng chưa tới, ngài lại ưa thích
vị trí này cho nên mới để ngài ngồi đây, chỉ là không nghĩ tới…
Lúc này tiểu nhị cũng vội vàng chạy qua giải thích, câu nói kế tiếp không cần
nói hết nhưng Tần Phàm đã hiểu được.
- Vậy thì mời tiểu muội muội cứ tự nhiên ngồi đi.
Tần Phàm gật gật đầu, đứng dậy. Hắn không muốn sinh thêm sự cố, huống chi ở
bên cạnh cũng có vị trí ngắm cảnh sắc không kém, hơn nữa đối phương chỉ là một
tiểu cô nương, chút phong độ nhường nhịn hắn vẫn phải có.
- Ngươi thế nhưng lại gọi ta là tiểu muội muội!
Nhưng làm Tần Phàm không thể tưởng được chính là lúc này tiểu cô nương áo tím
lại chống nạnh thở phì phì, tựa hồ có chút tức giận nói.
- Làm sao vậy?
Tần Phàm không khỏi có chút ngạc nhiên.
- Bổn cô nương năm nay đã mười bảy tuổi!
Thiếu nữ áo tím dùng thanh âm non nớt gầm nhẹ nói.
- Ách.
Tần Phàm ngẩn ra, ở Đại Kiền quốc mười sáu tuổi đã trưởng thành, mười bảy tuổi
đích xác không xem là nhỏ, hơn nữa còn bằng tuổi với hắn…nhưng người thiếu nữ
trước mắt thấy thế nào cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi ah!
Hắn có chút nghi hoặc, ánh mắt lơ đãng lướt qua trên thân thể thiếu nữ, đúng
là thân hình lả lướt nảy nở, dáng người uyển chuyển, đích xác không phải thân
thể của một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi có được.
- Ách, cô nương, thật ngượng ngùng, trả lại vị trí này cho cô nương.
Tần Phàm thu hồi ánh mắt, cười khan một tiếng, trong khoảnh khắc cũng cảm thấy
có chút xấu hổ.
- Không cần.
Lúc này thiếu nữ lại thở phì phì trực tiếp ngồi xuống đối diện với Tần Phàm,
sau đó mở miệng nói:
- Ngươi ngồi xuống bồi bổn cô nương nói chuyện đi.
Nghe thanh âm non nớt tự xưng là bổn cô nương, làm cho người ta cảm thấy có
chút khó chịu lại có chút buồn cười. Nhưng Tần Phàm biết đối phương cũng không
có ác ý, hơn nữa hắn cũng cảm thấy thiếu nữ này có chút thú vị, liền ngồi
xuống vị trí của mình.
- Hai vị chậm dùng.
Tiểu nhị bưng thức ăn lại có chút xấu hổ rời đi thật nhanh, thoạt nhìn cũng có
chút kiêng kỵ với thiếu nữ kia.
- Nhìn dáng vẻ của ngươi không giống như người của Lạc Thành, ngươi là triêu
thánh giả muốn đi Chân Võ thánh điện đi?
Một lát sau, thiếu nữ nhìn thoáng qua Tần Phàm thản nhiên hỏi thăm.
- Không sai.
Tần Phàm đặt chén rượu trong tay xuống, gật đầu đáp, đối với việc này hắn cũng
không cần phải giấu diếm.
- Bổn cô nương nhìn người cảm thấy rất thuận mắt, ngươi tên là gì?
Thiếu nữ lại ra vẻ thành thục hỏi.
- Khụ khụ…
Tần Phàm ho nhẹ hai tiếng, cảm giác có chút cổ quái, miễn cưỡng cười nói:
- Ách, vị cô nương này, ta đã biết cô nương mười bảy tuổi, cho nên cô nương
cũng không cần làm ra bộ dáng như vậy, nhìn vào thấy cô nương có vẻ hơi ấu
trĩ.
Thiếu nữ nghe Tần Phàm nói vậy trên khuôn mặt trắng nõn không khỏi đỏ ửng lên,
cả giận:
- Ai cần ngươi lo!
Tần Phàm mỉm cười, không nói gì, chỉ cầm chén rượu trên bàn lên uống một hớp.
- Uy, ta gọi là Thái Dao, rốt cục ngươi tên là gì chứ?
Thấy Tần Phàm không nói gì, thiếu nữ lại cong đôi môi nhỏ nhắn, lại hỏi, nhưng
không dùng xưng hô “bổn cô nương” như trước.
- Tần Phàm!
Đặt chén rượu xuống, Tần Phàm thản nhiên nói, như vậy nhìn thiếu nữ trước mắt
ngược lại thấy thuận mắt hơn thật nhiều.
- Ngươi là người của Kiền Kinh Tần gia?
Lúc này sắc mặt Thái Dao đột nhiên biến đổi, lộ ra thần sắc chán ghét.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Cẩuca |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 405 |