Ba lần vượt Hoàng Hà (4)
Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 136:Ba lần vượt Hoàng Hà (4)
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Thiên Kỵ doanh đã vượt qua sông Hoàng Hà, thoả sức tiến nhanh trên bình nguyên
Lũng Hữu. Trương Hoán dẫn quân tiến nhanh dọc theo Diên Thuỷ một quãng đường
dài. Lúc này thời tiết đã bước sang tháng mười một. vạn vật hiu quạnh. Đợt
không khí lạnh đầu tiên đã sắp tới. Trên rất nhiều dòng suối đã xuất hiện một
lớp băng mỏng. Cây cối phủ một màu trắng xám giống như một ông già vậy.
Hai ngày sau đó, vào lúc trời tối Thiên Kỵ doanh chạy tới bãi sông Xích Long ở đầu nguồn Diên Thuỷ. Nơi này nước rất nông, đông cứng lại thành một lớp băng mỏng. Trong gió lạnh thổi ngang qua mặt sông trần trụi, mọi người hối hả qua sông. Bên bờ bên kia là địa giới quận Duyên An. Khi màn đêm buông xuống, Thiên Kỵ doanh tiến vào huyện thành Duyên Tây.
Huyện thành rất nhỏ. Dân số trong thành không tới ngàn gia đình. Khi đại đội
kỵ binh tiến vào huyện thành, huyện lệnh vội vàng dẫn theo huyện thừa, huyện
uý ra nghênh đón. Huyện lệnh họ Hạ, đỗ tiến sĩ vào năm Khánh Trị thứ năm, xuất
thân bần hàn. Trong mười năm làm quan, xem ra tình hình kinh tế cũng không có
nhiều thay đổi. Quan phục của ông ta có mấy miếng vá, có vẻ cũ nát.
“ Huyện lệnh Duyên Tây Hạ Nhạc tham kiến tướng quân” Hạ Nhạc cúi người thật
thấp thi lễ với Trương Hoán. Thái độ của hắn vô cùng cung kính. Việc đội quân
của Trương Hoán xuất hiện đột ngột khiến Hạ Nhạc lo lắng không yên. Nếu như
quân kỷ của đội quân này không nghiêm thì đây sẽ là một tai ương ngập đầu với
dân chúng huyện Diên Tây. Hạ Nhạc cố lấy can đảm nói nhỏ: “ Bỉ huyện rất nghèo
khổ. Cuộc sống của dân chúng lầm than. Cầu xin tướng quân hạ thủ lưu tình”.
Trương Hoán hừ một tiếng: “ Vậy trong huyện có quan lương không?”
“ Thực ra thì có quan lương nhưng đó là tiền thu thuế năm nay mới thu được, ty
chức không dám làm bậy”.
“ Không cần ngươi làm xằng” Trương Hoán chỉ roi ngựa làm Hạ Nhạc, lạnh lùng
nói: “ Ta cho ngươi nửa canh giờ, hãy chuẩn bị cho ta năm trăm phòng trống. Ta
sẽ quản chế thủ hạ. Nếu không ta sẽ cho thủ hạ tự mình đi tìm chỗ ở”.
“ Dạ, dạ”
Lúc này một tên thân binh phụ trách việc bảo vệ Bùi Oánh chạy tới bên ngoài
Trương Hoán, nói nhỏ: “ Tướng quân, Bùi tiểu thư cho mời ngài”.
Trương Hoán gật đầu, hắn quay đầu nói với Hạ Lâu Vô Kỵ: “ Ngươi hãy dẫn các huynh đệ đi chiếm giữ quan khố, lấy tiền lương phân chia cho các huynh đệ sau đó hạ nồi nấu cơm. Sau nửa canh giờ nếu huyện lệnh vẫn không chuẩn bị đầy đủ phòng ở. Hãy đuổi người chiếm phòng cho ta”.
Hạ Lâu Vô Kỵ trả lời, hắn vung tay lên mang theo một đội binh lính đi thẳng về hướng huyện nha. Trương Hoán cười nhạt, hắn quay ngựa đi tới chỗ xe ngựa của Bùi Oánh.
Từ sau khi thổ lộ với Trương Hoán, Bùi Oánh trở nên ngượng ngùng. Phần lớn thời gian từ bến đò Diên Thuỷ tới đây nàng đều ở trong xe ngựa, rất ít khi nói chuyện với Trương Hoán. Sau khi qua sông đi v hướng tây, nàng luôn ngồi cạnh cửa sổ xe nhìn cảnh sắc vào đông của Lũng Hữu mà sợ run người. Khi nhìn thấy toà huyện thành này, nàng không khỏi càng lo lắng.
Bây giờ Bùi Oánh nhìn thấy Trương Hoán đi giục ngựa tới gần. Hai mắt nàng sáng ngời rồi lén kéo màn xe lên.
Trương Hoán giục ngựa tiến tới, hắn nhìn Bùi Oánh, ôm quyền nói: “ Bùi tiểu
thư tìm ta có chuyện gì không?”
“ Khứ Bệnh, huynh nhất định phải quản lý nghiêm binh lính. Tuyệt đối không nên
dung túng cho binh lính đánh cướp” Bùi Oánh thấy binh lính hai bên đường đứng
cách hai người khá xa nên nói nhỏ với hắn: “ Hà Tây chỉ là bước đầu tiên của
huynh. Sớm muộn gì huynh cũng nuốt trọn Lũng Hữu. Bây giờ không thể so với
thời loạn thế. Đại Đường có rất ít quân đội tàn bạo. Nếu huynh dung túng cho
binh lính làm hại dân chúng, tiếng xấu sẽ lan truyền khắp thiên hạ. Tương lai
của huynh ở triều đình sẽ không vững. Nếu huynh muốn thành nghiệp lớn, nhất
định phải lấy lòng dân”.
Trương Hoán cũng xuất thân từ người đọc sách, hiển nhiên hắn hiểu rõ điều Bùi Oánh nói nhưng nếu hắn một mực giữ nhân nghĩa thì sẽ làm khổ binh lính khiến tinh thần binh lính xuống thấp. Hai mặt này đều có lợi hại. Vấn đề quan trọng nhất là không được phạm phải tội gian dâm và giết chóc còn những chuyện nhỏ khác cũng không cần phải quản lý quá chặt.
Trương Hoán cười nói: “ Đa tạ Bùi tiểu thư, ta sẽ chú ý”.
Nghe Trương Hoán nói vậy, Bùi Oánh rất vui mừng nhưng Trương Hoán cứ một câu
Bùi tiểu thư lại một câu Bùi tiểu thư khiến nàng nghe rất chói tai. Nàng nhất
định phải khiến đồ ngốc này thay đổi cách xưng hô nhưng lại không thể nói ra.
Bùi Oánh chần chừ một lát rồi nói nhỏ: “ Ngồi xe ngựa rất chán, không có người
để nói chuyện. Ta muốn cưỡi ngựa. Huynh thấy có được không?”
Trong lòng Trương Hoán muốn còn không được, hắn mỉm cười nói: “ Đoạn đường sau
này sẽ không cần phải đi quá nhanh. Tiểu thư cưỡi ngựa cũng không sao'.
Hai người lập tức lại yên lặng. Cả hai nhất thời không tìm được câu nói nào, không khí có vẻ ngượng ngập, xấu hổ. Trương Hoán gãi gãi đầu cười nói: “ Đêm nay ta phải chờ tin tức của thám báo mới quyết định hành động. Có thể sau nửa đêm mới xuất phát. Tiểu thư có thể ngủ một giấc. Không bằng để bây giờ ta dẫn tiểu thư đi tìm chỗ ngủ”.
Bùi Oánh đỏ mặt rồi khẽ gật đầu.
Hạ huyện lệnh làm việc rất tích cực. Với sự đe doạ một cách phóng đại của hắn, dân chúng ở thành nam đều thu thập một ít đồ đạc đáng giá trốn tới thành bắc. Chưa tới nửa canh giờ, một nửa huyện thành đã được dành cho đội quân không rõ lai lịch này tới ở. Ngay cả Hạ huyện lệnh cũng mang theo vợ con tới ở nhà bà con bên ngoài thành.
Đêm khuya, trời đột nhiên đổ mưa, mang theo những bông tuyết nhỏ. Gió bắc gào rít, lạnh thấu xương. Ngoại trừ binh lính trực tuần tra, tất cả những binh lính khác đều đã ngủ sớm. Cả huyện thành vô cùng tĩnh lặng nhưng lại tràn ngập sự lo âu, bất an.
Trong lúc đó bên trong nghị sự đường ở huyện nha vẫn sáng ánh đèn. Mấy tướng lĩnh chủ chốt của Thiên Kỵ doanh đang tụ họp, thương lượng chiến lược hành động tiếp theo. Mục tiêu rất rõ ràng. Một lần nữa vượt sông Hoàng Hà, đi về quận Vũ Uy ở hướng tây. Vấn đề quan trọng là đi như thế nào? Hơn nữa ở quận Vũ Uy còn có một vạn quân Hà Bắc. Chuyện cực kỳ khó giải quyết là làm thế nào dẫn dụ đội quân này ra khỏi thành.
Thám báo đi thu thập tin tức tình báo đã quay về, mang theo tin tức Vi Ngạc đã
chỉ huy một bộ phận quân đội xuôi nam. Một bộ phận khác ước chừng hơn hai vạn
quân đang đuổi theo Thiên Kỵ doanh. Bây giờ đang trí đóng cách đây hơn trăm
dặm, hình như đội quân này không nóng lòng đuổi theo.
“ Thuộc hạ nghĩ dù quân Lũng Hữu có hai vạn người nhưng chúng ta đều là kỵ
binh. Hơn nữa đều cực kỳ tinh nhuệ. Dùng năm nghìn quân đối đầu với hai vạn
quân nhất định không thể thất bại. Chúng hiểu rõ điều này nên mới không vội
vàng đuổi theo. Nhất định chúng đang chờ viện binh tới”.
Người đầu tiên lên tiếng chính là phó tướng Lý Hoành Thu. Tuy hắn không có sở
trường ăn nói nhưng khi nói về chiến tranh thì rất nghiêm túc. Hơn nữa chính
hắn là người quận Linh Vũ, làm tướng ở vùng Sóc Phương. Hắn hiểu rất rõ tình
hình trú quân và địa hình vùng này. Hắn không lo lắng về quân truy đuổi phía
sau mà hắn lại lo lắng về quân Sóc Phương ở phía bắc. Bây giờ quân Lũng Hữu
truy đuổi thong dong, rất có thể đang đợi quân Sóc Phương xuôi nam. Một khi
quân Sóc Phương xuôi nam, hai cánh quân kia nhất định sẽ vượt Hoàng Hà trước,
hình thành thế bao vây với Thiên Kỵ doanh.
“ Để đề phòng bị quân Sóc Phương ngăn chặn, thuộc hạ đề nghị chúng ta đi về
hướng nam, lợi dụng ưu thế cơ động của kỵ binh, nhanh chóng vượt Hoàng Hà”.
Trương Hoán vừa ngồi nghe vừa cẩn thận quan sát địa đồ từ bến đò Diên Xuyên ở Lũng Hữu tới Sóc Phương. Nơi này còn cách Hoàng Hà hơn tám trăm dặm. Nếu một ngày đi nhanh nhất là một trăm năm mươi dặm đường thì cũng phải mất năm, sáu ngày nhưng phải suy xét tới khả năng chịu đựng của chiến mã vậy nhanh nhất cũng mất bảy, tám ngày. Một khi như thế quân Sóc Phương nhất định sẽ tới Hoàng Hà trước một bước, ngăn cản chúng là một chuyện vô cùng phiền phức.
Lúc này đột nhiên Hạ Lâu Vô Kỵ nói: “ Quân Sóc Phương chỉ có năm vạn người
nhưng phân bố rộng khắp. Nếu như chúng muốn ngăn cản chúng ta thì ít nhất cũng
phải cần hai, ba vạn quân. Một khi như vậy quận Linh Vũ bên kia sẽ trống
không. Không bằng chúng ta dùng hư binh tiếp tục tiến thẳng, lôi kéo quân chủ
lực của chúng đuổi theo. Chủ lực của chúng ta lặng lẽ quay lại hướng lên phía
bắc, vượt sông ở quận Linh Vũ như vậy sẽ thoát khỏi kế bao vây của chúng”.
“ Quận Linh Vũ trống rỗng” Một suy nghĩ loé lên trong đầu Trương Hoán. Hình
như hắn đang suy nghĩ điều gì đó nhưng nhất thời vẫn còn chưa rõ ràng. Lúc này
trong phòng rất ồn ào, năm, sáu người, ai cũng phát biểu ý kiến của mình, đều
bàn luận làm thế nào đánh bại quân Hà Tây. Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị.
Ai nấy đều khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình. Có người nói quân kỵ binh Hà
Đông tinh nhuệ, chỉ một đòn đánh tan quân Hà Tây, đánh tan tính kiêu ngạo của
Vi Ngạc. Có người nói muốn dẫn dụ quân Hà Tây vượt qua Hoàng Hà, kiên trì bảo
tồn thực lực. Trong khi đó Hạ Lâu Vô Kỵ chỉ nói đơn giản là chiếm lĩnh quận
Linh Vũ, không nên đi Hà Tây nhưng Lý Hoành Thu lại lớn tiếng phản đối. Hắn
nói quận Linh Vũ lương thảo ít, dân cư thưa thớt, lại không phải địa bàn chiến
lược, căn bản là không thể sinh tồn ở đó.
“ Lương thảo ít không thể sinh tồn” Đột nhiên Trương Hoán vỗ đầu. Hắn vội vàng
nhìn bản đồ. Trong nháy mắt hắn đã nghĩ ra một vấn đề quan trọng. Một âm mưu
lớn, táo bạo đang hình thành trong đầu hắn.
Sói
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt
----- o O o -----
Đăng bởi | Vạn.Lý.Độc.Hành |
Phiên bản | Convert |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 51 |