Chương 67
Quyển 2: Kinh thành phong vân
Chương 66
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Ngày hôm sau, từ thành Tây Thụ Hàng truyền đến một tin tức kinh người, Hồi Hột
phát sinh nội loạn. Khả Hãn Đăng Lợi vội kéo toàn bộ quân rút lui về hướng bắc
cũng mang theo toàn bộ sứ thần Đại Đường về kinh thành Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý.
Thậm chí phần lớn quân đang trấn thủ tại Thụ Hàng thành cũng rút theo. Hiện
tại cả đoạn giữa và tây Âm Sơn đều có rất ít quân đồn trú.
Cùng lúc đó, ở An Tây cũng truyền đến tin tức, khu vực Hiệt Dát Tư do hạn hán nghiêm trọng đã xảy ra bạo loạn. Lục Câu Mạc Đạt Kiền tể tướng Hồi Hột bỏ Bắc Đình rút quân về kinh đô.
Cơ hội mở ra trước mắt Đại Đường, nếu như có thể nhân cơ hội này chiếm được thành Tây và Trung Thụ Hàng thì Đại Đường sẽ nắm được quyền chủ động chiến lược. Hữu tướng quốc Thôi Viên lúc này đưa ra hai phương án, một là điều năm vạn quân Lũng Hữu tiến lên phía bắc chia nhau chiếm giữ hai tòa thành Thụ Hàng. Hai là tập hợp tám vạn quân dự bị lên phía bắc tái lập An Bắc đô hộ phủ.
Do còn phải đề phòng quân Thổ Phồn nên phương án điều quân Lũng Hữu lên phía bắc bị Vi Ngạc phản đối. Tất cả mọi người đều hướng đến phương án hai, nhiều người đã nhận ra có điều gì đó ở phương án này, Lý Hanh là một trong số đó.
Giữa trưa, Mã Anh Tuấn thái giám thân tín bên cạnh Lý Hanh bỏ dở cơm trưa chạy về phòng mình. Hắn vội vã lấy ra một viên sáp tròn run run mở viên sáp, bên trong rơi ra một mẩu giấy.
Hắn từ từ mở ra thì thấy bên trong chỉ viết có bốn chữ: “ Ngự giá thân chinh” , đây là nét chữ của Thôi Viên. Mã Anh Tuấn bất giác hít sâu một hơi, ngồi phịch xuống giường gỗ, hắn như nghĩ ra điều gì đó nhưng rồi lại thấy không rõ ràng lắm.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa: “ Tổng quản Hoàng thượng đã tỉnh, ngài đến
nhanh đi.”
Mã Anh Tuấn sợ hãi kêu lên một tiếng, hắn không kịp suy nghĩ bèn nhét mẩu giấy
vào miệng nuốt luôn rồi nhanh chóng chạy về phía tẩm cung của Lý Hanh. Lúc này
Lý Hanh vừa mới tỉnh giấc ngủ trưa, hắn vừa để cung nữ đi giày cho vừa suy
nghĩ về cơ hội xuất quân lần này. Đây là một sự hấp dẫn cực lớn với bất kỳ ai,
nhất là hiện nay Lý Hanh không có quân đội. Nếu có thể nắm được tám vạn quân
trong tay thì đó là cơ hội cho hắn trở mình.
Quan trọng là Thôi Viên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội để tăng cường thực lực của mình. Thậm chí có thể phương án hắn đưa ra có thể xuất phát từ lợi ích cá nhân của hắn.
Cái khó nhất của Lý Hanh bây giờ là trong tay không có người nào, hắn chỉ có
Đoàn Tú Thực là người có thực lực còn Thôi Viên có rất nhiều tâm phúc có thực
lực kinh nghiệm hơn Đoàn Tú Thực rất nhiều, Đoàn Tú Thực khó mà cạnh tranh nổi
với họ.
“ Chẳng lẽ cơ hội này sẽ vuột khỏi tay trẫm sao?”
Nghĩ đến đấy Lý Hanh thình lình đứng lên đi về phía cửa, cung nữ đi giày sợ
hãi, hoàng thượng còn chưa đi một chiếc giày nữa! Đi được vài bước Lý Hanh
phát hiện ra điều không ổn, hắn cúi xuống nhìn phát hiện một chân mình vẫn để
trần.
“ Hoàng thượng tha tội! Hoàng thượng tha tội!” Cũng nữ sợ đến mặt trắng bệch,
cuống quít dập đầu xin tha.
“ Đám ngu ngốc các ngươi hầu hạ hoàng thượng như thế nào vậy?”
Mã Anh Tuấn đi vào, một tay giật lấy chiến giày trong tay cung nữ rồi đi vào
chân Lý Hanh, Lý Hanh “ Hừ!” một tiếng rồi đi thắng ra ngoài điện. Mã Anh Tuấn
vội cát bước đi sát phía sau, hạ giọng khuyên can: “ Lão nô nghe nói là lại
sắp có chiến tranh, ài! Hoàng thượng hãy cố giữ gìn sức khỏe!”
Mã Anh Tuấn theo hầu Lý Hanh gần hai mươi năm, bất kể động tĩnh gì của Lý
Hanh, cười vui, giận dữ hắn đều hiểu rõ trong lòng Lý Hanh đang nghĩ gì, thậm
chí có thể nói hắn hiểu Lý Hanh hơn cả Lý Hanh tự hiểu bản thân mình.
Quả nhiên khi Mã Anh Tuấn vừa thuận miệng nói xong câu cuối thì Lý Hanh liền
dừng bước hắn rất tò mò hỏi: “ Ngươi còn nghe thấy gì nữa?”
“ Lão nô không nhe thấy gì khác.”
“ Thật không?” Lý Hanh xầm mặt xuống rồi cười lạnh nói: “ Chẳng lẽ đến ngươi
cũng muốn giấu diếm trẫm sao?”
“ Không phải lão nô muốn dấu diếm gì chỉ là một vài lời vớ vẩn, thât không
đáng nói với bệ hạ.”
“ Lời vớ vẩn gì chứ, ngươi cứ kể lại hết cho trẫm!”
“ Cái này ...” Mã Anh Tuấn do dự, ấp a ấp úng nói: “ Bên ngoài có lời đồn là
bệ hạ định ngự giá thân chinh lão nô nghĩ sao có thể xảy ra việc này được!”
“ Ngự giá thân chinh?” Đôi mắt Lý Hanh sáng lên, trong nột tâm như mở ra một
cửa sổ, cửa sổ mỏ ra phong cảnh bên ngoài mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới. “
Đúng! mình sao lại không nghĩ tới vậy nhỉ” Bởi vì mình sẽ nắm tám vạn quân
cũng không phải đi đánh giặc mà chỉ là xây dựng lại biên phòng thôi ...”
Lý Hanh càng nghĩ càng hưng phấn, hắn liền đi thẳng một mạch đến ngự thư
phòng. Nhưng khi vừa vào đến cửa lòng hắn lại trầm xuống: “ Đây là ý của một
mình mình, Thôi Viên sao có thể đáp ứng được.”
Hắn lại từ từ ngồi xuống suy nghĩ: “ Cơ hội vẫn phải nắm lấy, tám vạn quân đội
của triều đình ai cũng mơ tưởng tới. Có thể ai cũng không dám tùy tiện ra tay
chỉ cần mình dùng lợi ích cân bằng các mối quan hệ là có thể nắm bắt được cơ
hội này.
Nghĩ vậy, Lý Hanh âm thầm quyết định dù gì đi nữa cũng phải thử một lần!
Tháng tư năm Khánh Trị thứ mười sáu, Đại Đường triệu tập tám vạn quân tập trung tại Trường An. Sau mấy phen đấu tranh gay gắt, tả tướng quốc Bùi Tuấn, Sở Hành Thủy, Vi Ngạc nhất trí với đề nghị của Trương Nhước Hạo thượng thư bộ Lễ, để Phượng Tường tiết độ sứ Đoàn Tú Thực nhậm chức An Bắc Đô Hộ Phủ Đô Hộ, thống lĩnh tám vạn quân tiến lên hướng bắc, sau đó đương kim thiên tử dẫn quân đi thành Tây Thụ Hàng chủ trì nghi thức thiết lập An Bắc đô hộ phủ.
Đồng thời quyết định việc tiếp tế hậu cần cho tám vạn đại quân này do ba Tiết độ sứ Lũng Hữu, Hà Đông và Sóc Phương phụ trách.
Mùng mười tháng tư năm Khánh Trị thứ mười sáu, đại quân trùng trùng điệp điệp
hành quân về hướng tây.
... Thái Nguyên nằm sát biên giới phía tây, hiện nay cỏ cây tươi tốt, dân cư
thưa thớt. Bây giờ đang là lúc xuân về cỏ cây đang đâm trồi nảy lộc. Dưới bầu
trời trong xanh mấy con chim bói cá với bộ lông sặc sỡ nghểnh đầu nghiêng ngó.
Trên quan đạo cỏ xanh trải dài hai bên đường, một chú thỏ hoang hoạt bát hiện
ra trong bụi cỏ.
“ Viu” một mũi tên như điện xẹt từ ven rừng bắn tới, khiến con thỏ hoang ngã
lăn dãy dụa trên mặt đất. Lập tức từ ven rừng vài kỵ mã lao ra.
Người đi đầu tay cầm cung tên là Trương Hoán. Bốn tháng trước hắn từ kinh thành quay về Thái nguyên, Trương Phá Thiên liền lệnh cho hắn làm nha tướng trong quân Hà Đông. Chức vụ này tuy không cao nhưng lại thống lĩnh ba ngàn Ngu Hương quân là tinh nhuệ trong quân Hà Đông.
Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, hắn dẫn vài tùy tùng ra ngoài thành Thái Nguyên
săn bắn, cũng khá may mắn chỉ nửa ngày đã bắn được vài con hoẵng vừa rồi lại
bắn một mũi tên bắn trúng con thỏ hoang.
“ Tướng quân, bắn giỏi lắm!”
Một binh lính nhặt con thỏ lên giơ ngón cái khen: “ Năm mươi bước bắn xuyên
đầu thỏ, tài bắn tên của tướng quân ngày càng thêm tiến bộ.”
Vừa mới nhận quân, Trương Hoán liền mở lôi đài so đao với mọi người thắng liền
hai mươi trận, chấn động cả quân Hà Đông. Nhưng về mặt bắn tên thì hắn chỉ có
biểu hiện trung bình. Từ trước mặc dù trong thư viện hắn cũng học qua cưỡi
ngựa bắn cung nhưng so với trình độ của quân chính quy thì vẫn còn kém xa.
Cho nên trong bốn tháng qua, hắn liên tục khổ luyện bắn cung, tất cả cách binh sĩ đều tận mắt trông thấy sự tiến bộ và đều bị quyết tâm của hắn cảm phục.
Thống lĩnh quân đội là thế, nếu muốn tạo dựng uy tín trong quân không chỉ cần võ nghệ hơn người mà quan trọng hơn là hắn muốn thể hiện một tinh thần, một ý chí của quân nhân.
Trương Hoán dùng bốn tháng buồn tẻ tại đây, hằng ngày cố gắng khổ luyện tài bắn cung. Cuối cùng hắn đã được ba nghìn thuộc hạ tôn trọng, không coi hắn là một công tử thế gia nữa mà trở thành một quân nhân đúng nghĩa.
Bốn tháng qua, Trương Hoán càng gầy thêm, da càng đen thêm. Hắn ngẩng đầu nhìn
bầu trời, cất cung đi: “ Hôm nay thế là đủ rồi!”
Khoát tay một cái, hắn quay đầu ngựa lại phi về hướng doanh trại.
Tiết độ sứ Hà Đông bố trí ba vạn quân Hà Đông đóng tại hai doanh trại ở phía bắc và nam thành Thái Nguyên vì lương tiền cung cấp cho đại quân hơn nửa do Trương gia gánh vác, bởi thế cho nên đội quân này thực tế là quân đội của Trương gia. Ngoài đội quân này cả Hà Đông còn có hơn mười đội quân dự bị, nhân số từ gần một ngàn đến mấy ngàn người. Lần này triều đình tập trung quân đội nên những toán quân đó điều đi Trường An hết.
Trương Hoán vừa vào quân doanh, thì thấy một con chiến mã phi nhanh lại phía
hắn. Đó là người phụ trách liên lạc trong doanh trại, hắn vừa thấy Trương Hoán
liền giơ cao lệnh tiễn lớn tiếng nói: “ Trương tướng quân, binh mã sứ có việc
quan trọng tìm ngài , lệnh cho ngài mau chóng đến trước đại trướng.”
Chỉ huy của Trương Hoán là Bảo Điền Quân binh mã sứ Dương Liệt. Lúc này hắn
đang đi lại trong đại trướng lo lắng chờ Trương Hoán trở về. Ngồi trên ghế
ngay cạnh hắn là Hà Đông tiết độ sứ Trương Phá Thiên vừa uống trà vừa như có
điều suy nghĩ.
“ Dương tướng quân, chẳng lẽ Trương Hoán thường xuyên rời doanh trại ra ngoài
sao?” Trương Phá Thiên nhấp một ngụm trà khẽ hỏi.
“ Không ! Không ! Không!” Dương Liệt vội vàng xua tay: “ Trương Hoán nhậm chức
đã bốn tháng hắn không ra khỏi quân doanh. Tuy hắn xuất thân Trương gia nhưng
hắn không ra vẻ là con em Trương gia mà khổ luyện thuật bắn cung có thể thấy
hắn tiến bộ từng ngày. Mọi người trong quân doanh đều kính phục nghị lực của
hắn. Hôm nay toàn quân được nghỉ một ngày thuộc hạ ra lệnh cho hắn đi săn để
thư giãn, không ngờ lại đúng lúc đại soái đến.”
Vừa dứt lời ngoài trướng đã vó tiếng Trương Hoán báo cáo: “ Dương tướng quân,
Trương Hoán nhận lệnh đã đến!”
“ Vào đi!”
Trương Hoán nghe lệnh đi vào, hắn quỳ xuống chào hạ giọng nói: “ Nha tướng
Trương Hoán, tham kiến binh mã sứ tướng quân.”
Trương Phá Thiên chắp tay sau lưng cười ha hả tiến lên trước: “ Trương nha
tướng còn nhớ ta không?”
Trương Hoán vội vàng hành lễ với hắn: “ Tham kiến Tiết độ sứ đại nhân!”
“ Không cần như vậy, gia chủ hôm nay cho người đưa tin từ Trường An về đã sắp
xếp cho ngươi một việc khổ sai.”
Trương Phá Thiên ngừng một chút, hắn thấy mặt Trương Hoán không lộ vẻ gì, liền
khẽ gật đầu nói: “ Gia chủ lệnh cho ngươi dẫn quân mã dưới quyền áp tải hai
mươi vạn thạch lương đi thành Tây Thụ Hàng.”
“ Tuân lệnh!”
...
Trương Phá Thiên nhìn sau lưng Trương Hoán bất giác khẽ thở dài một hơi: “
Thập bát lang, tương lai của ngươi do chính ngươi tự giành lấy!”
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt
----- o O o -----
Đăng bởi | Vạn.Lý.Độc.Hành |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt đọc | 66 |