Tiên Duyên
Vương Nhạn ngồi dựa lưng vào một cái cây, trên tay hắn đang cầm quyển sách đọc dở, nhưng nơi ánh mắt hắn chú ý là ở phía trên trời
Ngước mặt ngẩn ngơ, bộ dáng của hắn là một thiếu niên mười lăm tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt bình thường, gió thổi qua tóc, miệng mấp máy nói một câu:
"Ta phải cố gắng thêm mới được, mấy năm nữa là tới kỳ thi trạng nguyên rồi, không thể phụ lòng bọn họ" ánh mắt thiếu niên trở nên kiên nghị, mang theo một loại quyết tâm khó tả
Hắn vốn là con của một gia đình có thể coi là khá giả, nhưng chỉ là trong thôn của hắn mà thôi, cha hắn năm đó đi lên kinh thi trạng nguyên, cứ ngỡ áo gấm về làng, nào ngờ mộng đẹp không thành, đành phải về lại thôn nhà dạy học
Thiếu niên ngẩn ngơ được một lúc thì lại cúi đầu, bắt đầu lật từng trang sách, phụ thân và mẫu thân hắn mong hắn có thể thi đậu trạng nguyên, sống tốt hơn bọn họ, đặc biệt là phụ thân hắn, tựa như giấc mộng không thành nhưng lại có người giao phó, hắn không muốn phụ lòng bọn họ, nên hắn đã thầm quyết tâm
Tiếng lật sách vang vọng trong không gian, thiếu niên đóng quyển sách lại, ngẩn đầu nhìn trời, ánh đỏ nhuộm khắp nhân gian, đã là buổi chiều, hắn đứng dậy bắt đầu đi về
Trên đường mòn nhỏ trong thôn hắn, phòng mắt nhìn ra xa, một thiếu niên bằng tuổi hắn một tay cầm liềm gặt lúa một tay đưa lên cao vẫy vẫy chào hắn, đứa nhóc này là A Đại bạn thuở nhỏ của Vương Nhạn, nhà hắn làm nông nên phải phụ giúp cha mẹ từ sớm
Vương Nhạn so với bạn bè cùng trang lứa thật tốt hơn biết bao, một phần là vì nhà hắn không có ruộng đất, cha hắn lại là giáo viên, một phần là do hắn phải lên kinh ứng thí, nên cần dùng thời gian vào việc rèn sách hơn
Bình thường hắn cũng chẳng chơi với ai được ngoài A Đại, Vương Nhạn vốn ít nói nên chẳng phải ai trong thôn cũng chơi chung được, trừ tên nhóc kia, nó rất hoạt bát
Đưa tay vẫy vẫy với A Đại, hắn lại tiếp tục đi trên đường nhỏ, rất nhanh hắn đã về trước cửa nhà nghe được tiếng của thiếu phụ hàng xóm trong sân:
"Vương tẩu, ngươi đã biết tin gì chưa ?"
"Ta nghe nói rằng, năm nay tiên gia sẽ đến các thôn làng để tuyển chọn hạt giống tiên nhân đấy"
Đối diện thiếu phụ này là một thiếu phụ khác, mặt của nàng hiền hậu vô cùng, nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn, nghe được lời này nàng tò mò hỏi
"Thật sao? hay là ngươi chỉ nghe đồn thôi đấy? lần trước ngươi cũng bảo lão Ngưu chết rồi, nhưng năm ngoái hắn vừa lấy thêm vợ kìa"
Thiếu phụ hàng xóm nghe vậy cười ngại một cái, đẩy nhẹ vai nàng kia:
"Lần này là thật, ta nghe ngóng được thôn kế bên chúng ta đã có hai đứa nhóc được tuyển chọn rồi"
"Như vậy Vương Nhạn nhà chúng ta cũng có khả năng thành tiên nhân nhỉ?" Vương tẩu quay đầu nhìn về phía xa trong sân, một trung niên nam tử, đầu hai thứ tóc đang ngồi trên bàn, tay cầm tẩu thuốc, tay cầm ly trà
Hắn nghe vậy liền gõ cái tẩu thuốc một cái, bã thuốc rơi ra, mở miệng trả lời:
"Ôi, đời ta chỉ cầu thành trạng nguyên, không ngờ đời con ta lại có thêm lựa chọn là thành tiên đấy"
"Nhưng mà nàng không nên mơ mộng quá nhiều, cũng không nên quá áp đặt nó, ta hiểu cảm giác vỡ mộng, rất là đau buồn" Nam tử thở dài, mặt hắn mang theo nếp nhăn, như nhắc lại chuyện buồn trong quá khứ, hắn đúng là phụ thân của Vương Nhạn
Đưa tay đẩy cửa ,một âm thanh giòn tan của gỗ ma sát, hắn thấy trong sân nhà của mình một bên có mẫu thân cùng thiếu phụ hàng xóm, một bên có cái bàn đặt giữa sân lại là phụ thân đang ngồi, không cần phụ thân hắn mở miệng, hắn đã đi tới trước mặt phụ thân, ngồi xuống
Đặt quyển sách lên bàn, bắt đầu đọc bài hôm nay hắn tự học từ sáng tới giờ, tiếng hắn vang vọng trong sân vườn, thiếu phụ hàng xóm nghe vậy nở nụ cười:
"Tiểu hài này thật giỏi nha, Vương tẩu đúng là có phúc mà" Vương Nhạn mẫu thân nghe vậy cười tít mắt, tiếp tục hàn huyên với thiếu phụ
Âm thanh Vương Nhạn quanh quẩn bỗng im lặng, hắn đã đọc xong bài học của hôm nay rồi, phụ thân ngồi đối diện hài lòng gật gật đầu, ánh mắt triều mến nhìn hắn:
"Oa nhi giỏi lắm, hơn ta năm đó rất nhiều, nếu là ngươi có thể sẽ thật sự đỗ trạng nguyên" phụ thân hắn cảm thán một câu, cũng không nói gì về chuyện tiên nhân, có lẽ do Vương Nhạn phụ thân không muốn hắn bị phân tâm, nếu phân tâm mà không thể thành tiên, lại làm chậm tiền đồ, như vậy thì không nên để hắn phân tâm
Vương Nhạn nhìn phụ thân mình, nghe hắn nói xong, không khỏi hỏi một câu, dù sao hắn cũng là tâm hồn trẻ thơ, tò mò về thế giới bên ngoài là đúng:
"Phụ thân, ta nghe Trần thẩm nói gì đó về tiên nhân, đó là cái gì?" phụ thân hắn đang uống trà thì sặc một tiếng
"Ngươi nghe được rồi hả? nhưng ngươi không cần biết đâu, nên tập trung vào một việc sẽ có hiệu quả hơn" Vương Nhạn phụ thân khoát tay nói, nhưng nhìn vào ánh mắt tò mò của con trai, hắn vẫn đang nhìn mình chằm chằm đành thở dài một hơi
"Tiên nhân chính là thần tiên trong chuyện cổ tích mà phàm nhân được nghe, nhưng nó vốn không phải cổ tích, nó là thật"
"Đây là một đám người bay tới bay lui trên trời, hô mưa gọi gió, vượt qua phạm trù mà phàm nhân có thể tưởng tượng" Phụ thân hắn vừa nói, vừa chỉ tay lên trời, còn phụ họa đủ thứ
Vương Nhạn nghe vậy nhãn tình sáng lên, đây là lần đầu tiên hắn được nghe về tiên nhân, đôi khi hắn ngẩn đầu nhìn trời thấy được những con chim tung cánh bay tự do, hắn cũng từng tưởng tượng mình có thể bay thì tốt biết bao, nhưng cuối cùng chỉ có cười khổ, bỏ qua ý tưởng ngốc nghếch này
Thấy hài tử nhà mình như vậy một màn, Vương Nhạn phụ thân lại thở dài, lấy cái tẩu thuốc gõ lên đầu hắn một cái
"Vương Nhạn ngươi nghe kỹ cho ta, đừng có đứng núi này trông núi nọ, đã làm cái gì thì cứ quyết tâm vào một chuyện duy nhất đó thôi, mơ nhiều thì vỡ mộng"
Thiếu niên như tỉnh lại khỏi mộng, gật đầu với phụ thân, đang lúc hai người trầm mặc thì một tiếng nói phụ nữ truyền tới:
"Đừng nghe phụ thân ngươi nói, ta thấy trạng nguyên còn tận mấy năm, mà tuyển chọn hạt giống tiên môn thì gần sát rồi kia kìa, sao không thử một phen xem sao" mẫu thân hắn hai tay bưng mâm thức ăn ra đặt trên bàn, thiếu phụ hàng xóm đã sớm về, nàng từ nãy đến giờ đã lên xong bữa tối, đến ngồi kế bên Vương Nhạn nhìn chòng chọc phụ thân hắn, đưa tay lên nhéo một cái vào mặt của Vương Nhạn phụ thân
"Cái lão già chết tiệt này, suốt ngày chỉ biết thi với chả thố, nếu Vương Nhạn có thể trở thành tiên nhân không phải còn sang hơn hoàng đế nữa à" phụ thân hắn kêu lên oai oái, thở dài không thôi, hắn cũng hết cách, than thở một tiếng
"Ài, sao lúc mới quen nhau nàng lại hiền hậu như vậy, lấy về rồi mới biết nàng là một con hổ cái nha" mẫu thân hắn nghe vậy liền đứng dậy, nhưng phụ thân hắn vẫn nhanh hơn, đã sớm cầm chén cơm chạy trước rồi
Vương Nhạn đưa thức ăn vào miệng nhai, ánh mắt nhìn phụ thân và mẫu thân hắn rượt nhau trong sân không khỏi mỉm cười, đây là ngôi nhà hắn sinh sống mười lăm năm, hai người này chính là người nuôi dạy hắn, đem cho hắn hạnh phúc trên thế gian này
Mẫu thân hắn thở hỗn hển đi lại bàn ăn, liếc phụ thân hắn một cái, sau đó lại nhìn hắn, ánh mắt trở nên hòa hoãn hơn, mỉm cười xoa đầu Vương Nhạn
"Nhạn nhi, mẫu thân cũng không ép ngươi chỉ đi một con đường thi cử, nếu như ngươi muốn thành tiên, như vậy nếu tiên gia có đến thì thử một chút xem sao" Vương Nhạn nghe vậy gật đầu, một nhà ba người mặc dù không phải là cực kì hòa thuận, nhưng lại ấm áp đến lạ
Giúp mẫu thân dọn dẹp bàn ăn, hắn đi về phòng của mình, ngồi trên giường mở sách ra đọc, mặc dù hắn cũng ước thành tiên nhưng vẫn là nên nghe theo phụ thân mình cũng chẳng có gì không tốt, ngược lại còn rất có lý
Ánh nến phập phồng trong gian phòng nhỏ, hắn ngáp một cái, gấp quyển sách lại, kéo chăn phủ lên thân thể, ánh mắt xa xăm nhìn trần nhà
"Nếu có thể thành tiên, phụ thân và mẫu thân ta chắc chắn sẽ rất tự hào, bọn họ sẽ được sống tốt hơn về sau" theo suy nghĩ mông lung thiếu niên dần dần chìm sao giấc ngủ say
Mặt trời dần dần nhô lên, xé rách màn đêm đen tĩnh mịch, một tiếng gà gáy đã đánh thức Vương Nhạn, hắn đưa tay dụi dụi vào mắt, đưng dậy rời khỏi giường, bước ra cửa phòng một khắc mùi đồ ăn xộc thẳng vào mũi, khiến bụng hắn kêu lên
"Ngươi mau đi rửa mặt rồi còn vào ăn sáng, hôm nay mẫu thân nấu cho ngươi món thịt băm mà ngươi thích nhất đấy" Vương Nhạn mẫu thân thấy hài tử của mình liền nhẹ giọng mở miệng, sau đó lại bưng mâm thức ăn đi ra ngoài sân đặt trên chiếc bàn hôm qua
Vương Nhạn gật đầu với nàng sau đó đi rửa mặt, một buổi sáng cứ thế mà trôi qua, hắn xoa xoa chiếc bụng của mình, nấc lên một cái, lấy cái khăn gói một ít cơm và một ít thức ăn, bắt đầu đi ra cái cây hôm qua, tiếp tục học bài
Ngồi dựa lưng vào gốc cây, thiếu niên lật từng trang sách một, không khí buổi sáng làm tinh thần hắn thoải mái hơn rất nhiều, cứ như vậy thời gian dần trôi qua, thoáng một cái đã tới buổi trưa
Vương Nhạn đem cái túi của mình ra bắt đầu ngồi ăn, đang ăn được một nửa thì tiếng loạt xoạt phát ra khiến hắn ngẩng đầu lên nhìn, từ xa chính là A Đại đang hớn ha hớn hở chạy đến, mang theo điệu cười si ngốc mở miệng
"Vương Nhạn ngươi mau mau về thôn, tiên nhân đến rồi kìa! bọn trẻ khác đang nhao nhao xếp hàng, ngươi mau lên chút, lát nữa rồi ăn" nghe vậy ánh mắt Vương Nhạn sáng hẳn lên, vội vàng đứng dậy cùng A Đại chạy về thôn
Hai người thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi trên trán, bọn họ đã về tới cửa thôn, phía bên trong một đám người đang nghiêm túc xếp hàng, đó là đám nhóc trong thôn, xung quanh đều là người lớn đứng xem, họ có thể là cha mẹ bọn chúng, hoặc là người thận
Nhưng có một điểm chung đó là, khuôn mặt bọn họ bây giờ không giấu nổi căng thẳng, một màn này làm cho Vương Nhạn cũng trở nên ngưng trọng, nghiêm trang hẳn lên
Xa xa trong đám người lớn mẫu thân Vương Nhạn thấy hắn liền mang theo vẻ mặt lo lắng, vẩy vẩy tay với hắn, thấy ánh mắt hài tử nhìn về phía mình nàng ra hiệu chỉ chỉ ý bảo hắn vào hàng
Vương Nhạn thấy vậy liền cùng A Đại đi vào xếp hàng, hắn là ở cuối cùng của đám nhóc trong thôn, đứng trước ánh mắt cả thôn càng làm hắn căng thẳng, một tiếng nói từ đằng xa truyền đến
"Không có linh căn, loại" một thanh niên mặc đạo bào màu lam, sau lưng đeo một thanh kiếm , tay đặt trên đầu của một nữ hài tầm mười tuổi, lạnh nhạt mở miệng, trong đám người lớn cha nàng thấy vậy liền thở dài một cái, lắc lắc đầu
"Thủy linh căn, đạt" thanh niên lại mở miệng, đứa trẻ lần này là một cái thiếu niên bằng tuổi Vương Nhạn, hắn nghe mình đạt thì cười hớn hở nhảy lên một cái, quay đầu nhìn phụ thân mình, xa xa trong đám người phụ thân hắn mỉm cười, bên tai là lời nịnh nọt cũng như chúc phúc của đám người cùng thôn
"Lão Lục ngươi thật may mắn nha, con trai mai này thành tiên nhân, tuổi già hưởng lộc rồi"
"Chúc mừng chúc mừng, lão lục sau này chớ có quên ta đấy, đến lúc tiễn tiểu hài đi ta sẽ đãi ngươi một con heo!"
Đám người nhao nhao cả lên, nhưng âm thanh của thanh niên đeo kiếm nọ đã làm bọn họ lặng im
"Không linh căn, loại"
"Loại, loại, loại, loại" đám tiểu hài chỉ có tầm mười mấy đứa bây giờ chỉ còn lại ba, không khí càng ngày càng căng thẳng, nhất là phụ mẫu của Vương Nhạn bọn họ lo lắng nhìn tiểu hài của mình, sao mà có thể không lo?
Nãy giờ chỉ có một đứa là có được tư cách, gần như toàn bộ đều bị loại cả, tỉ lệ thành công e rằng rất thấp, Vương Nhạn mẫu thân chắp hai tay lại cầu nguyện cho hắn
Bây giờ là đến phiên một nữ hài tầm mười bốn tuổi, nàng mặc đồ vải thô, gương mặt chất phát, tiến lên một khắc, thanh niên kia đặt tay lên đầu nàng liền mảnh liệt trợn to mắt, kinh hô
"Ngũ linh căn!?" tên cầm sổ đứng kế bên ghi chép cũng là hoảng hốt không thôi, đem ánh mắt như nhìn trân bảo, đánh giá thiếu nữ nọ
Nàng bị nhìn như vậy liền cảm thấy gượng gạo, nhưng bọn hắn nhìn như vậy là có lí do, ngũ linh căn rất hiếm, bọn họ đi xuống núi tuyển hạt giống cũng là do nhiệm vụ, nếu càng nhiều hạt giống thưởng càng hậu hĩnh, nhưng lần này bọn hắn đã gặp được của quý rồi, tư chất như vậy chắc chắn sẽ được tông môn mạnh tay bồi dưỡng
Đem về một cái thiên kiêu là công lao cở nào, như thế nào đãi ngộ bọn hắn còn là chưa tưởng tượng ra, thanh niên cầm sách ghi chép kia ra hiệu cho cô bé đi ra sau lưng hắn, đứng chung với tên nhóc vừa nãy
Bây giờ là tới phiên A Đại, thanh niên đeo kiếm có lẽ cảm thấy thoải mái nên gương mặt đã bớt đi vẻ lạnh lùng, đang định đặt tay lên đầu A Đại nhưng tên nhóc này trực tiếp quỳ rạp xuống, liên tục dập đầu mở miệng cầu xin:
"Thần tiên gia gia, ta không biết mình có tư chất hay không, nhưng mà dù là làm người hầu ta cũng có thể! chỉ cần ngài cho ta lên núi là được" tên nhóc này rõ ràng gian trá, lại chơi trò xin xỏ, khiến cho mọi người trong thôn nhìn phụ thân hắn trong đám người bằng ánh mắt kì quái, cũng có khinh bỉ
Nhưng phụ thân A Đại dường như chẳng quan tâm, hắn quay mặt đi chỗ khác huýt gió vài tiếng, sau đó cười hề hề ,mọi người mang theo ánh mắt khinh bỉ, đám người đa số mang theo một loại suy nghĩ chung
"Tiên môn dễ vào vậy sao? nếu thật sự như vậy có thể vào, thế thì làm gì có phàm nhân ,mọi người vào tiên môn cả rồi đi" nhưng diễn biến tiếp theo làm bọn họ hoảng hốt không thôi, tựa như nằm mộng
Mặc dù thanh niên đeo kiếm khinh bỉ nhìn A Đại, tưởng chừng như sẽ thất bại, nhưng thanh niên ghi chép sổ sách bên cạnh lại mỉm cười
"Hảo hài tử, ngươi cũng thật biết làm trò nha, đúng lúc ta còn thiếu một tên canh lò đan, ngươi một lát theo ta, giờ thì sang đây" A Đại nghe vậy dập đầu liên tục hớn hở đứng dậy, quay đầu nhìn Vương Nhạn đang đứng đằng sau, nháy mắt một cái
Dù gì cũng là bạn thân từ bé Vương Nhạn liền hiểu, đây là đối phương kêu mình bắt chước, nhưng Vương Nhạn không thích như vậy, hắn không muốn tùy tiện quỳ lạy kẻ khác, không đáng ,cùng lắm là lên kinh ứng thí, hắn khác với những đứa trẻ ở đây, hắn có hai còn đường
Hồi hộp bước lên từng bước tiến về phía thanh niên nọ, Vương Nhạc hít thở sâu tim đập thình thịch, mẫu thân của hắn nhìn không chớp mắt vẻ mặt căng thẳng đã đến cực điểm, phụ thân Vương Nhạn tiến lại ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng, thở dài gật đầu với Vương Nhạn
Thanh niên đeo kiếm đặt tay lên đỉnh đầu thiếu niên, hắn cảm giác như có một luồng lực lượng vô hình nào đó từ tay của thanh niên kia truyền vào đầu hắn, chạy dọc toàn thân
Đang đắm chìm vào trong cảm giác lạ kì này, tiếng nói của thanh niên làm hắn tỉnh giấc
"Ngụy linh căn, linh căn của ngươi không đủ nhưng thiếu thì cũng không phải, có tư cách nhưng khác với mấy đứa bé kia"
"Ngươi có thể đi đến sơn môn tiến hành kiểm tra, nếu có thể vượt qua sẽ được vào làm tạp dịch dưới chân núi, cố gắng có lẽ sẽ vào được ngoại môn" thanh niên nhìn hắn, lại vỗ vỗ vai Vương Nhạn, ánh mắt mang theo cỗ vũ, thanh niên này ngày trước cũng chính là ngụy linh căn, hắn một đường leo lên trở thành đệ tử nội môn
Vương Nhạn sắc mặt hồi hộp, nghe được thanh niên nói vậy, cùng ánh mắt cỗ vũ kia khiến hắn thầm thở ra một hơi, đây là lần đầu tiên hắn nghe thanh niên đeo kiếm nói nhiều như vậy trong buổi tuyển chọn, không khỏi dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía đối phương
"Ngươi có thể tự quyết định, suy cho cùng khảo thí vào tông môn cũng không dễ so với ngụy linh căn, một tháng sau ta sẽ quay lại đón những đứa có linh căn kia về tông, lúc đó nếu muốn có thể đi theo" Hắn nói sau đó quay người cùng thanh niên ghi chép kế bên, dặn dò mấy đứa nhỏ khác một phen
Trong ánh mắt cảm kích của Vương Nhạn thân ảnh hai người bọn họ từ từ lơ lửng, khiến hắn phải ngước mắt lên nhìn, hai thân ảnh tựa chim bay trên trời, vèo một cái liền mất tăm phía xa
Đám thôn dân bây giờ mới bắt đầu nhao nhao cả lên,lấy những người có hài tử được tham gia mà xôn xao ,những người kia thì là cười tươi như hoa, cảm ơn tứ phía, ồn ào không dứt
Vương Nhạn vẫn còn ngẩn ngơ nhìn về phía hai thanh niên đi xa, một vòng tay quàng từ phía sau ôm trầm lấy hắn
"Vương Nhạn ngươi lớn rồi, phải tự quyết định con đường của mình, mẫu thân sẽ không phản đối ,ngươi tự quyết đi" mẫu thân hắn mang theo hai hàng lệ hạnh phúc nhìn con mình, dù hắn không xuất sắc như những đứa trẻ khác, nhưng hắn vẫn làm cho nàng rất tự hào
Phụ thân của hắn ở trong đám người đang trả lời câu hỏi của đám hàng xóm, nhìn một màn này thở dài không thôi, mở miệng trả lời người trước mặt
"Nó có muốn hay không đều để nó tự quyết đi, ta cũng chẳng ép buộc, nếu nó thật sự muốn thành tiên ta cũng ủng hộ nó, nếu nó muốn lên kinh ứng thí bỏ qua cái tiên duyên này cũng đành chịu" đám người xung quanh hắn nghe vậy gật gù không thôi, quả nhiên là giáo viên trong thôn ,suy nghĩ thật khác bọn họ
Nếu là bọn họ, nhất định sẽ ép con mình lên núi, trở thành tiên nhân, cái giá nào cũng có thể trả, miễn là thành tiên
Đêm khuya thanh vắng, Vương Nhạn nằm trên giường trong phòng nhỏ, hắn vẫn còn nghe được tiếng của phụ thân và mẫu thân hắn ở ngoài sân, bọn họ đang lo lắng cho hắn
Ngắm nhìn trần nhà trong mông lung, thiếu niên cảm thấy rất phân vân, bây giờ mình nên làm thế nào, nếu lên núi mà không thành tiên thì sao? tư chất của mình có lẽ rất yếu kém, thành tiên rồi sẽ sống tốt thật à? hay là mình cứ như thế này đi lên kinh, thi cử sống một cuộc đời của phàm nhân, nếu thi đậu thì là áo gấm hồi hương, nếu không được như vậy giống cha hắn, về thôn làm giáo viên cũng không tệ
Phải làm sao đây, lựa chọn thế nào mới đúng, đây không đơn thuần là một cái lựa chọn, nếu chọn sai có lẽ cả đời sẽ phải hối tiếc, một vấn đề khó khăn xuất hiện trong cuộc đời của một thiếu niên mới lớn, hắn sẽ chọn gì?
Đăng bởi | ChanNhan23 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |