Cổ vật Lam Tinh
Chương 2
Chủ nhân buổi yến tiệc lần này là Hoa Phồn, một nhân vật đình đám trong giới thượng lưu Lam Tinh. So với ông ta, Lý Minh Vạn thậm chí không xứng xách dép.
Úc Tuy An, nhờ vào danh tiếng từ "Lam Tinh Hoa Hạ Giải Mê," đã trở thành khách mời quan trọng của Hoa Phồn. Tuy nhiên, ông ta lại ép con trai mình, Úc Cảnh, phải ép dạ cầu toàn (nhẫn nhịn đủ điều), nói rõ ông ta chẳng mấy để tâm đến sự sống chết của Úc Cảnh.
Hiện tại Úc Cảnh bất ngờ dùng một chai rượu đập thẳng vào đầu Lý Minh Vạn, khiến cả khán phòng sững sờ. Ngay cả Úc Tuy An, người luôn bình tĩnh thận trọng, cũng không khỏi hối hận vì đã dẫn theo cậu đến đây.
Úc Bạch nhanh chóng đỡ lấy Úc Tuy An đang loạng choạng, còn Úc Cảnh với chai rượu trong tay trở thành tâm điểm chú ý của cả buổi tiệc.
"Úc gia..."
"… Con trai cả Úc gia, tính tình thật mạnh mẽ!" ( Chỗ này tác giả ghi là tiểu nhi tử, chắc tác giả nhầm do người ngoài không biết Úc Bạch lớn tuổi hơn Úc Cảnh, mình xin phép sửa lại )
"Đáng đời! Nhà giàu mới nổi mà cũng dám lên mặt..."
Chủ nhân buổi tiệc, Hoa Phồn, lúc này mới khoan thai ( thong thả ) tới muộn. Ông có mái tóc dài màu hạt dẻ, gương mặt điềm đạm. Nhìn thấy Lý Minh Vạn đang nằm bất tỉnh, ông chỉ hơi sững sờ một chút rồi ra lệnh: "Quản gia, đưa Lý tiên sinh đến phòng y tế. Ai có thể giải thích cho ta biết chuyện gì vừa xảy ra?"
Một quản gia lớn tuổi bước tới, nhanh chóng đưa Lý Minh Vạn hơi thở thoi thóp rời đi.
Úc Tuy An gạt tay Úc Bạch ra, bước đến trước mặt Hoa Phồn, mặt đầy áy náy cúi đầu xin lỗi: "Hoa tiên sinh, là lỗi của Tiểu Cảnh, tôi sẽ đưa nó về ngay..."
Lời nói của ông bị Úc Cảnh cắt ngang: “Phụ thân, đôi lúc con hoài nghi liệu ngài có thật sự là cha ruột của con hay không. Chuyện gì xảy ra mọi người còn chưa rõ, vậy mà ngài đã vội đổ hết trách nhiệm lên đầu con. Như vậy có ổn không?"
Sắc mặt Úc Tuy An tối sầm lại. Ông ta không ngờ đứa con trai vốn luôn nhút nhát lại dám phản bác mình.
Hoa Phồn nhìn hai cha con với ánh mắt tò mò, dâng lên một chút hứng thú với Úc Cảnh, khẽ hắng giọng rồi mỉm cười nói: "Tiểu Úc tiên sinh, cậu đem mọi chuyện vừa xảy ra kể lại cho mọi người nghe đi. Để mọi người tự đánh giá đúng sai."
Úc Cảnh mỉm cười, "Chuyện là thế này, con đang rất vui khi được phụ thân dẫn đi mở mang tầm mắt. Nhưng Lý thúc thúc lại kéo con vào trong góc khuất, cùng vài người khác ép con uống rượu. Trong lúc đó, ông ta còn... sờ mông con."
Không khí trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
"Con rất tức giận, nhưng phụ thân lại không phân biệt đúng sai mà bắt con phải đi xin lỗi. Vì vậy, con đã không kiềm chế được..."
Úc Cảnh ủy khuất cúi đầu, trông rất đáng thương. Ánh mắt của phần lớn khách mời đều đổ dồn về phía Úc Tuy An, mang theo phán xét.
Trong mắt fans, Úc Tuy An luôn được xem là người lịch thiệp, người từng cùng ông ta tiếp xúc đêu khen ông ta có phong thái cổ điển, nhưng việc ông không đứng ra bảo vệ con trai mình đã khiến hình ảnh ấy sụp đổ.
Đã xem camera theo dõi, Hoa Phồn lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng đầy ý trách móc: "Úc tiên sinh, chuyện này là lỗi của ngươi. Con ngươi bị ức hiếp, vậy mà ngươi lại bắt nó xin lỗi người khác. Như thế là không đúng."
Không đợi Úc Tuy An giải thích, Úc Cảnh tiếp lời: "Đúng vậy. Con biết mọi người ngoài kia nói rằng phụ thân dựa vào mẹ mới có được thành tựu hôm nay. Nhưng mẹ đã mất rồi, Úc gia cũng không thua kém ai. Phụ thân không cần tự hạ thấp mình như vậy."
Lời nói tưởng chừng như an ủi nhưng thực chất lại như một cú đâm thẳng vào lòng tự trọng của Úc Tuy An. Ông ta tức giận đến mức suýt ngất, nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tiểu Cảnh, con đúng là phải chịu ấm ức, nhưng làm loạn ở yến tiệc là rất bất lịch sự. Úc gia chúng ta luôn coi trọng lễ nghĩa. Con xin lỗi Hoa tiên sinh, rồi chúng ta về nhà."
Úc Cảnh trong lòng trợn trắng mắt, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ ngoan ngoãn, cúi đầu xin lỗi Hoa Phồn:
"Hoa thúc thúc, con xin lỗi vì đã làm phiền buổi tiệc của thúc."
Hoa Phồn nhíu mày, sửa lại:
"Không sao, lần sau ta sẽ bảo quản gia lựa chọn khách mời kĩ hơn. Còn nữa, đừng gọi ta là thúc thúc. Gọi là ca ca đi, ta cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu."
Úc Cảnh liếc nhìn cha mình, rồi kiên định gọi:
"Cảm ơn thúc thúc."
Hoa Phồn: “……”
Người vừa rôi cậu gọi là thúc thúc, đã bị cậu cầm bình rượu đập cho vỡ đầu.
……..
Khả năng chữa bệnh của tinh tế thật sự rất cao, yến hội còn chưa có kết thúc, Lý Minh Vạn lại xuất hiện lần nữa ở đại sảnh. Hắn cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang dừng lại trên người mình, mang theo sự chán ghét rõ rệt.
Từ một người ở tầng dưới chót vươn lên thành nhà giàu mới nổi, Lý Minh Vạn có thể cảm nhận rõ sự khinh thường của mọi người dành cho mình. Rất nhanh, hắn liền biết mọi chuyện vừa xảy ra ở đây. Hắn thật vất vả chen vào yến hội do Hoa Phồn tổ chức, nhưng lại bị Úc Cảnh phá hoại.
"Tiểu tạp chủng!" Lý Minh Vạn tức giận.
"Lý tổng, có thời gian lại thu thập tên đó sau, quan trọng là phải nhanh chóng xin lỗi Hoa tiên sinh, nói do ông uống nhiều," một người bạn bên cạnh nhắc nhở.
Lý Minh Vạn vừa từ bệnh viện ra, quản gia đã mời hắn rời đi. Hắn có thể ngồi ở đây chỉ vì da mặt dày, giả vờ không nghe thấy. Hoa Phồn là nhân vật nổi tiếng trong giới, hôm nay nếu hắn bước ra khỏi cửa, đừng mong có cơ hội quay lại.
Lý Minh Vạn suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên. Hoa Phồn nổi tiếng yêu thích đồ cổ Lam Tinh, hắn đã chuẩn bị một món quà đặc biệt, hy vọng có thể làm dịu tình hình.
"Mau, mang quà của tôi lên," hắn ra lệnh cho trợ lý. Tặng quà trước mặt mọi người là không hợp lễ nghi, nhưng nếu bị đuổi khỏi đây thì còn so đo những việc này làm gì.
Trong khi Lý Minh Vạn chuẩn bị quà nghĩ cách cứu vãn tình hình, Úc Cảnh vẫn nằm dài trên sô pha, hai mắt nhìn xa xăm, không rõ đang nghĩ gì.
Úc Tuy An, mang theo Úc Bạch, kết giao với những nhân vật quyền quý, lót đường cho sự nghiệp của con trai. Không biết vô tình hay cố ý, cả hai đều đã quên mất Úc Cảnh vẫn đang nằm trên sô pha.
Úc Cảnh không cần phải tham gia xã giao mừng rỡ, cậu chỉ lặng lẽ ngồi ăn bánh bông lan ở góc phòng, thưởng thức vị ngọt ngào mà lâu lắm rồi cậu mới có cơ hội ăn lại.
"Ngươi không lo lắng sao?" Hoa Doanh Doanh, mặc váy dài lộng lẫy, nhìn cậu với ánh mắt tò mò.
"Lo lắng cái gì? Hoa gia tiểu công chúa?" Úc Cảnh lười biếng trả lời.
"Đừng gọi ta là công chúa, giống như cữu cữu gọi ta là tiểu Hoa là được," Hoa Doanh Doanh đáp lại, rồi tiếp tục tò mò truy hỏi: "Úc tiên sinh về nhà chắc chắn sẽ tìm ngươi tính sổ, ngươi không lo sao?"
Úc Cảnh không thích uống rượu, may mắn trong yến hội vẫn có nước trái cây, hẳn là chuẩn bị cho trẻ con, cậu cầm một ly nước trái cây đẹp mắt từ người hầu, bình thản uống.
“Tính sổ?” Úc Cảnh cười nhạo, “Nếu ông ta không sợ bị đập đầu ra thì cứ việc.”
Hoa Doanh Doanh khẽ hít một hơi, trong lòng càng thêm kính trọng Úc Cảnh.
Trong khi hai người trò chuyện, Lý Minh Vạn đã mang món quà đến đại sảnh, dẫn mọi người xem. Hoa Phồn dù trong lòng không kiên nhẫn nhưng vì mọi người đều chờ mong, không thể từ chối.
Khi món quà được mở ra, lộ ra một chiếc thùng gỗ màu mận chín.
"Phốc!" Úc Cảnh không kìm được, phun nước ra ngoài, ho khan liên tục.
Lý Minh Vạn hùng hồn nói: "Đây là bảo vật quý giá của phụ thân tôi, đã được giữ gìn cẩn thận từ thời xa xưa. Người xưa có câu, mỹ nhân xứng với anh hùng, Hoa tiên sinh học thức uyên bác, đúng là chủ nhân nó chờ đợi đã lâu."
Ba phần thật, bảy phần giả, lời nói của Lý Minh vạn khiến mọi người đều cảm động. Hắn khép nép cầu xin sự tha thứ, Hoa Phồn cũng không tiện lạnh mặt.
Ông ta có một cái hầm gần ngàn mét, trưng bày đủ các loại cổ vật quý hiếm, Hoa Phồn yêu thích tất cả nhưng đồ vật liên quan đến mẫu tinh, món quà của Lý Minh Vạn vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa.
Ông vuốt ve thùng gỗ, ánh mắt đầy yêu thích: "Cái này sao lại không biết xấu hổ, dù sao cũng là vật quý của phụ thân ngươi."
Lý Minh Vạn lộ vẻ mặt khổ sở: "Thật không dám giấu, phụ thân tôi mới qua đời, trong nhà không ai hiểu cách bảo dưỡng nó, nên tôi mới phải tìm chủ nhân mới cho nó."
Mọi người trong yến hội đều tỏ ra thích thú với món quà, biết được đây là đồ cổ được mang theo trong cuộc di chuyển lớn trong vũ trụ, không ít người xông tới, nghe được những gì Lý Minh Vạn nói, càng thêm hâm mộ Hoa Phồn, nhao nhao mở miệng khuyên ông nhận lấy.
Đúng lúc Hoa Phồn chuẩn bị gật đầu nhận quà, Úc Cảnh chen vào, vẻ mặt ngây thơ ngoan ngoãn, cười cười, không hiểu sao Hoa Phồn có dự cảm không tốt.
"Ngươi tặng cái này cho Hoa thúc thúc làm gì?" Úc Cảnh thật sự không hiểu.
Lý Minh vạn liếc nhìn cậu một cái, vẻ mặt âm trầm, không kiên nhẫn vẫy tay: “Ngươi biết gì chứ, đây là Cổ Khí, không hiểu thì đi đọc nhiều sách, đừng để Úc gia phải mất mặt.”
Úc Cảnh vẻ mặt cổ quái: "Cái Cổ Khí này cũng chỉ là cái bô thôi mà."
Cái bô?
Cả phòng im lặng, không ít người lộ ra thần sắc nghi hoặc, Úc Cảnh đẩy mọi người ra đi vào chính giữa, ngay sau đó, cậu mở thùng gỗ và ngồi lên đó.
"Lý thúc, tổ tiên nhà thúc khi di chuyển, sao lại mang theo bồn cầu nên phi thuyền?" Úc Cảnh hỏi, giọng điệu nghiêm túc.
Toàn bộ yến hội lặng ngắt như tờ.
……..
“Ha ha ha ha ha ha!” Hoa Doanh Doanh kéo Úc Cảnh chạy ra ngoài hoa viên, không kiêng nể gì mà cười vang lên bên cạnh suối phun.
Úc Cảnh thở dài, vốn tưởng rằng cô là một công chúa dịu dàng, không ngờ lại là một nữ trung hào kiệt.
“Cười đủ chưa?” Cậu chọc chọc Hoa Doanh Doanh, giọng điệu như cầu xin, “Xin thương xót, đưa tôi về nhà đi.”
Úc Tuy An lái xe mang theo hai con trai tham gia yến hội, nhưng sự việc náo loạn như vậy chắc chắn cậu về nhà sẽ gặp xui xẻo. May mắn thay, nguyên chủ đã trộm một thuê phòng trọ bên ngoài, Úc Cảnh tính toán sẽ ở đó một thời gian.
Về phần Úc gia, cậu mặc kệ.
Hoa Doanh Doanh cười đủ rồi, lau lau nước mắt, tìm được tài xế của mình và ra hiệu cho Úc Cảnh lên xe: “Đưa hắn về nhà.”
Trên đường đi, không khí trong xe yên tĩnh, khác hẳn với những cuộc cãi vã ồn ào bên ngoài khu biệt thự. Úc Cảnh nhắm mắt lại, hít thở đều đặn, không biết bao lâu sau, tài xế đánh thức cậu.
Trước mắt là một tòa nhà cũ kỹ, tường vỡ nát, trên đó có một biển hiệu lớn. Úc Cảnh chỉ nhún vai, bước vào một cách bình thản, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của tài xế.
Mở cửa, trong phòng khách, đèn điện bật sáng, ánh sáng yếu ớt chiếu lên bức tường loang lổ bong tróc, sàn nhà đầy vết bẩn, còn có những vết rỉ sét đen. Đúng như những gì nguyên chủ đã nói, đây là một khu xóm nghèo.
Nguyên chủ túi so với mặt còn sạch sẽ hơn, tiền thuê nhà tháng sau vẫn chưa có tin tức.
“Hai… Vẫn phải kiếm tiền.” Úc Cảnh lẩm bẩm.
Tuy nhiên, hôm nay cũng không phải không có thu hoạch.
Ít nhất cậu đã biết rằng người dân tinh tế mê mẩn Lam Tinh. Những kẻ như Lý Minh Vạn, dù biết món đồ cổ kia chẳng qua chỉ là một cái bô, vẫn không nỡ bỏ mà mang về nhà.
Úc Cảnh tính toán quay lại nghề cũ, quay phim điện ảnh.
Đáng thương cho thế hệ sau, làm lão tổ tông ta sẽ cho các ngươi biết thế giới tinh thần của người dân mẫu tinh.
Đăng bởi | Lilianna1901 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |