Nhất giai, bước đi như bay
Thế là việc chuẩn bị cơm nước tự nhiên rơi vào tay Lê Uyên.
“Lê ca, ngươi vậy mà vào nhà bếp? Chuyện tốt nha!”
“Hừ! Với cái tính keo kiệt của Tôn mập mạp, hắn chịu nhường chút lợi lộc mới là lạ!”
“Ta muốn ăn thịt, haiz...”
…
Giờ lấy cơm là lúc trung viện náo nhiệt nhất, học đồ, phụ tá các viện chen chúc nhau đến, vô cùng ồn ào. Lê Uyên tay chân lanh lẹ, không hề thua kém các cô bán cơm canteen kiếp trước.
Đồ ăn nấu lỏng vốn đã ít chất béo, lại thêm bánh ngô không đủ no, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Công việc phụ bếp tuy vất vả, nhất là buổi sáng còn mệt hơn các học đồ khác, nhưng sau buổi trưa, Lê Uyên được thưởng thức bữa cơm thịnh soạn nhất kể từ khi xuyên qua.
Hai cái bánh ngô, một cái bánh bao, một bát to canh thịt với nửa bát thịt mỡ, ngoài ra còn có hai quả trứng gà!
“Ba yếu tố tăng chiều cao, chỉ thiếu sữa thôi!”
Trong tiểu viện, Lê Uyên cảm giác nước miếng tràn ra.
Hơn một tháng qua, trừ thịt vụn hắn mua và vài quả trứng gà nhị ca thỉnh thoảng cho, hắn thực sự thiếu chất béo bồi bổ.
Nhìn hai miếng thịt mỡ, nước bọt càng tiết ra nhanh hơn.
Thấy bộ dạng này của hắn, Tôn mập mạp hài lòng gật gù:
“Ăn đi.”
Lê Uyên xắn tay áo ăn ngấu nghiến, bánh ngô chấm canh thịt cũng trở nên ngọt ngào hơn.
Một bát thịt mỡ như vậy, kiếp trước hắn chẳng thèm ngó ngàng, giờ đây Lê Uyên lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
“Đa tạ chưởng muôi.”
Cảm nhận ánh mắt của Tôn mập mạp, Lê Uyên lau miệng.
Ăn no mặc ấm mới biết liêm sỉ, đói khổ thì vinh nhục khí tiết chẳng là gì.
"Ừm."
Tôn mập mạp khoanh tay đi tới đi lui, liếc xéo Lê Uyên, người sau đứng dậy, cúi đầu, biết rằng ăn xong là đến lúc nói chuyện quy củ.
“Ngươi không phải nhân viên cửa tiệm phái xuống, tiền lương vẫn như cũ, việc khác cũng phải làm!”
Thấy thái độ của Lê Uyên, Tôn mập mạp rất hài lòng, giọng điệu dịu đi:
“Chỗ khác ta không dám nói, nhà bếp không thiếu đồ ăn cho ngươi, chỉ cần ngươi giữ quy củ, chịu khó làm việc, không tới hai tháng, ta có thể nuôi ngươi khỏe mạnh trở lại!”
“Đa tạ chưởng muôi!”
Lê Uyên lộ vẻ cảm kích, đáy lòng yên tâm.
Như vậy là đủ rồi.
....
Phù~
Cuối thu trôi qua, thời tiết chuyển lạnh, một đêm gió bấc thổi tới, trong ngoài huyện Cao Liễu một màu trắng xóa.
Ngày đông hiu quạnh, phường Sài Ngư lại đến thời điểm nhộn nhịp nhất của năm.
Khắp nơi, dưới những lều lán vải thô là lão bán than của phường Sài Ngư, thậm chí cả hương trấn phụ cận lớn tiếng rao hàng.
Người đi đường từ các thành khu hội tụ, tấp nập qua lại.
Củi gạo dầu muối, củi đứng đầu, là thứ không thể thiếu của mỗi gia đình, nhất là vào đông, không đủ than củi rất khó sống qua mùa.
Năm trước, trước khi đông đến, các nhà đã chuẩn bị sẵn củi than, nhưng năm nay tuyết lớn đến sớm, khiến cho nơi đây còn náo nhiệt hơn xưa.
Thậm chí có người nội thành đến đây mua.
Nhân khí vượng, tiểu thương tự nhiên nhiều, không ít ngư dân cũng mang theo mẻ cá cuối cùng trong năm tới bán.
“Lê ca vất vả rồi, trước sáng mai, nhất định đưa đến trong cửa hàng cho ngài!”
“Lê ca đi thong thả!”
“Lê ca, chỗ ta còn có mười mấy con cá bổng hoa tươi mới, ngài cần không?”
…
Chợ phía đông phường Sài Ngư, một đám tiểu thương xúm quanh thiếu niên mặc áo vải dày.
Thiếu niên đó mười lăm mười sáu tuổi, tuy không cường tráng nhưng thân thể cũng không kém bạn cùng lứa, da hơi ngăm đen, nhưng ánh mắt sáng ngời, toát lên vẻ lanh lợi, giỏi giang.
Đây chính là Lê Uyên.
“Làm phiền các vị rồi, mua sắm ngày hôm nay, chỉ tới đây thôi.”
Lê Uyên chọn mua một đống cá, than, rời đi dưới sự nhiệt tình của các tiểu thương.
Từ khi vô tình để lộ bản lĩnh toán học, mỗi lần đi mua đồ của trung viện, Tôn mập mạp đều dẫn theo hắn. Lần này, càng là để hắn tự mình đi mua.
“Chỗ Sài bang, Ngư bang hàng hóa đầy đủ, lượng lớn, nhưng giá cũng cao, nếu mua ở chợ tạm thì có thể tiết kiệm một hai thành. Đáng tiếc, đây là địa bàn của Tôn mập mạp, đưa tay tất bị chặt.”
Nhét lại bạc vụn được thối vào lại trong ngực, Lê Uyên rất cẩn thận, vào đông, trong phường Sài Ngư ngư long hỗn tạp, chuyện trộm cắp cũng thỉnh thoảng xảy ra.
Sờ sờ cây búa nhỏ to bằng nắm tay ở sau lưng, trong lòng Lê Uyên hơi yên tâm.
“Cầm búa đứng thung, ta đã có thể duy trì Viên Lục Hô Hấp Pháp trong cả quá trình, nhập môn hẳn là trong vài ngày tới.”
Căn cốt của hắn ước chừng ở mức trung đẳng, nhưng nhờ Phi Phong Chùy Pháp đã đạt cấp tinh thông, tiến độ luyện võ dường như không thua kém gì những người có căn cốt thượng đẳng. Hơn một tháng qua, hắn đã sắp sửa nhập môn.
Lúc này, dưới lớp áo vải dày, cơ bắp gân cốt của hắn đã có vài phần rắn chắc.
“Lê ca lại đến rồi?”
Tiểu thương góc đường thấy Lê Uyên, liền chào hỏi:
“Ta vừa nhập thêm chút hàng tốt, ngươi xem xem có thứ gì Tôn sư phụ cần không?”
Phường Sài Ngư không lớn không nhỏ, nhưng các nhà bán nguyên liệu cũng chỉ có vài người quen thuộc. Mặc dù Lê Uyên không đến thường xuyên, nhưng các chủ quán đều nhận ra hắn.
“Tôn sư phụ dặn ta mua đều là nguyên liệu nấu ăn và than củi, chỗ ngươi...”
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 9000 |