Tranh và không tranh
Tôn mập mạp nâng chén cụng với Lê Uyên, mỉm cười:
“Hơn một tháng mà Bạch Viên Phi Phong Chùy đã nhập môn, vậy danh ngạch trung viện vào nội viện kia, nên là của ngươi!”
“Danh ngạch kia, không phải là đã định cho Ngưu Quý rồi sao?”
Rượu nóng chạy xuống bụng, Lê Uyên cảm thấy thân thể hơi nóng lên. Nghe được câu này, trong lòng hắn lại rùng mình.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn vào nội viện?”
Tôn mập mạp liếc hắn: “Sợ đắc tội Tần Hùng à?”
“Ta nào dám đắc tội Tần sư phụ?”
Lê Uyên cúi đầu cười khổ.
Tần Hùng chính là người vài năm trước đã luyện Bạch Viên Phi Phong Chùy đến đại thành, có hi vọng đột phá nội kình, không phải hộ vệ tầm thường có thể so sánh. Theo hắn nghe nói, trong cửa hàng sớm định sẵn gã làm đầu lĩnh hộ vệ.
Đó là vị trí chỉ dưới ba vị chưởng quầy, hôm nay chỉ thiếu bước đột phá nội kình.
“Đắc tội thì đã sao?”
Tôn mập mạp nhếch khóe miệng: “Đoán Binh Phô ta có thể truyền thừa hơn hai trăm năm, tự nhiên là có quy củ. Đừng nói hắn còn chưa làm đầu lĩnh, cho dù làm rồi, cũng không thể một tay che trời!”
Có hậu trường, nói chuyện đúng là cứng!
Trên mặt Lê Uyên cay đắng, trong lòng không khỏi oán thầm, lúc trước vội vàng nịnh bợ Tần Hùng, không phải ngươi sao?
“Ngươi cũng từng đọc sách, nên biết, có vài thứ, cho dù nên là của ngươi, nhưng ngươi không tranh, thì sẽ không rơi vào trong tay ngươi.”
Tôn mập mạp lại nâng chén:
“Một mình ở xa, giấu tài mới là đạo sinh tồn, nhưng ở trong cửa hàng lại không thể như thế, bởi vì có vài thứ, ngươi không có tư cách đó, thì như thế nào cũng không đạt được phần đãi ngộ kia.”
“Cùng văn phú vũ, loại xuất thân như ngươi, không có cửa hàng ủng hộ thì cho dù có nhập môn, lại đi được bao xa?"
“Ngài nói đúng, nhưng ta...”
Lê Uyên uống cùng một chén lại một chén rượu thuốc, trong lòng thì nghiền ngẫm tâm tư của vị Tôn chưởng muôi này.
Hắn đương nhiên muốn vào nội viện, nhưng nếu là vì vậy mà xen vào tranh đấu của người khác...
Như nhìn ra tâm tư của hắn, Tôn mập mạp hạ chén rượu: “Tranh không tranh, đó là chuyện của ngươi, ta thấy ngươi có chút thiên phú, thuận miệng nói mà thôi, ngươi không muốn cũng tùy ngươi.”
“Đa tạ chưởng muôi nhắc nhở!”
Lê Uyên miệng đầy lời cảm tạ, liên tục tiếp rượu, thẳng đến khi Tôn mập vào trong buồng nằm xuống, hắn mới cầm đũa lên, quét sạch đồ ăn trên bàn.
Hắn là thực sự đói rồi!
…
Cơm no rượu say, bóng đêm đã khuya.
Tay chân nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Lê Uyên chưa vội vã rời khỏi. So với giường chung lớn của trung viện, tiểu viện của Tôn mập tỏ ra yên tĩnh hơn nhiều.
“Nhập môn rồi!”
Dưới ánh trăng tuyết chiếu rọi, Lê Uyên áo vải đay cũng có vài phần cảm giác anh khí tràn ngập. Hắn nắm chặt cán búa, cảm thụ được một tia dòng chảy nóng kia trong cơ thể dâng trào.
Trước sau hơn một tháng, biến hóa của hắn đã có thể nói là kịch liệt.
Đêm tuyết rất lạnh, trong lòng hắn lại nóng rực.
Yên lặng đứng Bạch Viên Thung, đối chiếu kinh nghiệm chùy pháp cấp tinh thông trong đầu, Lê Uyên chỉ cảm thấy thu hoạch rất nhiều, đây là góc nhìn của võ giả cấp nhập môn.
“Phù!”
“Hít!”
Đứng thung, nắm búa, điều chỉnh hơi thở.
Chỉ chờ đến khi trong phòng vang tiếng ngáy như sấm, trong ngoài sân không có tạp âm nữa, dưới chân Lê Uyên mới động, lúc tuyết đọng bắn tung tóe, lao ra một bước, hai vai xoay tròn, đầu búa xé gió.
“Lực từ đất lên, chân phải nặng, thân như linh viên, thể phải lỏng!”
Trong tiểu viện, Lê Uyên dịch chuyển, thân nhanh nhẹn như linh viên, vung cây búa lớn phát ra tiếng ‘vù vù’.
Một khi đã nhập môn, cảm thụ quả nhiên hoàn toàn khác biệt.
Dưới sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa Bạch Viên Thung và Phi Phong Chùy cùng hô hấp pháp, Lê Uyên cảm nhận được một luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Vung búa không còn mệt mỏi như trước, thay vào đó là cảm giác sảng khoái, càng đánh càng hăng say.
“Động tĩnh tương hợp, Bạch Viên Phi Phong!”
Nhờ chùy pháp đạt đến cấp tinh thông, Lê Uyên như biến thành một lão luyện chùy pháp mấy chục năm. Mỗi lần vung búa, hắn đều cảm nhận được một dòng chảy nóng bỏng lưu chuyển trong cơ thể.
Dòng chảy ấy sinh ra từ máu, được gọi là huyết khí, có tác dụng ôn dưỡng thể phách, vận chuyển khí huyết. Đây chính là con đường duy nhất để Bạch Viên Phi Phong Chùy tiến từ nhập môn đến đại thành.
Giờ phút này, khi đứng thung vung búa, Lê Uyên cảm nhận rõ ràng dòng chảy nóng bỏng ấy đang dần lớn mạnh.
“Chẳng lẽ là nhờ bầu rượu thuốc của Tôn mập mạp?”
Vù!
Cổ tay buông lỏng, cây búa lớn bay vút vào trong tuyết đọng, phát ra tiếng vang trầm đục. Tuyết đọng cùng bùn đất bắn tung tóe.
“Mười tám thức Phi Phong Chùy, chú trọng liên miên bất tuyệt, kình lực chồng chất. Theo sách ghi lại, dấu hiệu của cấp tinh thông là tám chùy chồng chất, mà ta đã có thể chồng chất đến mười một chùy!”
Cán búa rời tay, hổ khẩu nóng rát đau đớn. Lê Uyên chỉ khẽ vung tay, một luồng khí đục kìm nén bấy lâu thoát ra, thổi bay những bông tuyết trước mặt.
“Tuyết lại rơi rồi!”
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11765 |