Đãi ngộ của thiên tài (2)
“Ngươi hẳn đã từng nghe qua danh tiếng Thần Binh cốc?” Trương Bí liếc nhìn đồ đệ.
“Tông phái lớn trong phủ Chập Long, truyền thừa mấy trăm năm, thế lực rất lớn. Nghe nói ngay cả quan phủ cũng phải kiêng nể vài phần...” Lê Uyên từng tìm hiểu qua.
“Ngươi biết nông cạn quá.” Trương Bí đặt chén trà xuống: “Thần Binh cốc, truyền thừa hơn ngàn năm, không chỉ là thế lực lớn, mà ở phủ Chập Long, nó chính là trời, trời theo đúng nghĩa đen!”
“A?” Lê Uyên ngơ ngác: “Vậy triều đình thì sao?”
“Ở phủ Chập Long, triều đình cũng không bằng Thần Binh cốc.” Trương Bí bình tĩnh nói, như thể đây là chuyện ai cũng biết: “Phủ Chập Long, bao gồm hơn mười huyện dưới quyền, thống lĩnh các quân đội, đều đến từ Thần Binh cốc!”
Cái gì?!
Lê Uyên trố mắt. Triều đình kiểu gì lại để tông phái nắm giữ quân đội toàn bộ thành trì một phủ? Đây còn là tông môn sao? Vương hầu còn chẳng ngang ngược thế!
“Động thái của cửa hàng mấy năm qua, có liên quan đến Thần Binh cốc.” Trương Bí đấm lưng, đứng dậy đi vài bước, rồi nhìn Lê Uyên: “Mùa xuân năm sau, Thần Binh cốc muốn mở rộng sơn môn, bất luận xuất thân, đều có thể nhập môn!”
…
Học đồ nội viện không phải ai cũng có phòng riêng, sau khi hỏi rõ, Lê Uyên quyết định đến trung viện ở cùng Tôn mập mạp. Ít nhất còn được ăn ké.
“Thần Binh cốc, trời của phủ Chập Long.”
Vác búa đại tượng trên vai, Lê Uyên vừa đi vừa tiêu hóa tin tức mà lão Trương đầu nói, trong lòng vừa chấn động vừa kinh ngạc.
“Tần Hùng chắc chắn đã biết tin này từ sớm, cho nên Ngưu Quý mới đến trung viện, không chỉ vì nội viện... Thật may là ta đã trì hoãn một năm, coi như bỏ lỡ.”
Lê Uyên cảm thấy lạnh sống lưng, cũng có chút may mắn. Nếu hắn thật sự giấu tài, né tránh một năm, không lọt vào mắt Đường Đồng, không bái Trương Bí làm thầy, thì khi biết tin Thần Binh cốc chiêu mộ đệ tử, tất cả đã muộn.
“Mạng lưới quan hệ, tình báo, thể hiện thiên phú, đều rất quan trọng.”
Trời đã tối mịt, trên diễn võ trường trước trung viện chỉ còn lác đác vài học đồ đang vung búa. Lê Uyên hồi tưởng lại bản thân, từ đó rút ra kinh nghiệm, xác định phương thức làm việc sau này.
Kiếp trước kiếp này khác nhau, không chỉ ngôn ngữ văn tự, hoàn cảnh, phong tục tập quán, mà cả cách đối nhân xử thế cũng khác, tất nhiên phải điều chỉnh, biến hóa.
…
Khi Lê Uyên trở về tiểu viện, Tôn mập mạp đã bày biện sẵn một bàn tiệc thịnh soạn. Bốn món mặn, một món canh, gà vịt đủ đầy, rượu thịt thơm phức, còn phong phú hơn cả buổi sáng.
“Đa tạ chưởng muôi khoản đãi.”
Lê Uyên theo thường lệ rót đầy chén rượu cho Tôn mập mạp trước, mỉm cười kính rượu.
“Đừng gọi chưởng muôi, ta tên Tôn Hào, nếu ngươi đồng ý thì cứ gọi ta Tôn huynh là được!” Tôn mập mạp cười lớn đáp lại.
Lê Uyên đương nhiên biết nghe lời phải, trong lòng hắn vẫn luôn mang ơn Tôn mập mạp. Suốt mấy tháng qua, từ hô hấp pháp đến bạc mua thuốc, đều là nhờ có y giúp đỡ. Nếu không có Tôn mập mạp, con đường học võ của hắn chắc chắn sẽ gian nan hơn nhiều.
"Nào, ăn!"
“Cạn chén!”
Hai người nâng chén cụng ly, không khí càng thêm hòa hợp, so với lần gặp trước còn thân thiết hơn vài phần. Cả hai đều có sức ăn hơn người, dù đã dự tiệc trước đó, lúc này vẫn tiếp tục đánh chén ngon lành.
“Chuyện Thần Binh cốc, ngươi đã biết chưa?” Tôn mập mạp vừa nấc cụt vừa hỏi.
Lê Uyên gật đầu: “Nghe nói sang năm Thần Binh cốc sẽ mở sơn môn thu nhận đệ tử, nhưng ta nghĩ muốn nhập môn e là rất khó.”
Tôn mập mạp hơi ngà ngà say, giọng điệu có chút ngưỡng mộ: “Mấy năm trước, Thần Binh cốc chỉ tuyển trẻ con dưới mười hai tuổi, không chỉ yêu cầu căn cốt thượng đẳng, mà còn phải nộp ba trăm lượng bạc...”
“Quả là hà khắc.” Lê Uyên lẩm bẩm.
Căn cốt thượng đẳng vốn đã hiếm có, ngàn người mới tìm được một, huống hồ huyện Cao Liễu hơn hai mươi vạn hộ, mỗi năm cũng chưa chắc có mấy người đạt yêu cầu. Chưa kể đến ba trăm lượng bạc, không phải gia đình nào cũng có thể dễ dàng bỏ ra số tiền lớn như vậy.
“Hà khắc ư? Ngươi vẫn chưa hiểu rõ thế lực của Thần Binh cốc.” Tôn mập mạp nói với vẻ kính sợ: “Suốt bao năm qua, các gia đình giàu có trong thành đều lấy việc đưa con em vào phủ Chập Long làm vinh dự. Nếu có cơ hội này, bọn họ sẵn sàng táng gia bại sản cũng không tiếc!”
Còn khoa trương hơn cả thi cử… Lê Uyên thầm nghĩ, cảm thấy có chút khó hiểu.
Ở kiếp trước, thế lực địa phương dù có lớn mạnh hơn triều đình cũng không đến mức này. Thần Binh cốc này quả thực là một quốc trong quốc.
“Khâu Long, ngươi biết chứ?" Tôn mập mạp hỏi.
“Thống lĩnh của huyện quân Cao Liễu?" Lê Uyên nhớ mang máng.
Năm đó sau khi Niên Cửu giết người, vị thống lĩnh này dẫn ba trăm hộ quân tuần phố trở về thành, thanh thế to lớn khiến hắn ấn tượng sâu sắc.
“Hắn chính là đệ tử Thần Binh cốc, mấy năm trước xuống núi trở về Cao Liễu. Giờ đây, nhà hắn là một trong những gia tộc lớn nhất nội thành, hàng năm các nhà các nghề đều phải dâng lễ vật hậu hĩnh.” Nói đến đây, Tôn mập mạp hạ giọng:
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 130 |