Hai cái mệnh khổ
" Giao Long Cổ Thần Tiên Tổ! Giao Long Đại Nhân! Long Tiên Tổ! "
" Ngài có đó không? Ta nên gọi Ngài là gì? Ta có chuyện muốn hỏi Ngài một chút a! "
Một tầng khí vụ mong manh Vô Sắc như có như không từ thân thể hắn tỏa ra, này căn bản là người ngoài sẽ không thấy gì, hoàn toàn bình thường chỉ là trong thân thể hắn có thêm một người, một vị khách.
Một cái âm thanh nhẹ nhẹ vang lên trong suy nghĩ của Hạ Không : " Tiểu tử! Không phải đã nói với ngươi rồi sao! Lão chỉ đi theo ngươi ngắn cảnh, ngoài ra sẽ không động vào bất cứ chuyện gì! Hiểu không? "
Hạ Không môi nhẹ nhàng động động : " Ta có chuyển muốn hỏi? .., "
Âm thanh kia lại đáp : " Ta biết chuyện ngươi muốn hỏi! Ta sẽ nói luôn để ngươi khỏi phải mất thời gian! Đầu tiên gọi la Giao lão, thứ hai ta sẽ không giúp ngươi bất cứ điều gì, ta chỉ đi theo ngươi dạo một vòng nhân gian, ta là sẽ không ra tay hay làm bất cứ việc gì. Ngươi bị đánh, bị giết là chuyện của ngươi, ta không có cách giúp. Ngươi có lẽ không hiểu Thiên Đạo là gì, nhưng ngươi chỉ cần hiểu, ta ra tay giúp ngươi ta tiêu đời, ngươi cũng tiêu đời luôn. Nếu ngươi chết, ta sẽ trở về nơi đó. Hiểu chưa! Đúng rồi! Trong người ngươi có nhiều điểm rất lạ, này khoan hãy nói để ta, không là để ngươi tự mình tìm hiểu. Còn chuyện thứ ba, ta không biết tám đạo ánh sáng sấm sét đó là gì, này khi đó ta cũng thấy có gì đó lạ căn bản không giống người ở thế giới này! Người đó giường như có chút liên quan với ngươi, ta cũng không cảm nhận rõ được vì ta cũng không phải cái cấp độ kia, ta còn cách cái kia không chỉ một cấp bậc! Có chuyện gì ngươi tự mình nghĩ cách. Sau không cần thì đừng lại gọi ta! "
Hạ Không lầm bẩm : " Tạ Giao Lão! Gọi ngài Giao Lão có chút bất kính! Vậy ta gọi ngài Tiên Giao Lão! Tạ Tiên Giao lão! "
Hạ Không nhẹ nhành mở mắt nhìn Lang Văn Cốt trên nóc nhà, thấy hắn nhắm mắt có lẽ huynh ấy đã ngủ. Hắn lại nhắn mắt lại, suy nghĩ về mọi chuyện. Đầu tiên Vị đang trong người hắn là Giao Long Cổ Thần, là cái Long Trảo trên mặt nước đêm đó đã bắt hắn đi. Sau đó Tiên Giao lão lại thả hắn ra với hai điệu kiện, một là phải dọa cho bọn Thuyền Quan một trận, luôn làm quấy rối giấc ngủ của lão, hai là để lão đi theo hắn ngắm cảnh nhân gian, lão nói ở dưới đó quá buồn chán. Còn chuyện tám đạo sấm sét kia, thực ra hắn chỉ thấy lúc đó mơ hồ như có ai đó đến nắm lấy tay hắn, mọi chuyện khác hắn đều không biết. Chỉ là từ lúc đó Hạ Không cảm thấy như người nắm tay hắn và hắn có cảm giác huyết mạch tương liên. Một cảm giác hắn chưa bao giờ có, không giống như với Thiên lão hay Điệp Luyến Hoa. Giống như có máu mủ tình thân, cảm giác rất lạ nhưng rất quen. Tiên Long lão nói, lão không cảm nhận được người kia ở thế giới này, vậy hắn và người kia đó có quan hệ gì. Không nhẽ cha mẹ hắn đã chết rồi sao? Không lẽ cha mẹ hắn đến bên cạnh hắn sao? Vậy còn tỷ tỷ, cô cô và nội nội của hắn đâu. Này còn rất khó nói, rất khó giải thích cảm giác đó như thế nào ... hắn bất giác lại nhớ đến mẹ hắn.
" Mẹ! "
“ Đây là Hạ Gia thôn của Hạ Yên Trấn. Ngươi là Hạ Không! Cha ngươi là Hạ Song Sách, ta là mẹ ngươi Hạ Liên thị. Ngươi còn có một chị gái, còn có bà nội và cô cô! Gia đình chúng ta đã bị Cổ Tông và bắt đi. Ngươi phải nghĩ mọi cách chạy đi, tránh xa nơi này, mẹ rất thương ngươi cũng rất nhớ ngươi hãy nhớ, hãy nhớ, chạy đi…! ”
Nước mắt rơi xuống, hắn gọi : " Mẹ! Mẹ! Con nhớ người! Huhu! "
Hắn mở mắt tỉnh dậy, Lang Văn Cốt đứng cạnh đang xoa xoa lưng cho hắn nói : " Đệ đệ! Đừng khóc! Đừng khóc! Ca ca bảo vệ ngươi! "
Hạ Không hắn lại càng nước mắt chảy xuống, hắn đã kìm nén rất lâu. Hắn thấy mọi đứa trẻ khác đều có cha cha mẹ mẹ, cha mẹ mua đồ ăn cho chúng, bảo vệ chúng. Còn có gia gia nội nội dắt chúng đi chơi, mua kẹo cho chúng. Hạ Không, hắn không có, hắn không biết cha mẹ ở đâu, ngay cả gương mặt cha mẹ như thế nào hắn cũng không nhớ.
Hạ Không run run, vừa khóc nấc lên vừa nói : " Cốt ca ca! Ta nhớ mẹ! Ta nhớ cha! Còn có tỷ tỷ, nội nội, cô cô! Ta nhớ...ta nhớ họ! Huhu!
Theo những cái khóc nấc, Hạ không càng lả người đi, nước mắt càng dài rơi ra. Lang Văn Cốt đỡ lấy, ôm Hạ Không hắn cũng khóc. Nhưng cũng không nói ra, hắn nghĩ mệnh hắn, so với Hạ Không vẫn còn đỡ hơn vài phần, mẹ hắn cũng đã mất nhưng vẫn còn tốt hơn một chút, dù sao hắn cũng biết mặt mẹ hắn, còn biết ai là kẻ thù...
Hắn mín môi thật chặt nói : " Đệ đệ! Ca ca bảo vệ ngươi! Cả đời ca ca bảo vệ ngươi! Đừng khóc! Đừng khóc! "
Dưới nhà thôn dân bé nhỏ kia, hai cái Hài tử ôm nhau khóc. Tiếng khóc rất nhỏ trong đêm khuya, nhưng cũng đủ để thân gia chủ đi ra nhìn thấy cũng rưng rưng theo, hài nhi mệnh khổ. Còn thêm một tiểu cô nương trường y màu lục phấn, hai mắt to ướt đẫm, môi run động động.
Đăng bởi | luanrein |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |