Đông hoàng châu
Mọi người há to miệng, nhất thời bầu không khí yên tĩnh.
Đám đệ tử Triệu gia rét run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không có can đảm trả thù cho gia chủ.
Sở Ngạo Nam che miệng ngáp, quay người rời đi.
" Đứng lại, giết đệ tử Phi Vân Tông ta còn có can đảm rời đi ". Một tiếng quát lạnh truyền đến, là Lạc Hà trưởng lão, nãy giờ hắn vẫn bất động quan sát hết thảy, lúc này đột nhiên mở miệng.
Mọi người thấy hắn mở miệng, biết là sắp có chuyện.
" Ồ , có chuyện gì? " Sở Ngạo Nam quay người lại lười biếng hỏi
" Triệu Thành Khôn hắn sắp gia nhập Phi Vân Tông, cũng coi như ngoại môn đệ tử của bản tông, các ngươi phế hắn như vậy mà ung dung rời đi, mặt mũi Phi vân tông để đâu " Lạc Hà trưởng lão điềm nhiên nói.
" Ồ, vậy theo ý ngươi thì như thế nào ? " Sở Ngạo Nam cười hỏi.
" Để vị cô nương này gia nhập Phi Vân tông, ta sẽ không tính toán " Hắn chỉ vào Tô thanh ảnh, đây mới là mục đích của hắn, hắn thấy Tô thanh ảnh tuổi như vậy đã Tụ nguyên thất trọng, nhất định là siêu cấp thiên tài, nếu mời chào được về tông môn nhất định sẽ được ban thưởng.
" Ồ, Thanh Ảnh, ngươi có đồng ý gia nhập Phi Vân Tông? " Sở Ngạo Nam cười hỏi.
" Thanh Ảnh sẽ không rời xa công tử ".
Tô Thanh Ảnh nhẹ nhàng đáp.
" Ngươi nghe rồi chứ " Sở Ngạo Nam thản nhiên nói.
" Hừ, nếu đã như vậy, các ngươi đừng hòng rời đi ". Lạc Hà trưởng lão lạnh giọng quát, hắn khí thế bộc phát, uy áp tràn ra khiến võ giả xung quanh hai chân như nhũn ra, mồ hôi chảy ròng ròng.
" Linh hải cảnh trung kỳ". Có người run sợ nói.
" Ngu xuẩn " Sở Ngạo Nam lười biếng duỗi ra một chỉ.
Phốc, chỉ thấy Lạc Hà trưởng lão đầu xuất hiện một lỗ máu, thẳng tắp ngã xuống.
Mọi người ngây ra như phỗng.
Chết rồi
Lạc Hà trưởng lão tu vi Linh hải cảnh trung kì bị người dễ dàng nghiền chết như một con kiến.
Sở Ngạo Nam bốn người trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người rời đi.
Đông hoàng châu, nằm tại phía đông Thần võ đại lục.
Nơi đây quốc gia hàng trămtrăm, các môn phái nhỏ càng là không đếm xuể, thế lực mạnh nhất là tam đại Đế quốc và bát đại tông môn.
Tuy nhiên chân chính bá chủ Đông huyền châu là hai đại thánh địa, Thái âm thánh địa và Càn khôn thánh địa, có Thánh giả tọa trấn.
Đại Chu vương triều chỉ là một quốc gia nhỏ trên bản đồ Đông hoàng châu, diện tích trăm vạn dặm, tông môn mạnh nhất là Phi vân tông có Thuế phàm cảnh tọa trấn, đặt ở cả Đông hoàng châu thì không tính là gì.
Trên đường, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi di chuyển, người đánh xe là Tô thanh ảnh.
Bên trong xe, Sở Ngạo Nam đang gối lên đùi Hàn Tuyết Nhi, nhắm mắt tựa như đang ngủ. Một bên Hàn Yên Nhi đang ngáy khò khò, lúc ngủ trông vẫn vô cùng đáng yêu.
Hàn Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, rồi lại quay sang liếc muội muội đang an giấc, mặt hơi đỏ lên, khẽ cúi xuống hôn lên mặt hắn một cái.
Chụt một tiếng, nàng vội ngẩng mặt lên, động tác nhanh nhẹn như đang ăn vụng sợ ai đó nhìn thấy.
Sở Ngạo Nam mở mắt, duỗi người một cái, nhìn thấy Hàn Yên Nhi đang vừa ngủ vừa bẩm " Ngạo Nam ca ca, ta muốn ăn kẹo hồ lô", hắn vỗ mông nàng một cái, nói " Mèo lười dậy đi "
Hàn Yên Nhi bị hắn làm tỉnh ngủ nói một tiếng Ngạo Nam ca ca xấu .
Hắn trêu chọc mũi nàng.
Hàn Yên Nhi như phát hiện điều gì đột nhiên hỏi " Ngạo Nam ca ca, sao mặt huynh bị ướt thì phải ? "
" Ồ vậy sao " Hắn vuốt mặt.
Hàn Tuyết Nhi mặt đỏ lên " Làm gì có chứ, Ngạo Nam ca ca huynh đừng nghe muội ấy nói "
Hắn chỉ cười cười nhìn nàng, khiến mặt nàng càng thêm đỏ.
" Đứng lại "
Lúc này chợt một tiếng quát vang lên
Sở Ngạo Nam vén rèm lên, nhìn ra ngoài, Hàn Yên Nhi và Hàn Tuyết Nhi cùng thò đầu ra.
Chỗ bọn họ dừng là một khu đất trống, phía trước đứng đấy một đám người, đao gươm sáng chói, cầm đầu là một tên tráng hán đầu trọc, bên má là một vết sẹo tu vi tiên thiên ngũ trọng
" Hắc hắc, hôm nay chúng ta gặp may rồi, thế mà lại gặp ba nữ tử xinh đẹp như vậy " Tên cầm đầu hắc hắc cười, mấy tên thuộc hạ phía sau tên nào tên ấy ánh mắt dâm đãng nhìn chằm chằm ba người Tô thanh ảnh
Hàn Yên Nhi ba người lúc này mới rõ mình bị bọn cướp này chặn đường.
" Không biết sống chết " Tô Thanh Ảnh đang định ra tay tiêu diệt bọn chúng thì bị Hàn Yên Nhi ngăn cản.
" Thanh Ảnh tỷ tỷ, để ta ". Dứt lời nàng nhảy xuống xe ngựa.
Một lúc sau, tên cầm đầu mặt mũi bầm dập, ôm bả vai nơi cánh tay trái bị chặt đứt, quỳ xuống liên tục van xin " Tiên tử tha mạng " , xung quanh hắn xác chết la liệt, chỉ còn hắn sống sót.
Hàn Yên Nhi sở hữu Cửu âm thần thể, tốc độ tu luyện cực nhanh, qua mấy ngày bây giờ đã là Tiên thiên thất trọng, bọn cướp này đương nhiên không phải đối thủ, mấy chiêu đã bị nàng chém giết.
Nàng lạnh lùng quát " Nói, đây là nơi nào "
Tên cầm đầu vội nói " Nơi đây là rìa ngoài Hỏa Diêm quốc, chúng tiểu nhân là hoạt động năm trăm dặm quanh đây, chờ người từ nơi khác đến để cướp bóc, chỉ là con đường này bình thường chỉ có phàm nhân hoặc là võ giả bình thường đi qua, chúng tiểu nhân cũng không ngờ mạo phạm tiên tử, xin ngài tha mạng cho ta", hắn vội hoảng sợ van xin.
" Ngươi chết được rồi, hừ " Hàn Yên Nhi huy động thanh kiếm, đầu tên kia rơi xuống đất, không cho hắn nói tiếp. Đối với loại người này, nàng không buông tha.
Trải qua trận huấn luyện ở rừng rậm lần trước, nàng bây giờ không còn sợ máu, ra tay không hề chần chừ.
Hàn Yên Nhi quay về , nhảy lên xe ngựa, nói với Sở Ngạo Nam " Ngạo Nam ca ca, chúng ta đang ở biên giới Hỏa Diêm quốc "
Hắn nhàn nhạt gật đầu, bọn họ đã đi một ngày một đêm, đã đi đến một quốc gia khác.
Bọn họ tiếp tục đi, đến một trấn nhỏ thì dừng lại.
Trấn này có một cái tên rất đặc biệt, Phàm nhân trấn, rất thưa thớt chỉ có vài ngàn người, so với Thương sơn trấn thì kém xa. Trấn này cũng rất nhỏ, sống ở đây đa số là phàm nhân, chỉ có một ít Hậu thiên võ giả, cao nhất là lão trấn trưởng, tiên thiên nhất trọng , nhưng đã già cỗi, nói lăng run run, đi đứng còn cần người đỡ.
Người dân ở đây rất thật thà, khi thấy Sở Ngạo Nam bốn người đến, tuấn nam mỹ nữ thì đón tiếp rất chu đáo, ân cần hỏi han rồi sắp xếp một nhà dân cho họ.
Đăng bởi | Namsa |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 23 |