Học Viện Thương Huy
Sử Lai Khắc học viện vốn không giàu có gì, Triệu Vô Cực cũng như Phất Lan Đức đều không hề có thêm nguồn thu nhập nào khác, kinh tế thật là thảm thương. Ninh Tiểu Vũ hắn lại khác , riêng hiện tại trong người hắn ít nhất cũng có hơn vạn kim hồn tệ .
Tửu điếm có hai tầng, tầng một là đại sảnh cũng là một phòng ăn giản dị, tầng hai là dãy phòng ngủ, Triệu Vô Cực tự mình chọn lấy một phòng rồi bước thẳng lên tầng hai,Đái Mộng Bạch sau khi thương lượng với cả đám bèn thuê ba phòng, Ninh Tiểu Vũ một phòng , bốn gã nam nhân ở một phòng, phòng còn lại là của ba nữ tử.
Tám người đi đến một cái bàn rồi ngồi xuống, Mã Hông Tuấn nói toạc ra "Phải ăn cái gì đó mới được, ăn hương tràng cả ngày khiến ta muốn nôn ra hết" . Đường Tam nghe vậy thì gật đầu , mà mấy nữ thì che miệng cười .
Lúc này Đường Tam nhìn Đái Mộng Bạch hỏi "Có cần gọi Triệu sư phụ xuống ăn cùng hay không?"
Đái Mộng Bạch lắc đầu nói: "Không cần đâu, sư phụ mặc dù không cho chúng ta lộ phí nhưng cũng sẽ không tiếp nhận tiền của chúng ta,đây là quy định của viện trưởng"
Mập mạp cười nói "Như vậy không phải tốt hơn sao? Thật là tự do tự tại, ta thích nhất là điều này, học viện khiến cho chúng ta không cảm thấy bị trói buộc, thích làm gì thì làm "
Đái Mộng Bạch lãnh đạm nói: "Mập mạp , bớt nói nhảm đi, kêu vài món rồi ăn nhanh đi thôi ".
Mã Hồng Tuấn cũng không đáp trả mà híp mắt nhìn hắn cười nói "Hôm nay là ngươi mời a, ở đây ngươi lớn nhất, ngươi nhất định phải khao đó".
Đái Mộng Bạch mỉm cười nói"Không thành vấn đề, chúng ta cùng học ở Sử Lai Khắc học viện coi như cũng có duyên phận, Ta lớn tuổi nhất, hôm nay coi như chúc mừng cho tất cả những ai vừa mới gia nhập học viện."
Mập mạp khoái chí cười lớn, khuôn mặt béo núc rung rinh lên: "Tốt quá, Đái lão đại ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không phụ lòng ngươi đâu".
Đái Mộng Bạch gượng cười: "Tên mập này, ngươi ngoại trừ thích bam nữ nhân, không ngờ đối với ăn uống cũng sành sỏi như vậy, Ta nghĩ, nếu như ngươi không phải là một vũ hồn sư, nhất định ngươi sẽ là một tên đầu bếp".
Tám người ngồi chung một bàn nhưng có vẽ không hoà hợp , họ chia làm hai phái nói chuyện với nhau . Ninh Tiểu Vũ cùng tam nữ thì nói chuyện trêu đùa , còn bốn nam trong nhóm còn lại thì nói chuyện với nhau , bọn học nói về cách tán tĩnh nử nhân , trong đó ba người Đái Mộc Bạch , Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp thì kể còn Đường Tam thì rữa tai lắng nghe như một học sinh gương mẫu đang nghe cô giáo Thảo dạy bảo vậy .
Bên trong phòng ăn lúc này đã có sẵn sáu, bảy hành khách, đột nhiên từ bên ngoài bước vào một đoàn khoảng chừng tám người, cũng tương đương với nhóm của Sử Lai Khắc học viện, Dẫn đầu là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, mái tóc lưa thưa vài sợi bạc, khuôn mặt có vẻ tiêu sái, bộ trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng trên người càng làm tăng thêm phần thoát tục, mặt trước thêu hoa văn màu bạc khiến cử động lấp lóe quang mang.
Đi theo sau trung niên là sáu, bảy thanh niên, nhìn qua khoảng trên dưới hai mươi tuổi, trên người đều mặc trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng, chỉ khác so với người trung niên kia là không có hoa văn màu bạc,nhưng có điều bất luận là trung niên hay những người kia, trên vai trái đều có cùng một vòng tròn, bên trong là hai chữ"Thương Huy"
Từ trang phục có thể dễ dàng nhận ra họ đều là hồn sư, Đám người đó đi qua bọn bàn Ninh Tiểu Vũ , cũng như những người bình thường, không có thái độ gì khác lạ, Chủ khách điếm thấy bọn họ vào, vội vàng chạy ra gật đầu chào hỏi nghêng tiếp, Đúng như Áo Tư Tạp nói, thị trấn này sinh sống là dựa vào sâm lâm, hay nói khác hơn là nhờ vào hồn sư, hồn sư chẳng nhừng là một nghề nghiềp cao quý mà cũng là nghề dễ kiếm được nhiều tiền,lão bản tự nhiên hiểu rõ điều đó.
Mập mạp híp mắt nhìn trân trân vào thiếu nữ duy nhất trong đám người kia rồi nói với Đái Mộc Bạch "Đái lão đại này, cô gái kia chắc là người của học viện Thương Huy rồi ". Công nhận mà nói, nhan sắc của thiếu nữ quả thật vô cùng kiều diễm, có thể xếp vào hàng tuyệt sắc giai nhân.
Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh mặc dù cũng rất xinh đẹp nhưng dù sao các nàng cũng chỉ mới mười hai,mười ba tuổi, so sánh với một cô gái đã trưởng thành thì còn non nớt hơn nhiều,đối với mập mạp thì một cô gái trưởng thành rõ ràng là có sức hấp dẫn hơn hẳn.Có lẽ do tà hỏa trong mình thôi thúc, hai mắt hắn tự nhiên sáng rỡ nhìn chắm chằm vào cô gái.
Đái Mộng Bạch bĩu môi: "Bất quá chỉ là một học viện Thương Huy nho nhỏ thôi mà, đàng hoàng chút coi".
Hai người trò chuyện cũng không có áp chế âm thanh, mặc dù phòng ăn có chút ồn ào nhưng thính lực của hồn sư so với người thường thì hơn rất nhiều, trung niên nhân và những người kia đều quay đầu nhìn lại, nét mặt khó chịu.Chứng kiến thấy đám nhỏ là của Sử Lai Khắc học viện, sắc mặt bọn họ càng thêm khó nhìn.
Ninh Tiểu Vũ nhìn sang bên cạnh Chu Trúc Thanh, cười khẽ nói " chuẩn bị có trò hay để xem ".
Chu Trúc Thanh gật đầu nhìn hắn "Thật không , vậy chờ xem !".
Đối diện hai người là Áo Tư Tạp , lúc này hắn ngồi cạnh Đường Tam, cười khẽ nói: "Ta có ý này."
Đường Tam nghi hoặc nhìn hắn: "Là ý gì đây?"
Áo Tư Tạp thấp giọng nói: "Phất Lan Đức viện trưởng có nói qua , không giám đánh nhau thì không phải là hồn sư ", đó cũng là một cách thức để tu luyện, không phải là gây thù kết oán đâu nha, mà khiêu chiến với hồn sư học viện là an toàn nhất, bất quá cũng chỉ là giao đấu với nhau mà thôi. "
Đường Tam nhịn cười không nổi "Ngươi và viện trưởng thật giống nhau, toàn là quái vật cả.Nhìn tuổi tác của bọn họ, xem ra Thương Huy học viện chắc hẳn là một cao cấp hồn sư học viện rồi, "
Áo Tư Tạp gãi đầu cười khiêm tốn " quá khen , quá khen " .
Đám người học viện Thương Huy ngồi cách bọn họ hai dãy bàn ghế, Ninh Tiểu Vũ liếc mắt nhìn thấy vị trung niên sư phụ kia ghé tai nói nhỏ vài tiếng với một gã thanh niên đệ tử,lập tức tên đó đứng lên đi thẳng tới chỗ bọn họ đang ngồi, đứng đối diện Đái Mộng Bạch.
Đái Mộng Bạch đôi mắt toát ra một tia khinh thường, Ninh Tiểu Vũ thấy hắn đến cũng không thèm để ý rồi cùng tam nữ tiếp tục nói chuyện .
Lúc này tên tiểu nhị bưng thức ăn lên, tên đệ tử của Thương Huy học viện bất ngờ bước nhanh tới đá vào chân của tiểu nhị khiến hắn giật mình kinh hô, khay thức ăn tuột khỏi tay rớt ngay trên đầu của Đái Mộng Bạch.
Đường Tam nhanh tay đở lấy khay thức ăn cùng tiểu nhị nói "Không nên lãng phí thức ăn". Ninh Tiểu Vũ thì khác , hắn lấy ra Ngọc Long Côn chống lấy ngực tên học sinh học viên Thương Huy , thản nhiên nói " cút " , rồi cây côn bắt đầu phát ra những tia hắc lôi , tiếp đó chạy qua người tên học sinh , khiến hắn phải kêu thảm " aaa" rồi gục xuống . Bảy người còn lại của Sử Lai Khắc thấy vậy đề hướng hắn giơ lên ngón tay cái
Lúc này vị lão sư của học viện Thương Huy vội vàng đứng lên, đi đến đở lấy học sinh của mình hỏi " ngươi không sao chứ " .
Tên học sinh kia , thân thể giật giật từ từ đưa tay lên chỉ Ninh Tiểu Vũ cố gắng nói " là...hắn...lão..sư...ngài hãy lấy lại...công đạo cho..ta ". Nói xong hắn liền ngất.
Ninh Tiểu Vũ nhẹ nhàng nói " thật sơ ý quá , lở tay thôi ", nói xong cũng không để ý đến vị lão sư học viện Thương Huy lúc này mặt đã đen lại . Lúc này bất kể học viện Thương Huy hay vẫn là học viện Sử Lai Khắc nếu có thể , họ đều muốn chắp tay đối với Ninh Tiểu Vũ đồng thanh hô " Hảo , thật ngưu bức a".
Bổng dưng không khí trong phòng ăn đột nhiên trầm hẳn xuống, các thực khách vội vàng đứng dậy tránh sang hai bên,liền tạo thành một khoảng trống giữa đám người của học viện Sử Khắc Lai và học viện Thương Huy .
Tuy vậy đa số vẫn không có rời đi, ánh mắt hưng phấn chờ xem một màn hấp dẫn phía trước.Phải biết rằng, ngày thường muốn xem hồn sư chiến đấu thì phải đến Đấu hồn tràng, tốn không ít hồn tệ,bây giờ có thể xem miễn phí tự nhiên là hứng thú, huống chi ở nơi này cũng thường xuyên có không ít hồn sư xuất hiện.
Đám người Thương Huy học viện làm sao nhẫn nhục được nữa, sáu tên đệ tử còn lại đồng loạt đứng lên, trợn mắt nhìn thẳng vào Ninh Tiểu Vũ như nhìn một mỹ nữ đang khoả thân chờ làm thịt , nhưng lại bị vị trung niên lão sư cản lại.
Trung niên nhân đặt gã thanh niên lên ghế,nghiêm nghị nhìn đám người Ninh Tiểu Vũ quát hỏi: "Đám tiểu hài tử các ngươi là đệ tử của học viện nào?"
Ninh Tiểu Vũ lười trả lời mà nhìn sang Đái Mộc Bạch ý bảo đến giờ ngươi trang bức rồi đó . Đái Mộc Bạch cũng hiểu hắn , đứng dậy nhìn hắn mặt đầy cảm kích rồi nhìn sang vị trung niên lão sư đối diện khinh thường nói "Nói đến học viện của chúng ta, ngươi còn chưa xứng để hỏi." Nói xong hắn điềm nhiên ngồi xuống chỗ của mình.
Mập mạp nảy giờ táp thức ăn lia lịa, bụng cũng sắp no, vừa gắp vừa nói "Mùi vị cũng tạm được, tiếc là tay nghề còn chưa đủ, mọi người cũng dùng đi chứ đừng có khách khí.." nói xong hắn tiếp tục cúi đầu tiếp tục ăn.
Đăng bởi | nhan331651 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 16 |
Lượt đọc | 428 |