Nỗi đau dần được hàn gắn
*Sững người, Vân Uyên hắn chợt bừng tỉnh. Trước nay, hắn chả phải vẫn đang nhìn cha mẹ nuôi hiện tại của hắn thành cha mẹ ruột trước kia sao?
Hắn thật xem họ là thay thế cho cha mẹ đã khuất. Hắn chợt không thể trả lời câu hỏi kia. Trầm mặt không nói.
Lúc sau vị lão sư kia cất lời.
– Cảm xúc ngươi bình ổn khi đối mặt trước áp lực hay nguy hiểm. Nhưng lại xao động trước cái gọi tình thân. Ta thân lão sư, chỉ có thể khuyên ngươi. Tận hưởng hiện tại đi, nếu đã là quá khứ, thì hãy để nó trôi đi, không phải chối bỏ, nhưng đừng để có khóa chặc đi con tim.
Nhìn Vân Uyên trầm mặt không nói, hắn thở dài, đặt tay lên bờ vai nhỏ, hạ giọng nói.
– Suy nghĩ thật kỹ, khi nào có câu trả lời thì tới chỗ cũ gặp ta... Vi sư chờ ngươi.
Thời khắc hắn định rời đi. Thì thân ảnh nhỏ đã cất lên âm thanh trong trẻo đầy bình tỉnh.
– Lão sư, cảm ơn người. Ta dù không muốn chấp nhận. Nhưng nay ta buộc phải nhận ra. Có lẻ hiện tại,,, đối ta không có ai là thay thế ai, Phụ mẫu mất đi là cha mẹ ta, phụ mẫu hiện tại cho ta hạnh phúc cũng là phụ mẫu ta. Ta có cả hai gia đình cùng một vị ca ca, tất cả họ,... Đều cho ta hạnh phúc. Ta hiểu. Muốn hiểu. Ta cảm ơn lão sư, cảm ơn người.
Câu nói khiến Vân Uyên bình tỉnh suy nghĩ. Hắn thoáng chốc nhận ra. Khuất mắt , nỗi đau, hận thù từ lâu như những sợi xích khóa chặt nội tâm yếu mềm của một đứa trẻ cần sự yêu thương. Khuôn mặt hắn bình tỉnh nhưng nội tâm hắn kịch liệt tựa thủy triều.
Nhìn Vân Uyên hồi lâu vị lão sư bất giác bật cười một tràng lớn, sau hồi sản khoái, hắn cởi bỏ áo choàng đen trên người. Để lộ thân nhung nhang tuấn tú, ngũ quang hắn cân đối, nổi bật là đôi lông mày dài cùng tròng mắt màu tím, thân hình hắn cường tráng to lớn.
– Ta họ Đường, tên Hiên Vũ. Nhớ cho kỹ hài tử. Về sau ngươi là học trò ta. Thù ngươi muốn báo. Ta thân lão sư. Sẽ dạy cho ngươi bản lĩnh để báo thù.
Nghệt ra, Vân Uyên lấp bắp.
– Đường Hiên Vũ, Long thần Đường Hiên Vũ.
Vân Uyên hắn cứ ngỡ chỉ được hậu đại người này thu làm đồ đệ, không ngờ lại là chính vị long thần này đích thân thu nhận. Vậy há chẳng phải hắn thành đồ đệ của chủ thần giới bên này." Ta mới qua đây thì thành đồ đệ của chưởng khống giả long tử song tinh, có chút nhanh nha."
Sau hồi thoáng ngạc nhiên. Hai thầy trò nhìn nhau cười một tràng. Long thần cất lời trước.
– Biểu cảm ngươi khó coi thật. Vậy đầu tiên để vi sư dạy ngươi làm biểu cảm đi, phản đối vô hiệu.
Cảnh giác Vân Uyên nói.
– Lão sư người liền không cho ta lái chiến hạm đó chứ.
Đường Hiên Vũ ngạc nhiên hỏi.
– TIểu tử sao biết ta định dạy ngươi chiến hạm.
Vân Uyên trong đầu liên nghĩ. "Trước kia người bị dày vò sao ta đọc truyện lại chả rõ, lão sư, ta không muốn nôn thốc nôn tháo nha". Nghĩ thế hắn hướng Đường Hiên Vũ hỏi.
– Lão sư, ta học cái khác được không?
Cười nhẹ, Đường Hiên Vũ sách Vân Uyên lên nói.
– Nhớ vi sư nói gì với ngươi không [phản đối vô hiệu].
Thân ảnh hai thầy trò lập lòe biến mất, Trước khi rời đi Vân Uyên thét lên một tiếng đầy tuyệt vọng, tiếng thét dư lại của Vân Uyên van vọng khắp không gian.
Sau buổi sáng dày vò khiến Vân Uyên tiều tụy đến khó nhận ra. Còn vị Long Thần nào đó đang cảm thấy sảng khoái, nhớ lại lần đầu dược lão sư đưa đi trong vũ trụ mô phỏng, tuy vũ trụ đó được mô phỏng nhưng lại có cảm thụ thực đến nỗi khó tin.
Sau đó Vân Uyên được lão sư hắn dẫn đi ăn uống no say.
Hai thầy trò vào bàn, thoáng đã chén sạch hai con heo một con gà một thố cơm lớn cùng nồi lẩu hải sản lớn. Điều đặc biệt là hai thầy trò ăn không hề vội, cả hai đều chậm rãi ăn uống, toát lên phong thái tao nhã.
Một tiếng sau, cặp thầy trò nào đó ôm bụng căng rời đi.
Đến một góc trống trong công viên quang minh, hai người dừng lại, Đường Hiên Vũ chỉ chỉ tay vào trung tâm mảnh đất trống nói.
– Tiểu Uyên, ngươi vào trung tâm đi.
Nghe theo Vân Uyên cất bước đến trung tâm mảnh đất, đột nhiên, vần sáng vàng kim từ dưới phát ra thoáng đưa Vân Uyên vào trong một khoảng không gian vô ngần. Ở đây Vân Uyên tựa cản thụ được dòng chảy cùng mạch lưu thông của Không gian nguyên tố xuôi dòng trôi đi, chúng phiêu dạt đi ra bốn phương tám hướng.
Đột nhiên từ đâu âm thanh Đường Hiên Vũ cất lên.
– Cảm thụ dòng chảy, thả một tia tinh thần lực vào dòng chảy, hết thảy cảm thụ nguyên tố không gian.
Không chậm trễ, Vân Uyên thả một tia nhỏ tinh thần lực, dung nhập vào trong, xuôi theo dòng chảy không gian, Thoáng cảm ngộ Vân Uyên đã có thể cảm nhận thấy được thêm nhiều điều, những cảm thụ về không gian này rất tốt khi áp dụng thực chiến.
Chợt muôn vàn âm thanh huyên náo từ đâu ập tới, khiến hắn bừng tỉnh.
Thời khắc hắn mở ra con mắt, hiện ra tại trước mắt là một tòa thành rộng lớn và hiện đại. Vô vàn người qua lại. Thoáng qua một bên khu chợ, Vân Uyên hắn thấy cha mẹ hiên tại đang buôn bán những loại hoa quả. Quay đầu nhìn vị sau lưng hắn chưa cất giọng thì đã có được câu trả lời.
– Ta đi cùng ngươi, dẫu sao ngươi phải theo cùng ta vài hôm.
Bước đến trước sạp hàng. Phụ mẫu hắn cả hai ngạc nhiên hỏi.
– Tiểu Uyên con tới Thiên long thành làm gì?
Thiên long thành là tòa thành thị trung tâm của mười tám đại thành thị lớn. Nơi đây phồn hoa cũng như là trung tâm của thương nhân buôn bán, sàng đấu giá hội, và vô vàn cách loại dịch vụ khác. Nơi đây là nơi mở dạy của các học viện cấp tôn, các học viện cấp tông và hoàng không hề có một cái nào tại đây,
Vân Uyên lúc này trả lời.
– Dạ con theo lão sư học tập, có thể mất vài hôm, cha mẹ cho con xin ở ngoài vài hôm nha. Đây là lão sư con mới bái.
Ngạc nhiên cặp vợ chồng lộ vẻ cảnh giác về phía người sau lưng Vân Uyên.
Nhận ra vẻ cảnh giác, Đường Hiên Vũ cất lời.
– Chào hai vị, ta tên Đường Liên là lão sư của Vân Uyên. Hai vị đừng lo, nó theo ta sẽ không việc gì. Ta tới để nó chào hỏi cũng như thông báo cho hai vị biết để đỡ lo cho thằng bé, hài tử này thiên phú trát tuyệt, ta sẽ không để miếng ngọc tốt này bị hư đâu.
Người vợ vui mừng vô cùng, nàng cúi đầu cảm ơn rối riết Đường Hiên Vũ, nhờ hắn chăm sóc tốt cho Vân Uyên.
Nàng lại không ngờ rằng, người trước mắt lại là chưởng khống tinh cầu họ sống. Long thần chí cao, đại đại nhân vật. Mà do có cái thân phận quá chói sáng kia nên Đường Hiên Vũ luôn ra ngoài với cái tên giả Đường Liên.
Lúc sau, hai thầy trò rời đi. Họ dạo bước trên con phố tấp nập.hồi lâu, tới trước cổng lớn của tòa lâu đài màu vàng chói lóa. Đứng trước là hai thân khôi giáp long tộc to lớn tay cầm trường thương. Sau khi thấy Đường Hiên Vũ họ liện mở ra cánh cửa lớn, tay thủ thế mời còn đầu cùng thân cúi xuống khá sâu,
Đi vào trong là muôn vàn kẻ hầu người hạ, đi đến đâu sẽ là sẽ có tiếng chào cung kích từ những người hầu này, theo Đường Hiên Vũ đế trên tòa lầu thứ năm thì dừng lại. Đường Hiên Vũ dẫn hắn đến một căn phòng đóng kín. Mở ra bên trong là một mảng bụi bặm sọc ra, nhưng điều đặt biệt là chúng không thể dính vào Đường Hiên Vũ dù chỉ một hạt. Quanh thân sư phụ Vân Uyên hiển hiện một màng chắn bảy màu mờ ảo.
Đường Hiên Vũ phất tay, phong nguyên tố nhộn nhạo cuống hết thảy bụi bặm trong phòng hội tụ tập chung quy về thành một quả cầu đen mù mịt. Thủy nguyên tố dần hiển, loang ra khắp phòng hết thảy bao bọc toàn bộ trong phòng thành một nơi thủy cung nhân tạo.
Hồi sau một cổ nhiệt năng bốc lên thiêu rụi hết quả cầu đầy bụi mịn, thủy nguyên tố dần tiêu biến thành sương hơi trong không khí. Thoáng chốc căn phòng sạch tinh tươm, tựa hồ chẳng ai tin trước đây căn phòng này bị bỏ trống trong đoạn thời gian dài.
Lúc này Đường Hiên Vũ cất lên âm thanh từ tốn nói.
– Từ đây, căn phòng này là của con, vi sư bảo con theo thì cũng phải cho một cái phúc lợi. Mỗi tuần về hai ngày, Học phí ta không thu, bao ăn ở. Đồ đạt ta bảo người mang đến cho con, giờ theo ta ra sân tập, tiểu Đống với tiểu Thu đợi lâu rồi.
Theo Đường Hiên Vũ đến sân đấu rộng lớn ở sau lâu đài.
Dưới sân từ lâu đã có hai tiểu thiếu niên đang mỏi mòn chờ đợi, một nam hài, một nữ hài. Họ chờ phụ thân mình đến dạy bảo, nhưng trôi qua gần một tiếng người vẫn chưa tới. Thời khắc nam hài tử đợi không nổi liền định rời đi thì hắn chợt thấy hai đạo thân ảnh đang đến, một là người hắn quen thuộc nhất vì ông là phụ thân hắn, còn kẻ theo sau là tên có ngoại hình nam không ra nam đã đánh bại hắn hôm qua tại đấu trường, tới giờ hắn cũng chưa quên tên của tiểu tử này “Huỳnh Vân Uyên, ta nhớ kỷ rồi”
Đến gần hơn, Đường Hiên Đống định đến ôm chân của phụ thân thì đã có đạo thân ảnh nhanh hơn phóng đến bên thân Đường Hiên Vũ, hai tay nàng dang ra, ôm chặt chân Đường Hiên Vũ. Mặt nàng ngước lên tỏ ra bộ mặt ủy khuất, ánh mắt nàng long lanh, cất lên âm thanh trong trẻo.
– Phụ thân, người ta đợi người lâu đến sắp cháy hết da rồi.
Ánh mắt cưng chiều nhìn nàng. Đường Hiên Vũ đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng. Đường Hiên Vũ cất lên âm thanh ôn nhu trầm ấm.
– Tiểu Thu, hiểu chuyện nhất, phụ thân xin lỗi, để bảo bối ta chịu thiệt rồi.
Đường Hiên Đống nghe được liền ghen tị cất tiếng.
– Phụ thân còn ta, ta còn đợi người lâu không kém tỷ nha.
Lập tức Đường Hiển Vũ trả lời khiến Đường Hiên Đống đứng hình.
– Vậy con không mau đi đi. Không cần đợi nữa.
Đứng một bên không nói, Vân Uyên kẻ nở nụ cười, lòng thầm nhủ “Gia đình tốt nha” Tim Hắn khẽ nhói lên, bất giác nhớ đến cha mẹ cùng em gái trước kia.
*
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |