Mẹ à, người đừng chọc ta nữa, cái đồ đệ này ta cũng không có cách.
*Đại thúc bảo vệ thở ra hơi dài hướng Lạc Thiên rồi nói.
– Ngươi mau đi đi. Tiểu tử này không biết làm ra chuyện gì đâu.
Giọng điệu quái lạ Lạc Thiên đáp lại.
– Ta biết tên này nào dừng ở đây. Chỉ thắc mắc sao ngươi biết cái tính cách này của hắn?
Đại thúc bảo vệ cười một cái rồi quái dị nhớ lại thời khắc màn đối chiến của hắn cùng ngân long công chúa, màn đấu khẩu của hắn cùng tỷ đệ Đường Lam Thu, và nhớ đến lão sư của hắn.
Thân là một trong những quân lính cận vệ của Đội long kỵ sĩ trực thuộc dưới trướng long thần cũng là một bề tôi. Mà bề tôi thì không có quyền đánh giá chủ thượng của mình nhưng quả thật một thân tính cách này đem so thì quá giống cùng hai vị tiểu điện hạ. Người ta có câu “Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh.”. Nếu ngân long công chúa có tính cách loại kia thì có thể lắm nàng thừa hưởng từ phụ mẫu mình. Mà tên tiểu tặc kia là học trò của phụ thân nàng, cả hai đều cùng một người dạy dỗ. Từ đó suy ra là biết cái tính cách gião hoạt này là từ ai.
Bất đắc dĩ thở dài ông nói.
– Chủ ta là thầy hắn.
Lạc Thiên như hiểu nhẹ gật đầu vỗ vai. Hai người không hẹn mà đồng thanh, họ không hẹn mà cùng lúc gật đầu một cái.
– Vất vã.
Quay lại bên kia, đội chấp pháp quảng trường nghe màng khóc than của Vân Uyên thì không nói nên lời gì. Đội trưởng của họ chỉ đành quay người sang tiểu cô nương đang tức tối đến mặt nổi gân xanh.
– Được rồi, cô mau thu võ hồn lại. Hai người các ngươi mau theo ta đi phân sử.
Thiếu nữ nghe vậy máu huyết sôi sục. Hướng chấp pháp đội gào lên.
– Các ngươi sao không biết phân rõ đúng sai. Ta không sai, võ hồn ta không thu, các ngươi làm gì được ta.
Nhìn cảnh này Vân Uyên sợ chuyện chưa đủ loạn bồi thêm tí dầu.
– Đó đó, chú chấp pháp thấy không nàng cứ điên cuồng, ngan ngược thế đó. Đó là chống đối người thi hành công vụ, mấy chú mau bắt nàng lại đi. Không thì sẽ có bạn học đáng thương bị đánh gióng cháu nữa đó.
Thiếu nữ đang trong cơn giận nghe vậy liền điên máu bạo phát, thân nàng thủy nguyên tố tựa cuộn trào, xoắn lại tạo thành hình vòng xoáy đánh tới Vân Uyên.
Đáp lại, Vân Uyên chỉ phóng thẳng ra sau lưng một trong bảy người của chấp pháp đội, vẻ mặt run rẩy đáng thương.
Quan sát như thế chấp pháp đội liền hành động. Mỗi người động thân, nháy mắt lao đến chỉ một chiêu phá đi thủy triều. Không vết tích thuấn di đến bên thiếu nữ, dùng dây thừng trói đi tứ chi của nàng.
Khi họ bắt được tiểu nữ hài thì nhìn xuống thân ảnh co ro của Vân Uyên, thân ảnh nhỏ của hắn đang co người quay thẳng vào trong góc tường.
Một người trong đội chấp pháp lại gần, hắn đưa tay lên định xoa xoa cái đầu nhỏ của tên tiểu tử nhát gan trước mắt thì bất ngờ la lên.
– Tên tiểu tử kia trốn mất rồi!
Bất ngờ, hơn trăm ánh mắt hướng nhìn thân ảnh nhỏ kia dần hóa thành ba đạo nguyên tố hắc ám hỏa cùng thổ tan biến trong không khí.
Không gian chìm trong tĩnh lặng.
Hầu như trong đầu từng người của chấp pháp đội đều gầm lên một câu.
“Bị chơi rồi!”
Tại bên trong chiến hạm đạo không gian thông đạo dần tiêu biến, hai thân ảnh một nam một nữ ung dung đi ra, nữ tử dùng bàn tay thon đưa lên búng lên trán tiểu nam hài bên cạnh một cái.
– Tiểu tử ngươi xâu quá rồi.
Cười xòa nam hài hướng thiếu nữ nói.
– Tỷ tỷ người ta tốt xấu gì cũng là giúp tỷ nha.
Hai người vừa đi ra từ trong thông đạo kia chính là Vân Uyên cùng Lạc Thiên.
Lúc nãy, thời khắc Vân Uyên đến sau lưng tên chấp pháp kia, đã lặng lẽ tạo lên một hình nhân bản thân, dùng hắc ám huyền ảo huyễn hóa màu sắc, dùng thổ nguyên tố nặng thành thân hình, hỏa nguyên tố để tạo chuyển động, còn bản thân phóng thân cầm tay Lạc Thiên kéo vào trong không gian thông đạo rời đi.
Hai Tỷ đệ cười đùa mà không hay, hành động của mình đang được phát lại tại nơi nào đó cách xa họ.
Tại trong căn phòng rộng, khắp căn phòng là một mảng tường phong xanh, trung tâm phòng đặc đó một bộ bàn ghế dài, ngồi trên đó là hơn mười đạo thân ảnh, từng thời từng khắc tảng phát ra khí tức uy nghi, khiến người thấy cùng cảm nhận được đều bất giác quỳ xuống.
Mắt họ hướng nhìn vào màn hình, đột có kẻ bật cười thành tiếng.
– Hahahahahahaha lão đại, cái đồ đệ này của ngươi học được không ít từ thầy mình nha, nhìn cách hành sự kia còn không sai biệt gì ngươi năm đó.
Người vừa bật cười kia là một thanh niên với thân hình to lớn, mái tóc hắn ánh lên tia sáng vàng nhàng nhạt.
Ngồi bên cạnh thanh niên kia là một thiếu nữ tóc trắng như bông tuyết xõa xuống sau lưng. Nàng châm chọc hướng vị ngồi ghế thứ hai bên trái từ vị trí chủ tọa.
– Hiên Vũ Bàn Tử nói không sai. Ngươi dạy con người ta thành ra thế này có gì biện mình không?
Vị bị châm chọc bất lực, bày ra vẻ bất đắc dĩ rồi nói.
– Ta dạy hắn là kỹ thuật điều khiển nguyên tố, cái tính cách kia các người xem không tự đánh giá được sao? Ta nào có việt vừa chọc tức người rồi lừa luôn bảo an như kia.
Một câu nói từ ghế đối diện hắn vang đến khiến Đường Hiên Vũ đang nói thì chợt im bặt.
– Đúng ngươi chưa làm vậy. Ngươi nào chỉ lừa bảo an… Ngươi lừa cả hai bên đấu la liên ban cùng Long Mã Song tinh mà đúng không? Thứ tọa Lam! Ý Lam tiểu thư.
Hắn cười khổ hướng vị nữ nhân tóc bạc trước mặt đầy bất lực nói.
– Mẫu thân à! Người đừng chọc ta nữa. Cái đồ đệ này ta cũng không có cách.
Tại thủ tọa lúc này an tọa tại đó là một vị trung niên tóc lam trên trán hiện ấn tam xoa, hắn ôn tồn cất lời.
– Nếu đã không có cách, chi bằng mỏi mắt chờ đợi màng hay hắn sắp làm ra đi.
Một tiếng sau, chiến hạm cất cánh rời đi Thiên Long Song Tử tinh.
Tại quảng trường rộng lớn, bên trong chiến hạm đang tập hợp hơn sáu trăm tiểu hài. Từng người trong chúng ai ai cũng là thiên chi kiêu nữ, kỳ lân tử của gia tộc bản thân. Tuy vậy, nhưng so ra số lượng này chả đáng là bao so với Đấu La Liên Ban Bên kia.
Sau một bài thuyết trình gia tăng nhiệt huyết của một vị phong hào đấu la dẫn đoàn, hết thảy thiếu niên nơi đây ai ai cũng tràn đầy khí thế. Sự nhiệt huyết tuổi trẻ sau bài thuyết trình dần được bốc lên sôi sùng sục trong huyết quản của từng hài tử hài nữ nơi đây.
Tuy vậy nhưng tại nơi nào đó trong đám đông tồn tại hai kẻ không chút gợn sóng trong tâm tình.
Với Vân Uyên nghe xong bài thuyết trình trong đầu liền liên tưởng đến vài cái bài báo về đa cấp trước kia hắn xem. Nói đâu xa, hắn còn là kẻ được thuê để truy tìm tung tích của đám người đa cấp kia. Mà đa phần đơn hàng này chỉ có đám nhóc con nhà giàu nhiều tiền không não, sĩ diện không muốn lộ chuyện mình bị lừa nên âm thầm chi ra không ít tiền để thuê tổ chức Vân Uyên lúc trước tham gia. Thường loại nhiệm vụ dễ thở này được để cho những thành viên cấp thấp đảm nhận. Vì nó không những là cái giúp những tay non chưa có kinh nghiệm luyện tay, còn là loại nhiệm vụ có nhiều tiền thưởng sánh ngang nhiệm vụ cấp cao.
Còn Lạc Thiên, mặt nàng không đổi chỉ lặng lẽ nhìn Vân Uyên một lúc rất lâu, sau nhịn không được nữa nàng nói nhỏ.
– Tiểu Uyên, đối thủ bên này khí thế cao quá. Chúng ta ứng phó thế nào?
Không nói gì, Vân Uyên chỉ trầm mặt một lúc, sau thoáng cân nhắc hắn tiến sát tai Lạc Thiên rồi nói.
– Đợi chút, ta xem đồng đội chúng ta.
Lạc Thiên ngạc nhiên. Trợn tròn đôi mắt to hướng hắn nghi hoặc hỏi.
– Ngươi tự tin ta cùng ngươi sẽ cùng đội?
Hắn nhìn nàng, khóe môi nhoẻn lên thâm ý nói. Miệng khẽ động, lời nói khẽ văng vẳng bên tai nàng.
– Ta có cách.
Khó hiểu, nàng nhìn lại lên bảng xếp đội rồi há hốc mồm nói.
– Tiểu Uyên sao ngươi biết được chúng ta, chúng ta,...
Hắn vẫn bộ dạng điềm đạm đưa ngón tay nhỏ lên bờ môi nàng, thanh giọng trong trẻo tột cùng vang lên, ẩn ý chứa đầy trong ánh mắt rồi nói rồi.
– Tỷ tỷ, đừng thắc mắc. Bí mật này không nói được.
Quay về thời khắc vị phong hào đấu la phát biểu, khi hết thảy mọi người say mê lắng nghe thì đâu đó lại có một kẻ đang dùng hai tay, liên tục đánh phím gõ chữ. Đại não hắn lúc đó đã hoạt động hết công suất. Từng con số lướt qua đến tận khi cuối cùng dừng lại. Hắn không chút động tỉnh xâm nhập thành công vào hệ thống xếp đội. Nhanh chóng, hắn sắp xếp một chút kết quả. Đồng thời xem qua tên của tất cả thì sinh. Để hắn luu ý, chính là cái thông tin của một kẻ hồn vương, tên kia có thực lực cực mạnh tên Lý Úc Bình mười ba tuổi, học viện cấp Tôn.
Thời khắc đám đông giải tán, một thiếu niên với thân hình cường tráng, mái tóc xanh lá tô đậm bằng những tia tím nhàn nhạt. Hắn từ đâu phóng đến trên bục, cầm lên bộ đàm. Thiếu niên kia hít hơi sâu quát lớn.
– Ta Lý Úc Bình Cấp năm mươi ba cấp hồn vương võ hồn Thổ long kim cương thiết, ta sẽ lấy đi thủ khoa khóa này, đám sâu bọ các ngươi, ai không phục thì đến tìm ta trong kỳ thi.
Nói xong hắn dậm chân xuống nền đất, tạo nên làn sóng năng lượng màu ánh kim, trên thân hắn phóng xuất ra năm đạo quang mang lần lược bốn tím một vòng màu đen vạn năm.
Thời khắc hồn hoàn vạn năm được xuất ra, hết thảy học sinh đều đổ mồ hôi, mặt từng người ai ai cũng căng thẳng.
Vân Uyên nơi dưới đài nhìn một màng, chỉ lặng lẽ cười nhẹ. Đầu hắn lúc này hiện dần lên một ít suy nghĩ xấu xa mà Lý Úc Bình có nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Vài phút sau toàn bộ tân sinh rời đi, họ háo hức đi về giang phòng được chỉ định.
Mỗi phòng được phân chia tương ứng với từng tiểu đội. Mỗi phòng tương ứng ba người không phân nam nữ.
Hai tỷ đệ Vân Uyên nhanh chóng về phòng, căn phòng họ được sắp xếp là phòng thứ tự hai trăm lẻ hai, đây cũng là số báo danh của tiểu đội họ.
Đi vào trong, căn phòng nhỏ với diện tích hơn hai mươi ba mét vuông, với ba giường cùng một phòng vệ sinh. Căn phòng còn có cả những tiện ích cần có như máy chiếu 3D phục vụ giải trí, thiết bị điện tử thông dụng đầy đủ tiện nghi.
Lạc thiên thích thú chạy đến chọn một cái giường sát mép tường, dọn dẹp cái giường theo ý nàng xong thì thích thú nằm lên.
Vân Uyên tựa hồ điềm tĩnh hơn một chút, hắn đi đến trên giường, sắp xếp ngăn nắp gọn gàng xong thì trực tiếp minh tưởng.
Nhưng như nhà hiền nhân nào đó của thế giới trước kia Vân Uyên ở.
“ Đừng nghĩ hoa nở, mà ngỡ xuân về”.
Vân Uyên hắn thật tốt thế sao?
Rất tiếc, câu trả lời là Không.
Tinh thần lực phóng xuất, nhưng theo huyễn hóa của ám nguyên tố mà mô phỏng khí tức thành của của Lý Úc Bình, Vân Uyên hắn cho tinh thần lực đi đến các phòng khác, hắn huyễn hóa thành thân ảnh của Lý Úc Bình rồi ra tay đập phá đồ đạc, xông thẳng vào phòng tắm nữ, khiêu khích khắp nơi đã vậy hắn còn phóng xuất ra một tia mô phỏng khí tức của võ hồn Thổ Long Kim Cương Thiết mỗi khi hành sự.
Tất cả các học viên sau khi cảm thụ được khí tức của Thổ Long Kim Cương Thiết đã đùng đùng sát khí kéo đến trước phòng của Lý Úc Bình.
Và trùng hợp thay, Lý Úc Bình sau khi về phòng cũng lập tức minh tưởng, đồng đội hắn vào phòng đã thấy hắn ngồi trên giường, thân không nhúc nhích.
Khi cửa phòng vang lên tiếng gõ. Một tên đồng đội của Lý Úc Bình đi ra, hắn hồn nhiên mở cửa.
Cánh cửa mở ra cả trăm sắt mặt khó coi đâm đâm sát khí đến liên tục la hét tràng vào trong phòng.
Khi tất cả tràng vào trong Lý Úc Bình đã tỉnh lại. Hắn vui mừng vì vừa rồi đã đột phá năm mươi tư cấp, mơ hồ hắn có thể thăng cấp thành năm mươi lăm cấp bất kỳ lúc nào. Mà đám người đừng đùng sát khí vừa hay bắt gặp nụ cười kia của Lý Úc Bình Hết thảy học sinh máu nóng đã dồn lên đỉnh đầu, tất cả tân sinh đồng thanh quát to.
– Ngươi vui lắm chứ gì!
Lý Úc Bình nghe những lời kia, đầu liền nghĩ đến “Bọn họ thật tốt, thấy ta sắp đột phá liền tới chúc mừng, ta phải đáp lại họ mới được” bộ mặt hớn hở hắn cười cười nói.
– Ùm vui lắm.
Máu điên hết thảy nổi lên, mỗi người tựa hồ hận hắn đến nghiến răng, lập tức muốn bóp chết hắn.
*
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |