Chương 28: Lam Vấn, con Lam Mộng Cầm
*Nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, nháy mắt đã đến tôi muộn.
Tất cả học sinh theo hướng dẫn của học viện lần lượt từng tóp lủ lược đến khu phục vụ ăn uống cho các học sinh.
Mỗi người đến nơi, đều được phát một khay trống, sau đó muốn ăn gì thì tự đi đến quầy nhờ đầu bếp lấy cho.
Vân Uyên lúc này theo lối mòn, đi đến nơi đây, đi bên cạnh hắn là Lạc Thiên, nàng vừa đi vừa dùng lực kéo hắn đến trước, sau lưng hai người là đồng đội mới của họ, Thiên Tông Uy với vẻ mặt quái dị khi thấy đồng học cùng trường, hắn hớt hải chạy đến bịt miệng nam học sinh đang tiến gần, rồi nói vào tai tên kia vài câu.
Ngạc nhiên, hắn nghi hoặc nhìn Thiên Tông Uy một lúc, rồi lại nhìn qua Vân Uyên một lúc, sau đó cười cười châm chọc.
– Lão đại, ngươi không cần phải như vậy, ta thế nào cũng nhìn không ra là nam sinh, ngươi nếu có ý đồ với nàng thì cứ việt, cần gì đến nói với ta nàng là nam, nàng đẹp thế này, tim ta tự bị nàng đoạt mất rồi.
Im lặng quay người, Thiên Tông Uy vội vã chạy xa, lòng thầm mắng “Gia hỏa ngu đần, ta đã cho ngươi áo cứu sinh nhưng ngươi k bám, vậy thôi, để tên kia đanh chết ngươi.”
Thấy Thiên Tông Uy quay đi, vị nam sinh kia liền cười thầm, hắn tạo vẻ nho nhã, khoang thai bước đến trước Vân Uyên, cười lên một cái, chắp tay rồi nói.
– Nữ đồng học, chào ta là U Phong, là học viên của học viện tinh la, thành tinh la, không biến đồng học muội tử tên gì.
Vừa nói hắn vừa làm ra bộ mặt nho nhã thư sinh, từng câu ôn tồn bình thản.
Lạc Thiên bên cạnh che miệng quay đi, nàng cố nhịn phông cười.
Về phía Vân Uyên, sau khi tên U Phong này nói xong, lòng hắn sớm đã trào dâng muôn vàn cổ ý niệm giết người, không chỉ vậy, hắn còn liên tưởng ra một số ích cánh hành hạ gia hỏa trước mắt đầy man rợ, cố cười, Vân Uyên hướng U Phong nói.
– U Phong đồng học, chào, ta tên Huỳnh Vân Uyên, học sinh của bên long mã liên ban, không biến bạn học cần gì?
Thanh âm trong trẻo siu lòng của Vân Uyên cất lên, khiến thu hút rất nhiều ánh mắt, ghen tị có những nữ sinh, si mê của những nam học, U Phong sau khi nghe được thì đã cứng đơ tại đó, hắn cố lấy lại bình tĩnh rồi nói.
– Ùm,... hôm nay ta mời muội ăn cơm cùng được chứ? Mà muội có sở thích gì không? Nếu có cùng sở thích thì chúng ta kết bạn với nhau để dễ trò chuyện hơn.
Tuy đang tức giận, nhưng Vân Uyên vẫn cố giữ vẻ ngoài hiền thục, rồi nói.
– Thật xin lỗi, ta ăn hôm nay có hẹn cùng tỷ tỷ ăn cơm rồi, không thể cùng ngươi ăn cơm, còn về sở thích thì,...
U Phong sốt sắng hỏi.
– Thì sao, có khó nói không?
Vân Uyên bày ra bộ mặt khó sử cùng ngại ngùng rồi thỏ thẻ.
– Khó lắm.
Nhìn dáng vẻ này U Phong cùng các nam sinh xung quanh tim đều lệch đi một nhịp, dáng vẻ dễ thương, giọng nói trong trẻo, thân hình nhỏ nhắn, tất cả yếu tố mà cô gái đẹp nào cũng có. (Chỉ tiết cho mấy chú thằng này là nam)
Ấp úng Vân Uyên nói.
– Ta không thích con trai, ta thích nữ tử,
Ý là “Ta thích tỷ tỷ ta”.
Một câu nói đánh tan giấc mộng của các nam sinh, U Phong như được giội một gáo nước lạnh, tràng cười của các nữ học sinh van lên thay cho phần reo hò của những nam sinh ban nãy.
Một tiếng sau.
Ăn uống xong sui, Vân Uyên, âm thầm rời đi khu vực của học viên, mà trực tiếp chạy đến khu vực các ban giám khảo.
Đến nơi, chờ đợi hắn là một tràng công kích của các học viên.
Giám khảo năm nay, Sử Lai Khắc học viện lựa chọn ra gờm ba vị siêu cấp đấu la, làm dẫn đầu, cùng đó là hơn mười mấy nội viện đệ tử.
Những học sinh này ít nhất cũng là cấp độ hồn thánh, chỉ lẻ loi một hồn đế duy nhất.
Nhưng phàm là hồn thánh hồn đế công kích cùng linh cảm phương diện sẽ yếu sao?
Thời khắc Vân Uyên tiếp cận khu vực này, họ sớm đã biết và chờ đợi sẵn hắn đến.
Thời khắc hắn đến nơi, trên trời hơn chục đạo hỏa cầu tự mưa rơi xuống, chúng theo quỷ tích phóng đến nhắm đến một vị trí duy nhất là thân ảnh Vân Uyên.
Dưới chân Vân Uyên, đát cát nứt ra tạo một khe hở lớn, bên dưới đột ngột bắn lên từng hàng năng lượng mang đầy thần thánh chi lực.
Trước mặt Vân Uyên, một thiếu niên độ tầm hai mươi hai tuổi, trên tay cầm trường kích màu xanh ngọc phóng đến, mủi nhọn của kích hướng Vân Uyên đâm đến.
Trai phải Vân Uyên lần lược, hai đạo quang lộ cùng băng chùy bắn đến.
Sau lưng Vân Uyên, một hình dáng con cá to lớn hiện ra, đánh đến.
Tứ bề là địch, Vân Uyên nhanh chóng xoay thân, làm ra việt bất ngờ.
Quang mang chợt lóe, cùng lúc, hô ứng, các hỏa cầu từ rơi xuống Vân Uyên đã chuyển mục tiêu xuống các chủy thủ bằng băng đang bắn đến bên phải Vân Uyên, va chạm nổ ra tạo dư chấn cùng làng khói xám, đồng thời dưới chân, Vân Uyên khẻ động, Phong nguyên tố ngưng tụ thành một cái lò xo, bắn thân Vân Uyên lên, đạp lên đầu trường kích, lấy thế phóng lên trên không trung, dùng phong nguyên tố gia trì lơ lửng, ánh mắt Vân Uyên ảm đạm, hướng bên dưới phản công.
Một quyền đấm ra, một tử lộ bắn đến kéo dài từ trên không đến trước mặt của những học sinh nội viện, hủy diệt chi lực ăn mòn ý thức, nữ học sinh nội viện chưa kịp định hình đã bị một quyền kia đánh văn ra xa.
Lộn vòng trên không, Vân Uyên nhanh trống tựa tia điện đến trước các học sinh kia, tụ phong nguyên tố cùng thông giang nguyên tố lại, thôi động khiến chúng vặn vẹo tạo thành vòng xoáy hút hết thảy kỹ năng bắn đến.
Lúc Vân Uyên định dùng hỏa cực hạn đánh đến các vị học viên kia, thì sau lưng lần lượt các đạo dây leo cùng dây xích bắn đến trói chặt Vân Uyên lại.
một lượt, bốn đạo dây leo dùng sức kéo Vân Uyên từ trên không sầm xuống mất.
Chỉ trong một khắc vừa rồi, một màn giao chiến bày ra thực lực của các nội viện học sinh này.
Lòng Vân Uyên Lúc này âm thầm mắn lên.
“Cái khỉ gì chứ, cho mười người lên trước hổ trợ công kích, đằng sau hai mươi hồn thánh chờ tập kích, hay.”
Không vùng vẫy, Vân Uyên hít một hơi, ánh mắt màu bạc lóe lên ngân quang nhàn nhạc, nháy mắt, toàn thân Vân Uyên chuyển thành năm đạo đốm sáng, rồi bay lên không hình thành lên thân thể hắn.
Đột nhiên lúc này, mắt Vân Uyên sáng lên đầy quỷ dị, một bên mắt của Vân Uyên chuyển màu, một màu tím quỷ dị lóe lên, trên miệng Vân Uyên, một nụ cười quỷ dị hiện lên, Trên thân Vân Uyên một cái hồn hoàn màu trắng hiện lên, soi sáng mảnh đêm tại khu rừng.
Thấy màng nàng, tất cả học viên nội viện đều chấn động, trước nay, muốn trốn trong tay của các hồn sư hệ khống chế của Sử Lai Khắc là rất khó, nhưng tên nhóc này nhẹ nhàng thoát ra đã vậy còn phóng ra cổ khí tức lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nụ cười càng điên dại hơn, đồng tử màu tím đang dần lấn át sang mắt còn lại của Vân Uyên.
Đây là Vân Uyên, nhưng cũng không phải Vân Uyên, hắn không là Vân Uyên, nhưng cũng chính là Vân Uyên, hắn biết hết mọi truyện của Vân Uyên, nhưng tích cách hắn khác với Vân Uyên.
Điên cuồng, hoang dã là từ ngữ miêu tả phần khí chất lúc này của Vân Uyên.
Ánh mắt điên cuồng, hắn phóng đến, đấm một quyền xuống đất, khiến cho tất cả các học viên hệ không chế nương theo vết nứt rơi xuống, quái dị quay thân, thân ảnh hắn biến mất trong không không gian, chớp mắt sau sau cự tảo từ đâu đánh đến các học sinh còn lại khiến họ bắn ra xa, vị học trưởng cầm trường thương ban nãy khi đâm đến Vân Uyên thì lúc này đang bị một trảo chấn bay, khi mở mắt, trước mặt là một cự trảo sắt nhọn, hướng yết hều hắn đâm đến, kèm theo đó là khuôn mặt điên dại hoang dã của Vân Uyên.
Thời khắc cự trảo đâm đến, một vị trung niên hình hài đã xuất hiện ngăn cản, đồng thời dùng khí tức phong ra uy áp cường đại bắn thân Vân Uyên ra xa.
Trên trời, một đạo thanh âm vang lên.
– Tử tử tốt, học viện chiêu sinh năm nay, không tệ, hahahahahaha, nào đến đây vì gì thì trực tiếp nói.
Vân Uyên đứng dậy, ngạc nhiên là trên thân hắn không hề có biết kì vết xước nào.
Tất cả là do ban nãy khi thân thể bị bắn ra, trước khi đập vào vách tường, Vân Uyên đã dùng hồn cốt kỹ năng tay trái Thạch hộ tráo đỡ lại, nên không dính một thương tích gì.
Vân Uyên chắp tay, hướng những người xung quanh bái một quyền rồi nói.
– Xin lỗi các học trưởng học tỷ, ta ban nãy chỉ định đến đây tìm lão sư, nhưng ai ngờ lại bị các vị hiểu lầm công kích, bất khả kháng mới mạo phạm, xin thứ lỗi, ta thật không muốn đã thương ai, nhưng do một ít tình trạng đặc thù nên mới vô tình gây ra thương tích cho các vị, mong các học trưởng học tỷ không trách ta.
Lời nói vừa dứt, một kình khí ập đến đánh vào cơ thể Vân Uyên, tuy vậy, hắn tựa hồ không cảm thấy cái gì, không đau đớn hay thương tích, bất ngờ Vân Uyên định hỏi thì âm thanh kia lại cất lên.
– Biết nhịn là tốt, nhưng quá kìm nén thì sẽ gây ra nhiều tác hại xấu, cái nhân cách kia,... khà khà, tự ngươi mới có thể trị, thứ từ tâm, dùng tâm trị.
Chắp hai tay, Vân Uyên hướng hư không rồi nói.
– Trước hết học trò xin cảm ơn ân chỉ điểm của người, sau là xin người cho học trò gặp một vị sư phụ hiện đang giảng dạy trong quý học viện, học trò cần chuyển một bức thư của vi sư cho quý sư.
Ồ lên một tiếng, âm thanh trầm kia lại nói.
– Vậy ngươi muốn tìm ai?
Cung kính Vân Uyên hướng hư không rồi nói.
– Dạ kính mong gặp Lam Vấn lão sư của quý học viện.
Tất cả rơi vào im lặng, một số học sinh tựa cảm thấy hoài nghi, vì trước nay chưa nghe qua tên của vị lão sư kia, họ kỳ thật không nhớ ở học viện lại có người tên Lam Vấn.
Nhưng khi nghe cái tên Lam Vấn kia, vị lão sư dẫn đội siêu cấp đấu la kia lại kinh hải nhìn lại vào hư không, rồi một lần nhìn lại Vân Uyên.
Lần nữa âm thanh vang vọng trong không trung lại cất lên.
– Xin hỏi, quý danh quý sư?
Tự hào tông giọng, Vân Uyên chấm tay nói.
– Vi sư họ Đường Tên Hiên Vu…
Chưa để Vân Uyên nói hết câu, nháy mắt thân ảnh Vân Uyên lóe lên, thoáng đã từ ngoài sân vào trong giang nhà.
Trước mặt hắn xuất hiện là một vị lão nhân tóc đen, lão cười cười nói.
– Ha ha, nào không cần ngại, Vũ thúc nhờ ngươi đưa đồ cho ta đấy, ngươi đừng lo, người nhà.
Câu nói nói này đây là đang trấn an Vân Uyên, lão nhân già rồi không ai hiền cả.
Vân Uyên lấy từ trữ vật rồi đưa lên trước mặt lão nhân với dạng lễ phép.
Ông lão không nói chỉ cười lên một tiếng rồi cầm lên xem thư.
Đọc một lúc lão già lộ ra một mặt đầy quái dị, hướng Vân Uyên nói.
– Tiểu tử, ngươi cần hồn linh như nào?
Ngơ ngác, một lúc lâu, Vân Uyên hắn chợt hiểu thứ trong bức thư kia viết liền thầm nhủ. “Lão sư, người liền không phải ép người ta đưa cho ta một cái hồn linh đó chứ.”
Và quả thật y như hắn đoán, nội dung bức thư.
“Tiểu Vân, Vũ thúc trước nay chưa hề có ý đồ riêng, một mực một dạ lo cho tinh cầu long mã cùng thần giới, bản thân thúc gần hơn vạn năm nay một mực vì con dân mà làm, chưa hề có một chút tiền lương nào, nay thúc xin lương làm việc một lần, bản thân thúc cũng không quá phận chỉ xin một cái tiền công cho cái đồ đệ này của ta, hắn là đồ đệ duy nhất thúc nhận, nay hắn đình trệ chưa đột phá do thiếu hồn hoàn, thúc không đòi hỏi cao, ngươi xem có vị tiền bối nào từ bảy đến tám vạn năm sắp tới kiệp nạng thì đem đến cho hắn, nếu ngươi hiếu thuận một cái mười hay chính vạn thì càng tốt. Kết thư. Thúc thúc của con Đường Hiên Vũ.”
Đọc xong lá thư hắn hận không quăng đi được, dẫu sao Đường Hiên Vũ trước kia vẫn là huynh đệ tốt của cha mẹ hắn, Khi hắn sinh ra Đường Hiên Vũ còn đích thân đến băng nữ tộc để chúc phúc.
Chắp tay cung kính, Vân Uyên nói.
– Lam Vân lão sư, ta là hồn sư hệ khống chế, ta không xin gì nhiều, một cái y như lão sư ta viết là được, ta tin lão sư ta không quá phận.
*
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |