Chương 31: Thượng Quan Vân Vy bị lùa về.
*Bàn ăn thịnh soạn nháy mắt đã bị hai người kia quét đến sạch sẽ, Vân Uyên hắn chỉ mới động được vài đũa đã không còn gì, nhưng nhìn biểu cảm thỏa mãn của hai người kia hắn không không chấp nhất mà lặn lẻ dọn bàn ghế dẫu vẫn chưa no.
Thấy hắn như vậy Lạc Thiên đứng dậy cầm lên mấy cái chén bát rồi nói.
– Đệ đệ, ủy khuất cho ngươi, ta không để ý, ta ăn nhiều để ta rửa cho, ngươi,...
Vân Uyên nhìn nàng rồi khẽ cười, rồi nói.
– Sao được, sao để nữ tử dọn dẹp, ngươi về phòng đi, ta qua hồ lớn một chút, cũng tiện tìm chút đồ.
Nói dứt câu hắn nhìn Thiên Tông Uy rồi nói.
– Tông Uy, đi với ta, cần ngươi giúp.
Thiên Tông Uy nghe vậy lập tức đứng dậy, giúp Vân Uyên bê bớt vài cái đĩa, thông đạo lại mở ra, bước qua bên thông đạo, Thiên Tông Uy nhanh chóng đến bên bờ hồ với làn nước xanh.
Ngồi xổm xuống, hắn thả bốn đĩa đất vào hồ, lúc sau, bốn đĩa đất theo dòng nước hòa tan biến mất trong làn nước trong veo.
Thấy những cái đĩa dần tan đi, Thiên Tông Uy mặt mày tái nhợt đi, hắn hớt hải nhìn vào thông đạo, định đứng người dậy chặn không cho Vân Uyên qua, lòng thầm nghĩ “Toi rồi, toi rồi Vân Uyên hắn nhìn thấy ta làm mất đĩa ăn thì sẽ phanh thay ta mất.”
Lúc hắn đang nơm nớp lo sợ, thì thân ảnh của Vân Uyên đã qua tới, hắn trên tay cầm theo một cái đĩa cùng ba cái chém nhỏ, nhẹ nhàn Vân Uyên hắn quăng toàn bộ xuống nước, tất cả theo hòa tan vào dòng nước lạnh của hồ mà biến mất.
Cứng đơ, Thiên Tông Uy ấp úng hỏi.
— Uyên đây là cái chuyện gì?
Bình thản, Vân Uyên bình tỉnh đáp lời.
– Đồ đất sài một lần, thả nước tự tan thôi.
Nói xong Vân Uyên hắn quay người, nắm cổ áo Thiên Tông Uy rồi kéo đi.
Thân thể Vân Uyên phóng đi với gia trì của phong nguyên tố, hắn lướt như bay trên mặt nước, đến bờ đối diện, hắn kẻ động, xoay thân, một vòng, rồi ném Thiên Tông Uy trực tiếp lên bờ, bản thân thì ảo diệu lướt đến lên bờ.
Thiên Tông Uy bị quăng lên bờ, khiến đệm thịt của hắn đau vô cùng, Vân Uyên ném hắn không hề nhẹ, nên hiện trong lòng hắn có chút bất bình.
Chợt Vân Uyên cất lời.
– Thấy cô gái kia không?
Nghe câu hỏi Thiên Tông Uy khẻ quay người về sau, đập vào mắt hắn là một nữ sinh với bộ váy tím dài có phần rách nát, tựa vừa trải qua trận chiến ác liệt, mái tóc đen dài rối bù không chỉnh chu, khuôn mặt nàng thanh tú hút hồn đến lạ, tay áo bị rách lộ ra đôi tay thon nhỏ cùng làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt nàng khép kín nghỉ ngơi, tựa rất mệt mỏi, đôi giày nàng lộ ra vết mòn, có thể do phải chạy quá nhiều, nói chung bộ dạng thảm thương vô cùng.
Thiên Tông Uy bị hớp hồn, hắn lặn lẻ nuốt vào một ngụm nước miếng, đôi mắt hắn dán chặt không rời dáng hình nàng.
Lúc Thiên Tông Uy đang say mê, thì đằng sau, Vân Uyên với khuôn mặt lạnh băng, cùng tông giọng trầm thấp đáng sợ nói.
– Giết nàng.
Thiên Tông Uy kinh ngạc nhìn hắn, ấp úng hỏi.
– Ngươi nói gì? Nàng thảm vầy rồi sao còn,...
Lời hắn chưa dứt thì Vân Uyên liền nói.
– Nàng là đối thủ của chúng ta, loại nàng, chúng ta vừa có điểm tích lũy, vừa loại đi một đối thủ mạnh, ta nhớ rõ, Hồn vương Thượng Quan Vân Vy, nàng là họa, nếu ngươi ngồi đây thương tiếc nàng, vậy ngươi có nghĩ qua, ngày cuối, nàng sẽ vì cái vị trí nhập học, mà bất cứ lúc nào cũng có thể đâm ngươi không? Là thành viên của tiểu đội, chỉ vì cảm xúc của bản thân mà khiến cả đội rớt sát hạch, ảnh hưởng các đội viên khác, ngươi thấy được không? Ta bây giờ huống hồ không phải thương lượng cùng ngươi giữ người hay không, Huỳnh mỗ bây giờ là thông báo.
Nói xong tay trái Vân Uyên tụ lực, đấm ra một quyền về phía Thượng Quan Vân Vy.
Thời khắc quyền pháp đến trước mặt nàng, thì chợt dừng lại, thông đạo mở ra, Vân Uyên kéo áo Thiên Tông Uy nhảy vào trong sau đó lập tức thu hồi thông đạo.
Thiên Tông Uy chưa hiểu chuyện gì, đầu hắn hiện lên muôn vàn câu hỏi. “Ủy gì vậy đại lão, người muốn giết là ngươi, người khuyên ta nhẫn tâm là ngươi, tại sao lúc sắp ra tay thì lại thu về rồi rút lui.”
Lạc Thiên thấy hai tên kia quay về, mà trên mặt Thiên Tông Uy còn đang giữ vẻ ngơ ngát thì lập tức đến hỏi.
– Có chuyện gì sao?
Vân Uyên nở lên nụ cười ấm áp hướng Lạc Thiên nói.
– Không việt gì tỷ tỷ, bọn ta chỉ là thấy một con hồn thú loài gấu có hiện tích điểm, nên định ra tay, ai ngờ có một đội hợp từ chín tiểu đội đang tiến đến, thế nên mới tiếc nuối quay về.
Hắn nói dứt câu, trong không gian có một âm thanh van lên.
– Nữ nhân độc ác ngươi gọi ai là gấu, lão nương đường đường xin đẹp, sao lại thành gấu rồi?
Hồng quang dần hội tụ lại thành thiếu nữ ngồi ngủ dưới gốc cây ban nãy.
Thân ảnh nàng vừa thành, Như thiểm điện, Vân Uyên phóng qua bắt lấy cổ nàng, hắn mặt lạnh như băng rồi nói.
– Ta bảo sao hay, ngươi còn giả vờ đến bao lâu.
Thượng Quan Vân Vy bị Vân Uyên sách cổ đến nghẹt thở, nàng cổ gắng thốt lên.
– Đồng học, hợp tác.
Nghe xong Vân Uyên thả nàng xuống, hắn nhẹ nhàng bước đến trên bàn đất, cười cười bộ mặt, thân thiện đưa tay hướng Thượng Quan Vân Vy rồi nói.
– Mời đồng học đến ngồi.
Nhịp thở trở về ổn định, Thượng Quan Vân Vy đứng dậy đến trên ghế, nặng nề ngồi xuống.
Vân Uyên hắn không nể nang bắt đầu, giọng điệu điềm đạm ôn hòa.
– Vân Vy tiểu thư, cô có gì để hợp tác với chúng tôi?
Vân Uyên nói câu này tất nhiên là muốn Thượng Quan Vân Vy trung thực trình bày, bản thân hắn sớm đã nghĩ xong từ lâu, Nếu như không thể loại, vậy thì dùng, thêm một hồn vương, không việt gì sấu, cùng lắm vinh quang của Lạc Thiên chia ra một chút, như vậy hắn vẫn chấp nhận được, từ khi Thượng Quan Vân Vy bị truy sát vào trong bán kính Hư vô chi vực, nàng đã bị Vân Uyên hắn quan sát không chừa một giây, cả sát chiêu nàng dùng để chạy thoát, cùng những thứ đồ tốt trên người nàng, hắn đều nhìn rõ, hắn đặc biệt quan sát kỹ khi nàng tắm rửa, từng món đồ trong trang phục nàng đều bị Vân Uyên nắm rõ không thiếu.
Không chờ lâu, Thượng Quan Vân Vy nói.
– Bạn học đừng lo, ta bây giờ chỉ cần chỗ dung thân chờ hết kỳ sát hạch, ta đảm bảo không làm gì ảnh hưởng các ngươi, như bạn học ngươi nói, ta bây giờ là hồn vương, trên người ta chỉ vỏn vẹn vài bộ đồ cùng một ít đồ dùng đặc thù, nhưng hiện ta không lấy ra được không, mấy cái này là ca ca ta để vào, ta không thể mặc.
Vân Uyên cười nhẹ rồi mỉa mai nói.
– Đồ con thỏ, con mèo gì đó, thảo nào không mặc.
Thượng Quan Vân Vy nghe vậy mặt mày đỏ bùng, bất giác che đi nhẫn trữ vật, cảnh giác hướng Vân Uyên hỏi.
– Ngươi sao biết, trong đây có gì?
Mở ra con mắt, Vân Uyên điềm đạm hướng nàng ôn tồn nói.
– Ha ha, Vân Vy tiểu thư đừng lo, ta không có hứng thú gì với cô, ta nói như vậy rồi thì cô cũng nên thành thật khai ra có gì khác không đi, ngắm chừng món đồ cô giấu lại là sát chiêu nha, ta nhắc lại một chút, Huỳnh mỗ không phải thương lượng, mà là thông báo.
Nhìn khí thế bức người của Vân Uyên, Thượng Quan Vân Vy chắn răng nói.
– Ngươi coi như lột sạch ta rồi, cần gì cứ nói thẳng, điểm tiêu chuẩn để đạt là một vạn điểm, ta cùng đội viên đã giết qua ba con hồn thú, hai đồng đội tôi đã bị loại nên điểm đã qua hết cho tôi, tổng hiện tại cả đội có một nghìn điểm, tôi cá là ngày cuối cậu sẽ đợi cho các đội đánh nhau đến khi yếu thì ra tay đoạt điểm, bất quá, cậu nghĩ ra, thì người khác cũng nghĩ, tới đó cậu cũng sẽ phải đánh một trận, hai hồn tông cùng hai hồn vương là chiến lực tốt nhất để càn quét tàn dư, như vậy đi, ta sẽ cùng các ngươi đoạt điểm, ta chỉ cần chín vạn điểm, còn lại là của các ngươi.
Từ đầu đến cưới Vân Uyên không nói một câu, hắn chỉ thầm đánh giá, rồi kẻ nói.
– Vậy sao ngươi đảm bảo không bán đứng bọn ta.
Cười một cái, Thượng Quan Vân Vy cười cười nói.
– Sao ngươi đa nghi vậy, ta đã nói thì sẽ làm, ông ta bảo làm người đa nghi quá không tốt, ngươi có thể bớt hẹp hòi vậy không.
Vân Uyên nghe xong thở dài rồi nói.
– Ông ngươi quả là người ông tốt, không nở để cháu đối đầu hiện thực, nếu như ai cũng như ông ngươi thì trẻ con ai cũng có thể có một tuổi thơ tốt rồi,... Có điều,... đó chỉ là nếu.
Thượng Quan Vân Vy nghe không hiểu hỏi.
– Ngươi nói vậy là ý gì.
Im lặng không nói, Vân Uyên thở ra hơi dài ảo não rồi nói.
– Cô ngủ cùng Tông Uy đi, giao kèo này ta nhận, điểm chia tỷ lệ ba bảy, cô ba, chúng ta bảy, à nữa ngày nói chuyện chưa giới thiệu, Ta tên Huỳnh Vân Uyên, cô gái tóc đỏ là tỷ tỷ ta Lạc Thiên, tên thư sinh thích vẻ kia là Thiên Tông Uy.
Nói xong hắn đứng dậy, phóng thân đến trước Thượng Quan Vân Vy trên trán nàng hạ đạo ấn ký nhàn nhạc hình hoa bỉ ngạn, xong hắn hướng nàng nói.
– Chỉ cần ngươi có ý đồ sấu ta điều biết, đừng mơ phản bội ta.
Nàng không phản kháng gì, vì Thượng Quan Vân Vy hiểu rõ, sự cảnh giác này của Vân Uyên là bắt buộc, từ những lời ở hồ nước đến trên bàn đất, tất cả hắn lộ ra đều tính toán cho tổ đội, hắn tuy bề ngoài tàn nhẫn, nhưng với đồng đội lại đáng tin vô cùng, loại người này cẩn thận, có trách nhiệm, chỉ cần là bạn, tuyệt không bị hắn phản bội.
Nhưng một lúc nàng chợt nhận ra cái gì, rồi hướng Vân Uyên rồi nói.
– Khoang đã, ta là con gái, sao lại để ngủ con trai chứ, Vân Uyên cô sắp lại đi mà, cùng cô ngủ hay tỷ tỷ cô ngũ cũng được.
Lạc Thiên một bên nãy giờ không nói, bất giác bắng mình liên tục nói.
– Không được, cô không được ngủ với tiểu Uyên.
Thượng Quan Vân Vy không hiểu hỏi.
– Tại sao ta lại không ngủ được với Vân Uyên, nàng là con gái mà.
Gân xanh trên mặt Vân Uyên nổi lên nhưng rồi nháy mắt thu lại, hắn quay người rồi nói với giọng ôn tồn.
– Tỷ tỷ ta không ngủ cùng cô được, nàng lo không tốt có thể bị bẻ cong lúc không chừng, ta không muốn có chị dâu đâu, còn nữa cô sai rồi, ngủ cùng ta lại càng không được, ta là nam, và đặc biệt ta không thích bị làm phiền.
*
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |