Chương 57: Chúng ta đi gặp Thần.
Linh hồn bị cưỡng ép ném về bản thể khiến Vân Uyên giây lác loạng choạng đứng không vũng, thân thể hắn chưa hoàn toàn hồi phục, nay con thêm thế này khiến hắn ngã khụy.
Tay hắn bấy giờ vịn vào một cái tay vịn sát tường mà chèo chống.
Sau thoàn ổn định tâm thần, hắn khẽ mở lên đôi mắt song đồng, cố gượng đứng dậy, hắn khẽ dùng phong nguyên tố thôi động, cổ kinh lực vô hình trong hư không theo đó nâng thân thể hắn lên, rồi cố định nâng đỡ cho toàn thân, đồng thời, hắn khẽ nhất tay lên hư không, dùng phong nguyên tố định thu lấy một ít sinh mệnh lực, nhưng giữa chừng lại dừng. “Quên mất ngoài không gian, sinh mệnh lực thân tán không đồng đều, hiện muốn thu về một khối năng lượng dạng kia sẽ có thể đánh động đến cao tần trên chiến hạm. Tới đó phiền vô cùng.”
Thở một cái dài, Vân Uyên nhẹ than trong lòng. “Xuống mẫu tính rồi tính vậy.”
Theo một mạch đến nhà ăn, Vân Uyên đi chuyển đi lấy phần ăn cho bản thân, xong hắn âm thầm đi đến bàn mà Lạc Thiên đang ngồi, đồng loại, thu về luôn Lĩnh vực hư vô.
Âm thầm đi đến đặc khay cơm ở bàn đối diện, hắn âm thầm đi đến bịt đôi mắt Lạc Thiên lại, với giọng điệu trêu chọc hỏi.
– Ngươi đoán ai đến?
Hắn chưa dứt câu, thì Lạc Thiên lập túc thúc lên một cái trỏ hướng mặt hắn mà đến.
Phản xạ có điều kiện, Vân Uyên đưa tay đến chặng đi đòn vừa rồi, xong như thiểm điện thuấn di đến sau nàng, một vòng tay ôm trọn nàng vào thân, khuôn mặt hắn ôn hòa nhìn nàng rồi nói.
– Mới mấy hôm không gặp, tỷ đến người ta cũng quên đi rồi.
Quay đầu về sau, nàng nhìn hắn kỹ hơn rồi bất giác bật khóc.
Bộ mặt ôn hòa hắn nhẹ bỏ nàng ra rồi đến trước mặt nàng lau đi những giọt lệ ấm.
– Tỷ khóc nhiều, mắt sưng đấy, đừng khóc nữa nha, ta chưa chết mà, nên,...
Đến đấy, hắn liền ăn một đấm của nàng vào bụng, hờn dỗi nàng quay đi rồi nói.
– Sao ngươi không đi chết luôn đi.
Biết mình lỡ lời, hắn đưa tay lấy khay cơm qua đặc lên bàn xong đi qua bóp bóp bả vai Lạc Thiên rồi nói.
– Tỷ tỷ, ngươi đừng hiểu lầm cái đệ đệ này nha, ta đây là muốn nói, chỉ khi ta chết ta mới không thôi muốn lo cho tỷ, nên là hiện nay ta đây vẫn sống vẫn là một cái yêu thương tỷ tỷ, ngươi nói xem ta đây là tốt không?
Sắc mặt đôi chút tốt, nàng hướng Vân Uyên rồi nói.
– Về sau đừng dùng mạng mình ra để nói, đệ đệ thối ăn cơm đi, mấy ngày ngươi chưa ăn rồi. Còn có,...
Khuôn mặt nàng thoán đỏ, nàng ngập ngừng lúc lâu rồi nói.
– Đồ ăn đệ nấu,... sau khi bình phục làm cho ta, bù luôn mấy ngày ngươi bất tỉnh luôn nha.
Cười cười hắn bày ra bộ mặt nghe lời mà nói.
– Tuân lệnh tỷ tỷ.
Mà lúc này, Lạc Thiên lại hướng Vân Uyên hỏi qua.
– Đệ đệ, ngươi thấy tỷ tỷ ngươi có gì khác không.
Nghe cái dạng lời này, Vân Uyên liền lập tức cảnh giác hắn nghe rất quen câu này, trước kia cái muội muội hắn cũng dùng bài này, với lúc nhỏ có được mẫu thân dạy qua một ít về tính cách các nữ hài, nên giờ hắn đôi phần căng thẳng, âm thầm xem sét lại đôi chút, lúc sau, hắn đặt muỗng xuống rồi nói.
– Tỷ tỷ mới làm lại tốc đẹp lắm nha, phần đuôi đôi phần hơi ngắn hơn trước rồi, tóc tỷ ta lại thấy ghen tỷ nha để sao cũng đẹp hết, nhất là màu đỏ tự nhiên kia đẹp lắm á.
Nói dứt câu, hắn thấy được ánh mắt quái dị của Thiên Tông Uy từ sớm đã ngồi đấy xem kịch, cùng đó Thượng Quang Vân Vy cũng lắc đầu rồi nói.
– Nam nhân chẳng ai tinh tế đến thế.
Hắn khó hiểu lúc lâu lại chợt bừng tỉnh. lòng thầm than “Tóc tai kiểu dáng, trên cơ thể ta đều nhận ra được, chỉ có duy nhất cái màu tóc lại là nhìn không ra, biết vậy nói ít hơn một chút.”
Và đúng như hắn nghĩ, Lạc Thiên sớm lúc chăm sóc hắn đã ghé qua phòng Thượng quan Vân Vy để cùng nói chuyện thiếu nữ cũng như làm một ít chỉnh sửa về mái tóc.
Sau khi châu chuốt xong, tóc nàng đã cắt gọn đi đôi chút, màu tóc đỏ thẫm theo thuốc nhuộm mà chuyển thành màu bạc cho giống với Vân Uyên, hắn bất quá do đôi mắt không nhìn được màu sắc nên phân biệt không ra.
Lạc Thiên khuôn mặt tối sầm, Vân Uyên ngỡ mình sắp bị nàng hờn dỗi thì liền bị đưa đến câu hỏi.
– Đệ đệ, lấy giúp ta cái đũa màu đỏ kia đi.
Hắn nghe xong tim liền thóp lên một nhịp, nhưng sau hắn lại nói.
– Tông Uy lấy giúp ta đôi đũa đỏ cho tỷ tỷ ta đi, nó để xa quá ta với không tới.
Thiên Tông Uy nghe xong tuy có hơi khó hiểu, nhưng Vân với tay định lấy đôi một đôi thì chợt bị tay Lạc Thiên giữ lại, nàng lấy hợp đựng đem đến trước mặt Vân Uyên rồi nói.
– Căn bản là không có đôi nào màu đỏ, ngươi kêu Thiên Tông Uy lấy cái gì? Trả lời thêm một cái nữa.
Vừa nói nàng vừa lấy ra ba viên ngọc rồi nói.
– Cầm chúng lên nói từng màu cho ta.
Thoáng chần chừ hắn tái mặt, không giữ được bình tỉnh, hắn không ngu, Lạc Thiên liên hồi hỏi hắn những câu liên quan màu sắc, hắn làm sao không nhận ra ngụ ý, chỉ có một điều hắn không thấu, vì sao nàng lại biết hắn không nhìn thấy được màu.
Thở dài, Vân Uyên tiếp tục định không nhận, dẫu sao hắn cũng không muốn người khác biết hắn nhìn không được màu, nếu về sau để địch nhân biết, khác nào hắn đi tựa sát sao?
– Tỷ nói gì vậy, mấy trò này làm gì chứ, tỷ à người ta mới tỉnh, còn rất mệt, hôm nay đừng chẹt người ta nữa mà.
Nàng tuy không tiếp truy cứu nhưng vẫn không nói gì thêm.
Mà Vân Uyên nhìn màng này tâm càn lại thấy không an cùng cảm nhận nguy hiểm ập đến, bộ dạng nàng rõ là y đúc lúc mẹ hắn đối đãi với lão cha khi ông làm gì không hợp ý.
Đầu nảy số liên hồi, sau hắn thờ ra một cái, sau đó nhỏ giọng nói.
– Tỷ à, ta sợ người khác nắm thóp, chứ không phải ta không muốn thú thật với tỷ.
Vẫn bộ dạng không để ý, nhưng tai nàng lúc này đang là tập trung nghe tiểu tử kia biện hộ.
– Ta hiện tại,... không thấy được màu sắc nữa rồi.
Ngập ngừng lúc hắn lại ấp úng nói.
– Không nhìn được màu sắc của tỷ nữa.
Nghe lời nói kia, Lạc Thiên thoán cảm nhận có một cổ thủy triều ập đến, khiến tim nàng dồn dập đập nhanh và mạnh, cố ổn định hơi thở cùng sự vui mừng trong lòng, nàng khẽ nói.
– Về phòng rồi ta trị ngươi.
Vân Uyên nghe đây tâm tình lại dở khóc dở cười, hắn đây bây giờ liền thành bộ dạng của cha hắn năm xưa rồi, cái tính sợ vợ nhiều khi được truyền trực tiếp xuống hắn không chừng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Vân Uyên, hai người Thiên Tông Uy cùng Thượng Quan Vân Vy tựa muốn cười nhưng thấy rằng sau cổ mình phảng phất tia hàn ý thì lại thu liễm đi, lúc bấy giờ, tia băng trăm sau cổ họ tự bao giờ mới chiệu tan đi.
Bốn người họ ăn uống xong xuôi, liền là ai ở đâu liền về.
Tại trong một góc nhỏ trên chiến hạm.
Một người nam tử tóc dài dáng vẻ bình dị hiện ra, hắn ngồi một góc cười cười, trong đáy mắt hắn lấp lóe ánh kim quang nhè nhẹ, bất giác nhịn không được hắn liền nói.
– Tiểu từ này tốt thật, cái kỹ năng lĩnh vực vừa rồi nhằm chừng cũng giống cái hồn kỹ đầu tiên của ta rồi đi.
Thoáng dừng hắn hướng trên bả vai rồi nói.
– Thiên mộng ca ca, người xem giúp đệ cái đứa trẻ kia đôi chút giống đệ khi trước không?
Dứt câu, lúc sau trên bả vai hắn truyền ra một câu nói.
– Ngươi hỏi đây là phương diện nào? Hồn hoàn trăm vạn? Tam sinh võ hồn? Võ hồn chưa định hình? Hay là ấn khí lưu thác của một vị thần?
Cười cười, hắn nói.
– Khà khà, xem như đệ cùng huynh có vẻ đều nhận ra rồi đi. Tư liệu bên Hồn thú bên kia đưa đến rồi, quả thật cách đây một năm, có một hồn thú ẩn cư vẫn lạc, cá thể còn sót lại độc nhất của Mạn Đà La Xà, không rõ tu vi.
Im lặng một lúc đầu băng tằm cất lời.
– Nhóc con ngươi ghen tị rồi đi. Khi trước ngươi cùng thê tử cũng chưa bao giờ thân thiết được nhứ kia nhỉ?
Cười xòa nam tử cười cười rồi nói.
– Ghen tị thì ta có làm được gì chứ, nhạc phụ đại nhân bắt ta đi trông chừng hắn, tiểu Hiên Vũ cũng thêm lời nhờ vả, còn thêm cả nương tử nhà ta cũng ép ta đi cho bằng được. Số đệ khổ quá.
Về lại Vân Uyên, tại trong khoang phòng nọ, có một tiểu tử nọ đang bóp chân cho tỷ tỷ mình, vẻ mặt hắn nịnh nọt vô cùng, không chỉ vậy, hắn còn lấy luôn cả một thao nước ấm để ở góc cạnh.
Thấy hắn màng này, người cùng phòng với hắn không thôi méo mặt, quái dị, nhìn sang nhưng không dám chọc ghẹo gì.
Sau vài tiếng, Lạc Thiên thấm mệt thiếp đi trê giường. Vân Uyên thấy vậy cũng không nói gì, âm thầm đi dọn dẹp.
Xong, hắn nhìn sang Thiên Tông Uy còn thức nhưng lại đang thơ thẩn.
Đi một mạch đến, ra dấu im lặng rồi chỉ chỉ ngón tay ra ngoài cách cửa.
Hiểu ý, Thiên Tông Uyên xuống giường đi đến mở cách cửa xong ra ngoài trước, Vân Uyên nhìn Lạc Thiên lúc sau rồi mới lặng lẽ nhẹ nhàng rời đi.
Ra bênh ngoài, Thiên Tông Uy đang là một bộ dáng đứng thẳng, khi thấy Vân Uyên đã đến bên ngoài liền hỏi.
– Lão Uyên, ngươi bảo ta ra ngoài là có mục đích gì?
Vân Uyên trầm mặt không nói gì, chỉ bước đi chậm rả về trước.
Thấy vậy, Thiên Tông Uy cũng liền là một mạch chạy theo.
Hai người đi bộ rất lâu, đến trước một thang máy cả hai bước vào.
Thấy Vân Uyên không nói gì mà dẫn mình đi đến nơi lạ lẫm, Thiên Tông Uy liền rung giọng nói.
– Lão Uyên, ta sai gì ngươi nói, đừng đánh ta nha, ta, ta không dám làm gì nữa,...
Đến tầng trên, Thang mái dừng lại, cách của mái móc bằng kim loại hiếm dần mở ra, Vân Uyên bây giờ đổi sắc mặt, ngoái đầu về sau nhìn về phí Thiên Tông Uy đầy ma mị, ngón tay nhỏ đưa lên giữa miệng, vô cùng thân bí rồi nói.
– Chúng ta,... đi gặp một vị thần.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |