Chương 72: Ngươi sống tốt nên trời thưởng ngươi vài tia sét, đến nhận đi kìa.
Lúc này chợt một tin nhắn gửi đến cho Tình Tự Chi Thần. Hắn nhan mày rồi nói.
– Nhạc Phụ, có tin tức. Một nửa số hồ sơ về đám người kia vô tình bị một vụ nổ làm cho cháy rụi, còn có, bên kia đang rối tung lên vì hệ thống họ bị hack đồng loạt vô số dữ liệu bị mất, cùng một số bị xóa, còn có, kẻ hack vào còn kích hoạt hệ thống tự hủy của hàng loạt công trình cùng thiết bị và chiến hạm của địch nhân. Hiện tại bên kia đang rồi mù, à các thiết bị bên kia bị vô hiệu hóa chỉ hiện lên một chữ “E” người bảo an kia vừa bị bắt, gáo nước bẩn bị liên ban lãnh trọn.
Tất cả đứng hình không ai nói gì, họ tựa hồ chưa hiểu thấu, nhưng lát sau họ đều đồng loạt nghĩ xem việt này là ai làm.Ai sẽ có lợi nhất, thì chợt Đường Lam Thu lên tiếng.
– “E” Phải không ạ? Hình như con biết là ai.
Lời này đánh động đến năm người đang trầm ngâm thì bênh Hoắc Vũ Hạo nhận thêm một tinh nữa.
Hắn e dè đọc.
– Điều tra là “E” là một hack cầm đầu tổ chức tình báo của thế giới ngầm, thông tin mà tổ chức này bán ra là về tất cả mọi khía cạnh của người được yêu cầu. Tùy thân phận mà một giá tiền khác nhau.
Lúc này đồng loạt năm người hướng Đường Lam Thu hỏi.
– Tiểu Thu nái đi con “E” là ai?
Đáp lại nàng nũng nịu nói.
– Người ta muốn nói, nhưng mà gia gia cùng ông cố có thể nói với cha trả con khoang mô phỏng được không?
Cả nhà nhìn nàng rồi nhìn nhau, Đường Hiên Vũ hết cách nói.
– Được con nói ta trả…
Nói chưa hết câu. Đường Hiên Đống bên cạnh chợt nhớ rồi nói.
– “E” hả, lúc trước lúc chơi game nhờ Vân Uyên hack game giúp có thấy cậu ấy dùng cái tên này. Vậy “E” mà mọi người nói chắt lắm là cậu ta á ạ. Cái cách làm dọn đồ như kia ngoài cậu ta thì không còn ai đâu.
Đường Lam Thu đứng hình nhìn tên đệ đệ ngốc của mình, nàng sắp đạt được mục đích thì lại bị tên này không công khai ra. Tự nhiên nàng lại muốn đánh tên tiểu quỷ này một trận hả cơn giận.
Mà Đường Hiên Vũ sau khi nghe con mình nói “E” người vừa quạy tanh bành Lucifer, rồi hất nước bẩn lên liên ban Đấu La kia lại chính là tên học trò của mình thì hắn lại sinh ra cảm xúc dở khóc dở cười.
Cười khổ, hắn hướng những người trong nhà rồi nói.
– Tên tiểu quỷ này chơi hơi lớn rồi.
Đáp lại hắn, Cổ Nguyệt Na nói.
– Không biết học từ ai nữa. Năm xưa thầy cho nổ tinh cầu, năm nay học trò cho nổ trụ sở trong không gian thần bí. Thầy nào trò nấy còn gì.
Hắn á khẩu cũng không cải được câu nào. Chỉ hướng mẹ mình hỏi.
– Mẹ à. Vậy hắn đấu rồi?
Nàng nhẹ nhàng ôm tay chồng mình, rồi vầng sáng lóe lên biến mất để lại một câu.
– Tiểu Uyên ở truyền linh tháp lãnh tiền thưởng rồi, con tìm nó thì đến đó mau đi, tên quỷ này cầm tiền xong làm gì nữa không thì ta không quảng đâu.
Trong trụ sở truyền linh tháp, một bộ phận vẫn hoạt động, tên vừa gây chuyện kia sau khi đổi xong tiền liền sáng rực con mắt nhìn tiền làm nhiệm vụ cùng tiền thưởng vì không để đầu hồn linh sứt mẻ mà cười như được mùa. Hắn tuy không phải kẻ tham tiền, nhưng không có tiền hắn sống không nổi, vậy nên hắn mừng hết lớn định rời đi, thì bị một bàn tay nắm lại kéo qua cổng thông đạo, rồi đưa hắn lên trời, lác sau thân hình hắn thuấn thân đến một nơi giữa biển lớn, bên dưới, là một chỗ đất vừa được Lão sư hắn dùng hồn lực đắp lên.
Hắn oán hận một chút hướng Đường hiên Vũ nói.
– Lão sư, người đừng phạt con sớm vậy được không, con muốn bên kia thiệt hại thôi.
Cười một cái Đường Hiên Vũ nói.
– Nói hay lắm, làm rồi sao lại để lại tên.
Cười cười, hắn bất đắc dĩ nói.
– Lão sư à. Khổ nha, thói quen rồi. Kết câu ta hay thêm một chữ E nhưng mà nhiều quá người ta thấy vậy láy làm dấu hiệu của ta luôn.
Chợt bàn tay lão sư hắn buông ra thả hắn rơi xuống.
– Cho ta thấy thành quả sau khi con rời đi, cùng đó là tiếng bộ mà con nói.
Tiếng la thất thanh kéo dài, sau lại đổi thành thanh sắt bình tỉnh.
Giữa hư không vòng sáng màu tím sáng lên, quanh thân thiếu niên hàng ý phát ra, sau lưng cậu song dực dạng rộng Cùng đó hồn kỹ thứ năm của bỉ ngạn võ hồn sáng lên. Ngay thời khắc vòng sáng màu đỏ thẫm sáng lên, nhuộm lên mãnh nước biển cùng đồng tử những người hiện diện một màu đỏ tươi của máu. Từ hư không hình thành lên một thanh thái đao cấu thành từ máu rễ cây cành hoa cùng nước mắt. Rễ cây làm cốt, cánh hoa bao bọc lớp ngoài, cứng cáp nhờ máu cùng nước mắt khô cứng mà thành.
Bênh dưới hai tỷ đệ nhà họ đường nhìn nhau đầy kinh hải. họ không hẹn mà nghĩ “Con quái vật này chưa đầy một năm hắn lấy ra thêm một cái mười vạn năm vân kim sắc hồn hoàn. trước đó có ba cái ta đã cho là khủng, này thêm một cái nữa hơn nữa là năm vân. Một lác lão cha lấy ra món đồ kia cho hắn tiếp nhận khảo nghiệm. Nếu thành công há,...Đây ý vị tiểu tử này đã là đỉnh cấp thiên tài rồi còn gì?”
Trên không trung Đường Hiên Vũ đứng đó, lấy ra một đạo hạt châu lớn màu đen bằng một cái nắm tay rồi nói.
– Trước ngươi đi vội. Mà còn công việc bề bộn nên không đưa được cho ngươi. Tiểu Uyên nhìn nó chắt con biết là gì rồi. Trước khi để nó hướng con nhận chủ thì ta nhắc nhở. Dù thế nào cũng phải kiên định, nó là ảo cảnh. Mà đã là ảo thì trực tiếp phá là được. Con mượn chi lực thiên địa mà đề thăng, di chứng lưu lại là căn cốt không đầy còn quá lỏng lẻo. Thu được nó con có thể lấp đầy chỗ thiếu khuyết.
Cưới cười Vân Uyên nói.
– Lao sư. Chúng ta không lạ gì nhau. Người xem ta như con cái ta cũng xem người như cha. Làm sao lại không hiểu nhau đang ý vị tâm tư như thế nào. Người có phải đợi sau khi con thật lòng thú nhận sự trung thành thì mới đưa sao? Mấy lời cảm động này để Thu Thu nghe thì không sao. Nhưng để A Đống nghe thì không tốt đâu. Thầy trò chúng ta cứ trực tiếp nói ra.
Nghe vậy, Đường Hiên Đống liền chỉ tay về phía Vân Uyên rồi nói.
– Uyên à. Ngươi nói dễ nghe cái xem nào. Chê ta không hiểu các ngươi nói úp mở hay gì? Ta tuy đọ về quỷ kế kém ngươi cùng tỷ tỷ nhưng mà so ra cũng là tính toán xâu lắm rồi. À đây không phải nhận thua. Tuy ta không thể sánh về lòng dạ đen tối, nhưng ta lại có một tấm lòng thương dân.
Đồng loạt hai người Vân Uyên cũng Đường Lam Thu méo mặt chửi. “Ngươi đây xem bọn ta ngốc à. Ngươi chửi bọn ta lại dùng lời lẽ chính nghĩa thế, vừa đánh vừa xoa cũng vừa thôi.”
Sau thoáng cười đùa, Vân Uyên nghiêm túc hướng Đường Hiên Vũ gật đầu. Thứ trên tay của lão sư hắn là gì hắn không hiểu sao. Long châu, thần khí bổn mệnh của long tộc thần cấp, tác dụng củng cố lại căn cơ, lưu lại năng lượng dư thừa về sau có thể dùng những năng lượng đó hóa thành những năng lượng trong tay mình, ví dụ một vị long tộc thuộc tính hóa có cơ duyên hấp thụ được một cổ năng lượng nguyên tố thủy thì về sau liền sẽ có thể dùng năng lượng kia để tạo nên và điều khiển thủy nguyên tố không kém gì thuộc tính góc và cả hai nguyên tố không hề có xung đột với nhau, đặc biệt, mượn năng lượng bổn nguyên tạo nên một tọa kỵ có hình thái long tộc y như chủ thể chính, tức là có thêm một bản thân hoàn toàn làm theo ý nghĩ của mình. Tuy lợi hại vậy, nhưng mà để ngưng tụ ra long châu thì long huyết của long tộc phải đạt ngưỡng cực hạn, sau khi ngưng ra phải tiếp đón lôi kiếp bảy vân, phải gánh chín đạo lôi kiếp bảy vân thì mới có thể hoàn toàn sở hữu được nó, nếu không thể qua được chín đạo lôi đình thì long châu vỡ nát, huyết mạch khô cạn, mạch máu vỡ nát, tàn phế một đời về sau. Do đó chỉ có những long tộc cấp thần chuẩn bị đủ mới dám khiêu chiến chạm đến. Bảy nghìn năm trước, một vị long tộc Cực tinh hai sao đã ngưng tụ ra viên Long châu đầu tiên, sau khi hắn chết long châu hắn không một vết xước và được giữ gìn truyền thừa xuống đến cho con trai của hắn. À long châu có thể lưu lại để truyền thừa xuống. Bệnh trong sẽ là những ký ức của người tiền nhiệm cùng năng lượng họ tích lũy, muốn nhận truyền thừa thì đơn giản, vượt qua đạo chấp niệm của chủ củ, cắt máu tiếp nhận, chuyển hóa năng lượng đã động lôi đình, vượt qua ba đạo lôi kiếp rồi hết. Long châu còn có thể ngưng ra ở các long tộc dưới cấp thần, ai ngưng ra càng sớm mà còn sống thì căn cơ cùng long châu năng lượng sẽ càng dồi dào, tiền đồ vô lượng. Trường hợp này là Đường Lam Thu, năm xưa khi nàng sinh ra trời đất biến động long châu của nàng ngưng ra ngay thời khắc nàng lọt lòng, mà sau đó dưới sự chú mục của Hải Thần, Điệp thần, Tula thần, Hủy diệt Chi thần, Sinh mệnh nữ thần, Long thần, lôi kiếp không đánh mà tự tan như thể chưa đến. Mà Vân Uyên tình huống đang là người nhận lấy truyền thừa, vậy nên tiếp đây hắn sẽ là một màng tâm cảnh của vị tiền bối đời trước của viên châu kia.
Hiểu ý, Đường Hiên Vũ dùng long lực nhẹ nhàng rót vào.
Vần sáng lóe lên, hạt châu như có linh chí trực tiếp bay đến đối diện cùng Vân Uyên sau đó trực tiếp đến trước trán hắn.
Lác sau, mắt Vân Uyên sáng lên, viên châu bay ra rồi từ bên trong một dịch thể chảy ra hóa thành hình dạng hắn đang đối diện, bản thể kia hoàn toàn sở hữu năng lực của hắn, Đâu chính là Tâm cảnh của vị tiền bôi kia, truy đuổi sức mạnh vượt trên cực hạn.
Không nói lời nào cả hai lao vào nhau, lưỡi kiếm ma sát cùng không khí với tốc độ cao rít lên từng hồi, chợt hai thanh kiếm va chạm vào nhau van lên tiếng ken.
Sống năng lượng quét qua một mảnh phạm vi lớn rồi tan vào hư không.
Hai đạo thân ảnh chỉ dùng kiếm so đấu, hai bênh kịch liệt giao chiến, từ trên trời đến trên mặt biển.
Tại nơi kia, chỉ có hai người đánh nhau, mà tạo dần thanh một trận lốc xoáy, tốc độ họ cực cao, liên hồi tung ta đòn hiểm, nhưng đối phương như thể đoán được ý nghĩ mà chặn đến rồi phản kích. Cứ thế, hai thân ảnh làm ra màng, anh đánh tồi đỡ, tôi đỡ anh đánh.
Lác sau Vân Uyên chợt nhớ đến câu nói của lão sư mình từng nhắc nhở. “Dù thế nào cũng phải kiên định nó là ảo cảnh” hắn trong nháy mắt làm liều, quay người lại lộn trên không một vòng rồi chém xuống, cái bản sau kia nâng kiếm lên đỡ rồi chĩa mũi kiếm lên, nhưng đáp lại Vân Uyên vẫn trực tiếp đâm xuống. Thời khắc lưỡi kiếm đến trước đỉnh đầu cách chỉ một milimet, thì tại thức hải hắn, một cổ ký ức hiện về. Hình ảnh một long tộc thiếu niên bị người đệ đệ mình đâm một nhát vào tim, cảm xúc của vị tiền bối kia như thủy triều ồ úc muốn cuốn trôi Vân Uyên. Nhưng đáp lại là sự kiên định nghe theo lời thầy mình, Vân Uyên vẫn tiếp tục đâm xuống, lưỡi kiếm kia đâm xuyên người bản sau , còn thanh kiếm của bản sau lại đâm xuyên bả vai hắn, Thời gian như ngừng lại. thân ảnh dần hóa lại thành viên châu bay vào tay Vân Uyên.
Lúc này, hắn thở ra một hơi vì qua được cánh cửa thứ nhất, cách của thứ hai và ba cũng chẳng có gì, hắn gắn một thanh sắt ở nơi cao rồi cắt tay lấy máu quẹt lên viên châu xong rồi ngồi xuống, viên châu sau khi có máu tiếp xúc liền sáng lên vầng sáng rồi lơ lửng trước ngực Vân Uyên, xong cửa hai, hắn bắt đầu chuyển hóa năng lượng tồn động trong hạt châu thành của mình, lúc này, mây vân dần mù mịt tụ lại, viên châu đang lơ lửng thiên hướng áp sát lại gần hắn, sau ba mươi phút đạo lôi đình bắt đầu đánh xuống, nhưng lạ thay, tia sét không đánh hắn mà đánh vào cây cột sắt Vân Uyên đã dựng.
Vân Uyên nói thế nào trước kia hắn cũng dùng tên giả thi được hạn hai cuộc thi tổ hợp ba môn. Toán, Lý, Hóa online. Vậy nên kiến thức hắn có không phải ít. Mấy trò dẫn lôi này hắn dư sức làm. Huống hồ hắn xem qua tư liệu rồi, Thiên tính thiết ở thế giới này có độ thu điện cùng độ bền cực cao. Không chỉ cậy, để chắt hơn, hắn còn lạc ấn khí tức ban r thân vào trong thanh thu lôi kia, so ra không khác hắn là mấy. Vậy nên hắn không lo cái cây cột kia bị gãy, nếu một khối ba tấm gãy thì hắn cũng không biết mình chống nổi lôi kiếp không?
Theo đó trong nửa giờ đến, hắn liên hồi chuyển hóa thêm được gần như toàn bộ chỉ còn sót khuyết một ít. Mà đạo lôi đình thứ hai đã đánh qua cách đó mười lăm phút, cây cột thu lôi kia cũng nát rồi, tia cuối cùng hắn buộc phải đứng ra, sau thoáng, một tiếng ầm vang trời khiến tinh thần Vân Uyên sóc lại, thời khắc Tia năng lượng cuối cùng kia hóa thành năng lượng của hắn thì lôi đình đánh xuống, tình thế nguy hiểm kích phát đạo phong ấn thứ tư của ấn ký trên trán Vân Uyên. Theo chi lực kìm nén cùng lực lượng bọc phát vừa rồi, Vân Uyên trực tiếp phá xích đột phá lên hồn đế đỉnh phong, đồng thời hấp thụ hoàn toàn long châu, căn cơ lỗ hổng theo đó mà được năng lượng rót đầy. Mở to con mắt, hắn nhìn đạo lôi kiếp không nao núng bay lên bọc phát ra một kích tổng lực Tụ Nguyên Quyền kích phát. Va chạm cùng lôi đình. Lôi điện theo đó chạy dọc, lan truyền khắp đầy người Vân Uyên, Long Châu theo đó hấp thụ lôi đình một cách điên cuồng, mãi đến khi hút hết thì chỉ chứa chưa đến một phần mười thể tích của Long Châu.
Khi hắn thở phào cười một cái thì nhìn lên bầu trời, Lôi Vân lại tụ hợp lần nữa, hắn méo mặt, Đường Lam Thu bênh dưới nói vọng lên.
– Ngươi sống tốt nên trời thưởng ngươi vài tia sét, đến nhận đi kìa.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |