Chương 76: Sinh Tử Pháp Tắc
Nói đến đấy nàng bị Đường Lam Thu một bên cắt ngang.
– Hơi lạc để không? Chúng ta đang nói đến vấn đề người thừa kế thần vị trong truyền thuyết mà.
Vị nữ thần xứng đơ. Định giải thích thì bị người bên cạnh nàng cất lời.
– Tiếp đây để tôi giải thích. Nàng ta kể như vậy. Là bởi đấy là nguồn gốc của thần vị nguyên bản của cả hai chúng tôi. Sinh Tử thần vị. Kẻ nắm giữ sinh tử pháp tắc. Cũng như sinh mệnh của tất cả sinh linh thuộc nhánh sông thời không mà vị diện chúng ta đang sống. Chúng tôi là đến để đưa một thần vị tiềm năng có thể vượt qua vòng thần hoàn thứ mười thậm chí đạt đến đỉnh cao nhất là xuất hiện vòng thần hoàn thứ mười hai.
Nghe đến đây.Đường Lam Thu cùng Đường Hiên Đống đồng loại nhìn sang chỗ hài tử tóc bạc đang bất tỉnh trên tay phụ thân của họ.
Thấy không còn thắc mắc vị nữ thần nói tiếp lời nói bị đứt đoạn.
– Trong đoạn cổ sử đến chỗ tôi kể khi nãy thì trực tiếp kể đến lần đại họa thứ tư. Khi ấy dưới kế hoạch của Vũ Gia các thượng thú đã đồng loạt thi triển một loại bí pháp. Giúp tinh nguyên bản thân thu gọn thành những lạc ấn lạc ấn. Và Vũ gia đã chia bản thể của bản thân thành bảy mảnh ứng với thất tình lục dục rồi dùng viên đá trên ngực mình làm dẫn kết nối chúng lại. Mà hộ pháp bên ngoài cho những thượng thú ấy là bảy vị Thánh Luân cấp thuộc nhân loại. Chuẩn bị đủ là vậy. Nhưng khi Đại kiếp đến. Bốn trên bảy vị Thần Luân dùng máu, xác thịt, cùng ý chí của mình nghênh đón đại kiếp. Kết quả cả bốn bị hỗn loạn chi lực nuốt chửng. Vì lưu lại công ân của họ mà tia tàn ý của Vũ Gia đã xuất hiện, ra tay lưu lại tàn niệm nhỏ bé của họ trong viên đá màu xanh ngọc trước ngực của ngài. Sinh mệnh của cả bốn vị Thánh Luân kia hợp lại. Hóa thành sinh tử lực căm nguyên bộc phát. Khiến hỗn loạn lực bị đánh tan. Đại kiếp thứ tư kết thúc. Sáu lạc ấn truyền thừa của các thượng thú cùng hai tổ thú phân tán vào những mánh của dòng sông thời không. Mà viên đá trước ngực Vũ Gia do chi lực bộc phát để đẩy lui hỗn độn chi lực nên vở thành bảy mảnh. Mỗi mảnh mang theo một phần căn nguyên của Vũ gia chia ra trôi vào bảy đinh sông thời không.”. Tại nhánh sông thời không này. Tinh hà của chúng ta hiện nay. Là nơi mà truyền thừa của Tổ thú Long Tổ rơi xuống. Long thần đại nhân tôn kính. Ngài chắt hiểu ý tôi là gì phải không? Long thần tiền nhiệm chính là vị đầu tiên tiếp nhận truyền thừa của Tổ thú Long Tổ. Mà thời điểm ấy. Dưới sự hô ứng của lạc ấn Long Tổ. Nên mảnh nguyên thạch mang theo một phần tinh nguyên của Vũ Gia đã bay đến tại Đấu La vị diện thời đại cổ kia. Tìm đến một con người có thiên thú tuyệt luân. Một bước khiến kẻ đó trở thành một vị thần. Lấy danh Sinh Tử Thần cách nắm giữ sinh tử của hết thảy sinh linh trong mảnh sông thời không này. Dưới sự thôi thúc của thần vị mà vị Sinh Tử thần đã luôn cẩn cẩn theo vị Long thần đời trước. Mãi đến trăm vạn năm trước Long thần tiền nhiệm vẫn lạc. Hắn đã luôn ở trên thần giới canh chừng kim long vương để đợi kẻ nhận truyền thừa long thần kế tiếp đến. Đến hơn tám mươi vạn năm trước. Hắn do Tâm ma bên trong quấy nhiều khiến bản thân hắn cùng tâm ma sinh ra xung đột. Kết quả thần hồn hắn chia cắt làm hai. Một là bản thể góc. Một là tâm ma kia. Thần vị do có hai chủ thể nên cũng bị chia cắt làm hai, phân thành Sinh Giả thần cách và Tử Vòng thần cách. Viên sinh tử thạch cũng do sự kiện đó biến mất. Mà hai người chúng tôi là về sau mới nhận được truyền thừa. Chuyện mà bản thân biết chỉ là những gì mà vị tiền bối kia trước lúc phân thành hai bản thể lưu lại trong chính điện. Mà trong chính điện có đề cập đến. Người nắm giữ viên đá sinh tử kia. Về sau sẽ là kẻ hợp nhất đưa Sinh Tử thần cách trở lại. Mà những vị thần nắm giữ Sinh Giả Thần cách cùng Tử Vong thần cách về sau sẽ hóa thành chìa khóa mở ra cánh cửa đưa Sinh Tử thần trở về. Nay tung tích người được nhắc đến đã có. Nay chỉ mong Long thần đại nhân có thể nhường người. Chúng tôi sẽ bỏ ra hết thảy những gì mình có trong cung điện ra để đổi người.
Đường Hiên Vũ nghe qua hết thảy. Trong lòng đôi phần vui mừng “Đồ đệ ta thu vậy mà lại là mảnh vỡ của sinh linh tạo nên vũ trụ. Hời to rồi. Hèn gì ở lần nó ở lôi đài đánh với Tiểu Đống lại không bị áp chế đi huyết mạch. Lão sư,... Ta là lão sư của sinh vật tạo nên thế giới. Còn danh xưng nào vang dội bằng chứ. Vấn đề hai nhân cách là quả bom nổ chậm nay đã được giải quyết bằng long châu. Con đường thẳng bé nào có vật cản nào chứ. Cho dù là có. Theo cấp bậc so ra, ta cũng được tính là Thần vương theo phân cấp là Tiên Vương. Thậm chí là Tiên Đế. Đợi khi ta thành thiên đạo ý chí, thì ai có thể đụng đến nó chứ. Đồ đệ ta chỉ có ta được đánh. Nhưng mà cái vấn đề là cho nó tiếp tục đi tiếp con đường Hắc ám Long Vương không? Hay để nó đi con đường khôi phục Sinh Tử Thần cách? Thần vị chỉ phù hợp thì thực lực sẽ càng mạnh, con đường mới càng dài, Nhưng mà nó quá rủi ro, khôi phục lại thần cách? Dùng mạng nó treo trên dây cũng không nói quá đi. À thôi, ta lo làm gì? Để nó tự quyết con đường của bản thân nó. Ta chi cho nó lời khuyên, dạy dỗ cùng dọn đường cho nó là được. Ôi ta có hai đứa con rồi, giờ thu đồ không khác gì có thêm đứa nữa. Không được, phải bình đẳng, không được bên trọng bên khinh.” Lòng hoan hỉ là vậy nhưng hắn Vẫn lạnh giọng nói.
– Các ngươi về đi. Đường nó đi, nó sẽ chọn, ta sẽ nói với nó, chỉ cần nó muốn đi con đường của các ngươi, người làm thầy như ta sẽ không cản, mà sẽ dìu nó đi một đoạn.
Nghe được lời này, hai người kia liền vội vàng thẩm mừng đồng loạt nghỉ. “Có cơ hội”. Cuối người chào Đường Hiên Vũ xong cả hai đồng loạt biến mất vào khoảng không.
Bầu trời trong xanh, với các đám màu trắng nhỏ bồng bềnh, gió thổi hiu hắt dịu nhẹ mang theo nắng ấm rọi xuống mặt biển xanh thẩm. Mà tại đấy, thân ảnh trung niên nhân tay ẩm một hài tử, trên eo cùng cổ là hai đứa khác đang bám vào ông. Người này đạp nước, lướt một vòng rồi thân ảnh biến mất. Để lại trong không trung những vệt quang thải bảy màu đang dần hòa cùng không khí tan đi.
Tại trước cổng một học viện sử lai khắc. Thân ảnh trung niên nhân hiện ra, để hai đứa con trước một chiếc xe hai mươi lăm chỗ, còn bản thân đặt hài tử đang hôn mê vào một cái ghế rồi, rời đi.
Chiếc xe lăn bánh, trên con đường lớn. Trong xe, nữ hài cười cười đang ở trong lòng một nữ tử tóc bạc mà làm nũng.
– Bà nội ơi. Con sắp bị lấy đi hạng nhất thiên tài rồi.
Cười một cái ddaayd hiền dịu vị nữ tử nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nữ hài rồi nói.
– Đừng lo. Trên đời không ai vĩnh viễn là hạn nhất cả, môi người có những yếu điểm riêng, chỉ có không ngừng trưởng thành con mới lấp đầy khoảng yếu kém ấy bằng thời gian và kinh nghiệm.
Thoáng dừng vị nữ tử nhìn lên vị trung niên đang lái xe rồi nói.
– Nhưng mà bên cạnh những người luôn trao dồi khắc phục. Cũng có một số ít có một tật xấu nhất định không thể bỏ. Ví dụ Tham tài, Lưu manh, sơ hở để người ta bỏ thuốc trong rượu mà vẫn không hay mà nóc sạch.
Vị nữ hài ôm sát ngực nữ tử rồi chỉ tay về phía Vân Uyên đang bất tỉnh nhân sự nói.
– Tên kia mạnh nhưng lại có cảm xúc thất thường không cố định. Thích gì cũng không nhận toàn giả vờ chê bai dù lòng muốn lắm rồi. Đó phải điểm yếu không bà.
Chưa để vị nữ nhân đáp thi từ đằng sau, vị nam hài đã đến bên ghế của vị bà bà rồi nói.
– Kiêu ngạo, giả tạo trước trai đẹp có tính là tật xấu không bà?
Như biết đối phương ám chỉ mình vị nữ hài tức giận bật dậy nói.
– Ngươi kiếm chuyện cũng vừa thôi. Ai là kiêu ngạo. Bổn công chúa không kiêu ngạo, bổn công chúa cũng giữ giá trước mặt trái chứ không…
Nói đến đó, nàng vội che miệng, còn e dè nhìn lại vị bà nội nhà mình thì thấy lúc nào mặt đã âm u.
Trái với tràn cảnh hỗn loạn bên ngoài. Trong thức hải Vân Uyên. Một màn căng thẳng hiện ra. Vị lão nhân thần vương thần bí trước chất vấn của Vân Uyên lại trầm mặt. Không hé nửa lời,
– Tiền bối giấu nhiều quá. Sinh Tử thần cách. Thiên tài tuyệt thế tìm đến tôi. Một kẻ không còn cha mẹ, bị xã hội vùi dập để làm gì nhỉ? À tui nhớ một chuyện. Trên tinh Cầu Tinh Linh, tôi có hỏi cung được một việt. Vậy nên xin hỏi? Không gian bổn nguyên là ngài đem đến phải không? Xin đừng giả ngu với tôi. Mảnh vỡ bổn nguyên sinh tử pháp tắc do đâu ở trên thân tôi? Chỉ có thể là người khác đặt vào, người thường thì không thể nào làm ra việt như vậy, bởi nếu như nó có được đặt vào thân tôi sau khi tôi sinh, thì với thể nội của đứa bé sơ sinh thành hình, tôi sẽ chịu không nổi mà bạo thể. Vậy nên nó đã được dung hòa cùng tôi khi còn trong bụng mẹ, khi tôi còn chưa có hình dạng cố định, mà người có thể thấy được chu kỳ phát triển của trẻ sơ sinh mà không cần máy móc và hơn hết là nhét viên đá vào mà không ảnh hưởng đến người mẹ chỉ có thể là một thực thể vượt xa con người và phải giữ mảnh vỡ đó. Thân Là Sinh Tử chi thần, việt có trong tay mảnh vỡ bổn nguyên Sinh Tử là điều hiển nhiên. Bản nguyên không gian, lại càng dễ giải thích. Thứ đồ dẫn đến Đấu La giới chỉ có thể xuất phát từ Đấu La giới. Trong sách về long tộc có ghi. Khi một long tộc thần vương chết hạch tâm mang heo nguyên tố lực gắn liền linh hồn của họ sẽ rơi ra. Năm xưa ông là người kè kè long thần, làm gì ông ta giết chết Không gian long vương mà ông không ở bên cạnh. Còn có, ngày mà tôi bị đưa đến đấu la giới, làm gì trùng hợp thức tỉnh võ hồn tại chỗ như vậy. Nếu ông không nhúng tay thì làm gì có chuyện vô lý vậy xảy ra. Còn có. Người vô tình hay cố tình được đưa đến toàn bộ đều bị đưa đến Đấu La Tinh. Do đâu tôi lại được đưa đến Tinh Cầu Tinh Linh. Còn có, trước ông có nhắc đến một người khác là người thân tôi. Cha tôi trước kia có một người vợ hôn nhân ép buộc. Trước khi đi bà ấy từng có trong mình một đứa con với cha tôi. Vậy nên, tôi đoán, người anh trai kia của tôi là người nhờ ông bảo vệ tôi. Nhưng do đâu các người biết tôi sẽ đến đấu la giới mà cần bảo vệ? Trả lời đi.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |