Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tế Đàn Bí Mật

Tiểu thuyết gốc · 1211 chữ

Cánh cửa gỗ khép lại sau lưng, phát ra một âm thanh nặng nề, như thể cố tình nhấn mạnh rằng chúng tôi đã bước qua ranh giới của điều bình thường. Căn phòng trước mặt bao phủ trong bóng tối dày đặc, và không khí như đông đặc lại. Tôi không thể không cảm nhận rằng, một khi bước vào đây, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Hắn” cầm chặt đèn pin, ánh sáng từ nó yếu ớt đến mức chỉ đủ soi rõ vài bước chân phía trước. Từng bước chân của cả hai vang vọng, tạo nên những âm thanh sắc lạnh trong không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Không khí ở đây khác hẳn những nơi khác mà tôi từng đi qua. Nó mang một mùi khó chịu, pha trộn giữa mùi ẩm mốc của sách cũ và một thứ gì đó giống như mùi của máu đã khô.

Tôi cảm giác như mỗi bước đi đều bị ai đó dõi theo. Mỗi bức tường, mỗi góc tối, tất cả đều như đang sống. Và cái cách chúng tôi bị ép buộc phải tiếp tục bước tới, như thể chính căn phòng này cũng có ý chí riêng.

“Hắn” dừng lại trước một kệ sách cao sát trần. Đèn pin rọi lên những cuốn sách xếp ngăn nắp, nhưng tất cả đều bị phủ bởi lớp bụi dày. “Hắn” đưa tay lướt qua một vài gáy sách, dừng lại trên một cuốn có bìa bằng da, màu nâu tối. Gáy sách lộ rõ những vết rách, nhưng điều kỳ lạ là lớp bụi trên nó mỏng hơn hẳn so với những cuốn khác.

“Có vẻ đã có ai đó lấy cuốn sách này không lâu trước đây,” tôi lên tiếng, phá vỡ sự im lặng căng thẳng.

“Hắn” không đáp, chỉ gật đầu. “Hắn” rút cuốn sách ra khỏi kệ, nhẹ nhàng lật những trang giấy đã ố vàng. Mỗi trang đều được viết bằng một thứ ngôn ngữ lạ mà tôi không thể hiểu. Các ký tự được viết bằng tay, với những nét cong ngoằn ngoèo tựa như những đường mạch máu.

“Anh nghĩ đây là gì?” tôi hỏi, cố gắng kiểm soát sự lo lắng trong giọng nói.

“Một phần của thứ gì đó lớn hơn,” “hắn” đáp, ánh mắt không rời khỏi các trang sách. “Chúng ta càng đi sâu vào, thì càng nhận ra rằng mọi thứ ở đây đều có liên kết với nhau.”

Chúng tôi tiếp tục di chuyển, mỗi bước tiến gần hơn đến trung tâm của căn phòng. Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía xa, giống như tiếng ai đó cào lên gỗ. Tôi quay ngoắt lại, ánh sáng từ đèn pin quét qua nhưng chẳng thấy gì.

“Chỉ là ảo giác thôi,” tôi lẩm bẩm, tự trấn an mình.

Nhưng ngay lúc ấy, “hắn” dừng lại, ánh mắt dừng trên một phần tường ở góc phòng. “Hắn” chiếu đèn pin, lộ ra một cơ quan cơ học ẩn trong bóng tối.

“Một lối đi bí mật,” “hắn” nói khẽ, nhưng trong giọng nói có chút phấn khích.

“Hắn” kiểm tra cơ quan, và với một cú nhấn nhẹ, bức tường từ từ dịch chuyển. Một tiếng ken két vang lên, để lộ một lối đi dẫn vào một căn phòng khác.

Căn phòng này nhỏ hơn nhiều, nhưng chính giữa là một chiếc bàn đá lớn. Trên bàn, một tế đàn kỳ lạ được sắp xếp gọn gàng. Ánh sáng từ đèn pin hắt lên những ký hiệu được khắc trên mặt bàn – những hình thù kỳ dị mà tôi không nhận ra nhưng khiến tôi rùng mình. Những ký hiệu đó không phải chỉ là những hình vẽ vô tri; chúng có một sức sống riêng, gần như đang nhảy múa dưới ánh sáng.

Trên bàn đá là một chiếc cốc đá đen, bên trong chứa một chất lỏng sánh, đen đặc, phản chiếu ánh sáng theo cách kỳ dị. Tôi gần như chắc chắn rằng thứ chất lỏng ấy không phải nước. Mùi từ nó thoang thoảng, ngọt ngào nhưng đầy nguy hiểm, như mùi của sự mục ruỗng.

“Tôi không chắc là chúng ta nên lại gần,” tôi nói, nhưng giọng của tôi chỉ là tiếng thì thầm yếu ớt.

“Hắn” không thèm để ý đến lời cảnh báo của tôi. “Hắn” bước tới, cúi người quan sát những ký hiệu trên tế đàn. Tôi nhìn thấy một sự thay đổi trong ánh mắt “hắn” – không chỉ là tò mò mà còn có một sự thôi thúc khó cưỡng lại.

“Này”, tôi gọi nhỏ, như một lời nhắc nhở.

“Cái này…” “hắn” bắt đầu nói, nhưng ngay lúc ấy, một tiếng động lớn vang lên từ bóng tối phía sau chúng tôi.

Tôi quay lại, ánh sáng đèn pin chiếu vào khoảng không đen kịt. Một bóng đen lướt qua rất nhanh, không để lại dấu vết gì ngoài cảm giác lạnh buốt.

“Hắn” nắm chặt đèn pin, bước tới gần chiếc cốc đá. Sau đó vươn tay chạm vào nó, và ngay lập tức, một luồng khí lạnh bùng phát từ tế đàn, lan tỏa khắp căn phòng. Những ký hiệu trên bàn đá bắt đầu phát sáng, ánh sáng đỏ rực như lửa.

Tôi lùi lại bản năng, nhưng “hắn” vẫn đứng yên, ánh mắt không rời khỏi chiếc cốc đá. Tôi có thể thấy những đường nét trên khuôn mặt “hắn” trở nên căng thẳng, như thể đang đấu tranh với chính mình.

“Tôi nghĩ là chúng ta đã đánh thức thứ gì đó,” tôi nói, giọng run rẩy.

Đột nhiên, một loạt tiếng động vang lên – giống như tiếng bước chân đang chạy tới từ mọi hướng. Những bóng đen xuất hiện, hình dáng mờ nhạt nhưng mang theo một sự hiện diện đáng sợ. Chúng vây quanh tế đàn, di chuyển chậm rãi nhưng đầy đe dọa.

“Này?”, tôi gọi lớn hơn, cố gắng kéo “hắn” ra khỏi trạng thái như bị thôi miên.

“Hắn” giật mình, lùi lại một bước. Sau đó nhìn tôi, rồi nhìn những bóng đen đang tiến tới. Tôi có thể thấy sự quyết tâm lóe lên trong mắt “hắn”.

“Chúng ta rời khỏi đây trước đã,” “hắn” nói nhanh.

Không cần phải nhắc lần thứ hai, tôi chạy theo “hắn”, cố gắng không nhìn lại những bóng đen đang theo sát phía sau. Những bước chân của chúng tôi vang vọng khắp hành lang tối tăm, và tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: chúng tôi vừa chạm vào một thứ gì đó mà lẽ ra không nên.

Khi cánh cửa cuối cùng đóng sập lại sau lưng, tôi thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nhưng tôi biết, đây chưa phải là kết thúc. Những bóng đen đó, tế đàn đó – tất cả chỉ là phần nổi của một bí mật lớn hơn.

“Hắn” quay sang tôi, ánh mắt lạnh lùng nhưng chứa đựng một sự quả quyết kỳ lạ.

“Chúng ta sẽ quay lại,” “hắn” nói, giọng “hắn” thấp nhưng đầy chắc chắn.

Và tôi biết, không có gì có thể ngăn cản “hắn” làm điều đó.

Bạn đang đọc Dấu Vết Linh Hồn sáng tác bởi hydra2002
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hydra2002
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.