Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tức giận Clark, thích trêu em trai Samuel

Tiểu thuyết gốc · 3097 chữ

Xe bus trường dừng gần sát bờ sông, các học sinh sống sót sau tai nạn hoặc đang quấn khăn run lẩy bẩy, hoặc cùng phụ huynh ôm ở một chỗ gào khóc.

Xe cứu thương cùng xe cảnh sát dừng trên cầu, cảnh sát cùng nhân viên y tế khẩn trương bận rộn đi lại xung quanh.

Clark cũng ở trong đám học sinh này, quấn lấy một cái khăn màu đỏ, cúi đầu hai mắt vô thần nhìn chằm chằm dưới chân đá cuội.

Ngực anh có chút phật phồng, thở ra thở vào liên tục, biểu hiện ra nội tâm anh lúc này có chút không yên.

Samuel thì ở một bên, mặt không biểu tình nhìn một đám nữ sinh cách đó không xa.

Mấy cái học sinh nữ kia có cô gái được Clark cứu lên, cũng có vài người ngồi gần vị trí cửa sau xe, khi được Clark cứu lên, cũng nhìn thấy hành động dùng sức người kéo xe lên của Clark.

Đương nhiên, Samuel di chuyển quá nhanh, nên đám nữ sinh này cũng không nhìn thấy hành động của anh, các cô gái này chỉ thấy Clark ở phía sau kéo xe từ dưới sông lên.

"Samuel, Clark!"

Một thanh âm quen thuộc từ sau lưng hai anh em vang lên.

Mặc một bộ quần áo lam lũ ông Johnathan, đang cuống cuồng vội vàng chạy tới.

Mặt mũi tràn đầy đều là vẻ lo lắng, đầu tóc ông đã có chút bạc trắng, khẩn trương tới phía trước mặt hai anh em.

"Các con không sao chứ?"

"Con không sao." Samuel ấm áp nở nụ cười.

"Con cũng không sao." Clark cũng lên tiếng nói.

Thấy hai đứa con trai đều ổn, ông Johnathan cũng yên tâm lại, sau đó hướng xung quanh ngó nghiêng, hơi hơi nhíu mày nói.

"Các con, chúng ta về trước thôi..."

Samuel cùng Clark gật đầu một cái, sau đó đứng dậy, theo ông Johnathan rời đi.

...

Nông trường nhà Kent.

Bữa tối hôm nay không khí có chút nặng nề, ít nhất là đối với vợ chồng Kent và Clark.

"Hiệu trưởng điện thoại hỏi thăm tới, không có học sinh phát sinh bất hạnh, nhưng là có mấy cái học sinh nam trong lúc hôn mê sặc không ít nước, còn cần nằm viện quan sát một chút."

Ông Johnathan một bên khuấy súp khoai tây, chậm rãi nói ra.

Lúc nói chuyện đôi mắt ông nhìn qua hai đứa con trai của mình.

"Cảm ơn chúa! May mắn không có ai bất hạnh gặp nạn!" Bà Martha trong miệng cảm khái nói ra, trong tay rót cho Samuel và Clark sữa bò.

Ông Johnathan trong mắt vẫn nhìn về phía hai anh em, trong đó cảm xúc lo lắng không che giấu được.

"Clark, là con kéo xe bus trường từ trong sông lên?"

Clark có hơi buồn bã nói ra.

"Con muốn làm vậy, nhưng với sức của con không thể làm được..."

Clark vẫn là nói thật ra. "Nên con nhờ anh Sam giúp con."

"Sam?"

Johnathan đưa ánh mắt chuyển qua đứa con trai lớn, Samuel đang tập trung ăn uống, cái đuôi sau một ngày quấn quanh eo giả làm thắt lưng, hiện đang vui thích đung đưa.

Samuel thấy bố mình đã đưa ánh mắt hỏi thăm về phía này, đành dừng động tác ăn uống lại, sau đó mở miệng nói ra.

"Bố yên tâm, dù con ra tay giúp đỡ, cũng dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được."

Ông Johnathan gật đầu một cái, mười mấy năm qua Samuel vẫn luôn rất biết cách ẩn giấu siêu năng lực của mình.

Samuel lại một mặt nghiêm túc nói ra.

"Tuy nhiên, Clark thì con không chắc... Dù sao hành động trượng nghĩa này của em con có thể đã bị không ít bạn học trông thấy."

"Haizz,..." Ông Johnathan thở dài một hơi, cũng không biết nói sao với hai đứa con này.

Dù sao Samuel và Clark tích cách hiện ra cực đoan tương phản.

Clark tốt bụng thiện lương, luôn chủ động giúp đỡ mọi người, khát vọng sử dụng lực lượng của bản thân giúp đỡ người khác để cảm thấy bản thân tồn tại có ý nghĩa.

Ông biết rõ Clark trong trường học có chút hướng nội, trong nhà lại hay bị anh trai trêu chọc, đè ép, cho nên sau khi phát hiện bản thân có siêu năng lực, cùng muốn thi triển siêu năng lực ra.

Mà Samuel thì sao.

Ngoại trừ vấn đề quan điểm sống, anh cực kỳ nghe lời ông và Martha, không thích học tập, lại rất thích làm nông, còn nói sau này sẽ kế thừa nông trường của nhà Kent này, tuy nhiên đáng lo chính là ở quan điểm sống của Samuel, anh cực kỳ kiêu ngạo, đối với những người khác ngoài gia đình này, đều cực kỳ khinh thường.

Đôi lúc ông phát hiện trong mắt Samuel, sinh mạng người ngoài không hề đáng giá.

Ví dụ như vụ xe trường lần này, ông cực kỳ tán thành hành vi cứu người của Clark, nhưng không muốn con trai mình bại lộ siêu năng lực.

Còn phần Samuel, ông rất không đồng ý hành động thấy chết không cứu của anh, nhưng trách mắng hay muốn uốn nắn quan điểm sống của Samuel là không thể.

Nên hiện tại, nội tâm ông Johnathan tràn đầy mâu thẫu.

Nếu hai người tính cách có thể bổ sung cho nhau thì tốt, ông Johnathan trong nội tâm lóe lên một cái ý nghĩ, tuy nhiên rất nhanh bị ông vứt ra sau đầu, ông hướng về phía hai đứa con trai, muốn dạy dỗ chúng một chút.

"Sam, nếu con có năng lực, liền không thể ở một bên thấy chết không cứu như thế!"

Johnathan lắc đầu, sau đó bình tĩnh nói ra.

"Con cảm thấy con không làm gì sai, dù sao năng lực trong tay con, cứu hay không là quyền của con."

Ông Johnathan lắc lắc đầu, quả nhiên khuyên không nổi Samuel, thở dài một hơi ông nói ra.

"Bố chỉ hy vọng, con trở thành một người có khả năng đồng cảm..."

Sau đó ông Johnathan lại chuyển qua Clark nói.

"Clark, hôm nay con làm tốt lắm, tuy nhiên con cần phải biết che giấu bản thân."

Clark lúc này tâm lý phản nghịch dâng lên, vẫn còn không vui vì chuyện sáng nay bố mẹ không đồng ý cho anh gia nhập đội bóng, lại tới chuyện xe trường chiều nay, hiện còn phải nghe bố mình dạy dỗ.

"Bố, con lúc đó không có lựa chọn, con cũng không thể đứng một bên nhìn các bạn học chết đi chứ?"

Ông Johnathan giọng nói tràn đầy nặng nề nói ra.

"Bố biết con làm việc tốt, cũng rất tàn thành hành động này, tuy nhiên nếu con để mọi người phát hiện ra siêu năng lực của con và Samuel, cả thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn!"

"Con nghe đủ những lời này của bố rồi, con cảm thấy bản thân cũng làm không sai, tại sao bố mẹ luôn chỉ uốn nắn con mà không uốn nắn anh Samuel?"

Clark thất vọng lắc đầu, cơm tối cũng không ăn xong, liền đứng dậy để lại một câu rồi rời đi, anh cũng không nói ra chuyện Samuel chính là thủ phạm của chuyện lần này.

Bà Martha thấy Clark thất vọng rời đi, muốn đi theo khuyên bảo, nhưng bị ông Johnathan giữ lại. "Martha, cứ để con nó một mình suy nghĩ."

Bà Martha nhìn đứa con trai nhỏ đã rời đi, lại nhìn bên cạnh mặt mũi ảm đạm chồng mình, thở dài một hơi ngồi lại xuống.

"Không cần lo lắng bố ạ, Clark một ngày nào đó sẽ hiểu được dụng ý của bố." Samuel ở một bên đã ăn xong phần cơm của mình, hướng bố mình an ủi nói.

Ông Johnathan gật đầu một cái, sau đó hỏi Samuel.

"Vậy con nghĩ hiện tại có nên nói cho Clark thân phận thật của nó không?"

Samuel lắc lắc đầu, rất kiên quyết nói ra.

"Không, đợi ngày nào nó phát hiện mấy con Saibamen trong nhà mình đã."

Ông Johnathan thở dài nói ra.

"Ngày qua ngày dùng lý do sao băng gây đột biến để giấu em con cũng không phải cách hay!"

"Ít nhất nó vẫn nghĩ bản thân là người Trái Đất, chứ không phải người ngoài hành tinh, không phải thế tốt hơn sao bố?"

Samuel thản nhiên nói.

Ông Johnathan cùng bà Martha cũng gật đầu, coi như đã đồng ý với ý kiến của anh ta.

Samuel rất sớm đã cùng bố mẹ nói về thân phận của mình, còn dựa theo chuyện xưa của người Saiyan ở vũ trụ Dragon Ball để bịa ra một câu chuyện, nào là hành tinh Vegeta đã bị kẻ thù hủy diệt, anh là người cuối cùng sống sót, cũng không vì thân phận người ngoài hành tinh mà không xem Trái Đất là nhà của mình.

Biểu hiện trong mười mấy năm qua của anh cũng để vợ chồng Johnathan yên tâm, không hề lo lắng vì thân phận mà anh sẽ rời đi họ.

...

Đêm đã khuya.

Clark giẫm lên đất xốp bước vào trong nông trường.

Nguyên bản lúc rời đi, Clark tâm tình cực kỳ hỏng bét, nhưng sau khi trở về tâm tình anh đã không tệ, dù sao anh vừa vô tình gặp được Lana Lang ở nghĩa trang Smallville.

Tới trước cửa, tay chạm vào chốt cửa trong nháy mắt, anh lại do dự một chút.

Thở dài một hơi, buông tay ra, hướng nhà kho phương hướng đi tới.

Nơi đó có căn cứ bí mật của anh.

Giẫm lên "cọt kẹt" rung động cái thang cũ tiến vào nhà kho lầu hai, rộng lớn tầm mắt trực tiếp hiện ra ở trước mặt anh.

Đêm đen như mực, bầu trời đầy sao tô điểm, mênh mông vùng quê.

Hết thảy xem ra đều là tươi đẹp như vậy.

Ngồi vào trên ghế, cẩn thận hồi tưởng một màn vừa rồi cùng người mình thích trò chuyện.

Tràn đầy phẫn nộ Clark chạy đến nghĩa trang Smallville, vừa vặn gặp được đến tế bái cha mẹ Lana.

Hai người tiến hành từ khi biết đến nay dài lâu nhất trò chuyện.

Dư vị đằng sau Clark bày ra bản thân kính viễn vọng, điều chỉnh tốt góc độ đằng sau, nhắm ngay cách đó không xa Lana nhà.

Kính viễn vọng bên trong Lana đang đứng tại trong đình viện gọi điện thoại.

Quan sát đến đối phương một cái nhăn mày một nụ cười, Clark tim đập tốc độ không khỏi tăng tốc mấy phần.

Chẳng để ý đang có mấy bóng hình nhỏ bé đang quan sát anh từ phía sau.

"Clark!"

Đang lúc Clark dùng kính viễn vọng ngắm nhìn cô nàng trong mộng của mình, một thanh âm quen thuộc vang lên, dọa anh nhảy một cái.

Hốt hoảng nhìn qua, Clark đã thấy Samuel đứng bên cạnh mình.

Anh hiện tại có chút lý giải mình bạn thân Chloe cùng Pete cảm thụ mỗi khi anh dùng siêu tốc độ với họ, thình lình có người bỗng nhiên xuất hiện sau lưng hoặc bên cạnh, loại cảm giác này hoàn toàn chính xác không thế nào tốt.

Không đợi em trai mình giận dữ, Samuel đã tiến lên, nhìn về cái hướng Clark đang nhìn, huýt sáo một tiếng, cực kỳ lưu manh nói.

"Ái chà, đêm đêm đến đây ngắm gái à?"

Clark mặt đen lên, không biết phải nói sao, Samuel lại tiếp tục trêu chọc, dù sao hiện tại anh thích nhất vẫn là trêu đùa Superman tuổi dậy thì này.

"Lana Lang à, cô em này ngon phết nhỉ?"

Clark chuyển màu sắc trên mặt, hiện tại đã đỏ lên, vừa xấu hổ vì hành vi của mình bị phát hiện, vừa tức giận anh trai mình không kiêng kị gì đánh giá cô gái trong mộng của mình, khoan Clark nhớ tới Samuel cũng có thị lực rất tốt, hoàn toàn không cần dùng kính viễn vọng mới có thể thấy Lana, điều này có nghĩa anh trai mình đang dùng thị lực siêu phàm nhìn lén Lana, Clark nghĩ tới đây, càng thêm không thoải mái.

"Sao anh lại tới đây?" Clark khó chịu hỏi Samuel, bởi vì buổi chiều vụ xe trường cộng thêm vụ bữa tối, Clark vẫn đang rất khó chịu với Samuel, cho nên ngữ khí cũng không tốt bao nhiêu.

"A, sao tao không thể tới? Thực sự coi đây là căn cứ bí mật của mình rồi?" Samuel một mặt trêu tức nhìn qua Clark.

Clark nghẹn lời, sau đó vẫn muốn tìm lý do khác để đuổi Samuel đi.

"Sam, anh cũng không thể không kiêng nể gì dùng thị lực siêu phàm của mình quan sát con gái nhà người ta như thế..."

Samuel vẻ mặt kinh ngạc nhìn Clark, sau đó quay sang nhìn kính viễn vọng, khuôn mặt đúng kiểu ý bảo: "Thế dùng kính viễn vọng thì oke chứ gì?"

Samuel cứ tiếp tục nhìn nhìn chằm chằm Clark mấy lúc, đến khi Clark tới cực hạn xấu hổ mới vui vẻ nói ra.

"Haha, anh biết mày muốn gì? Muốn đuổi anh đi chứ gì? Nhưng mà nói thật nhé, hôm nay thấy mày không về nhà mà tới chỗ nhà kho, anh mới theo vào thôi, chứ bình thường, anh thích ngắm gái ở chỗ nào chả được!"

Clark mày nhíu càng chặt, Samuel nói vậy không phải nói dù Lana ở chỗ nào, chỉ cần Samuel thích cũng có thể nhìn... Hơn nữa, anh trai anh cũng rất mê gái, thường xuyên có thể tìm được mấy cuốn tạp chí người mẫu áo tắm ở phòng của Samuel.

Clark càng thêm lo nghĩ, lỡ Samuel sinh ra hứng thú với Lana thì sao, nói thật Whitney đã đủ để cho Clark tuyệt vọng rồi, đứng nói tới người có mị lực hơn như Samuel...

Đang lúc Clark lo được lo mất, Samuel thu hồi tầm mắt, quay đầu hướng người em trai đáng yêu này nói ra.

"Nói thật nhé, chú mày và Lana Lang chả hợp tẹo nào đâu, Clark!"

"Hừ, sao anh biết em và cô ấy không hợp, anh bắt đầu giống thầy Escalante rồi đấy, chưa hiểu rõ liền đưa ra đánh giá của bản thân." Clark ức chế phản bác lại.

Escalante, thầy tổng giám thị của trường trung học Smallville, một người nghiêm khắc tới quá đáng, chỉ cần có hành động không hợp mắt lão ta, hành động đó liền sẽ bị cấm chỉ tại trường.

Samuel cũng không phải loại người như thế, chỉ là anh biết tương lai em mình phải cùng Lois Lane thành đôi, dù có thành đôi với Lana Lang cũng sẽ chia tay thôi, với lại cũng không muốn em trai mình ăn cơm thừa canh cặn của thằng Whitney kia nữa...

"Thầy Escalante cũng sẽ không ở pháo đài cô đơn nói chuyện với chú mày thế này đâu Clark."

Pháo đài cô đơn, cũng chính là cái tên Clark đặt cho căn cứ bí mật này của mình.

Samuel tới trước kính viễn vọng, sau đó nhẹ phủ đi lớp bụi bám trên đồ vật cũ kỹ này, một mặt thản nhiên nói.

"Mày biết không, Lana Lang cùng chúng ta là hàng xóm, hồi bé chúng ta chơi thân với nhau, bố mẹ Lana trước khi cùng bố mẹ chúng ta cũng rất thân thiết, hiện tại cô Nell cũng là cô của Lana vẫn giữ mối quan hệ thân mật với mẹ chúng ta,..." Samuel quay đầu nhìn phía Clark hỏi.

"Thế nhưng sau khi lớn, Lana được mấy lần qua nhà chúng ta chơi? Không phải đần đều có thể thấy Lana không muốn cùng chúng ta tiếp xúc, hiện tại cô ta muốn tiếp xúc là những kẻ như thằng Whitney kìa, không phải hai kẻ không có danh tiếng ở trường như chúng ta..."

Clark thấy anh trai mình có thành kiến với Lana như vậy, lập tức muốn thay người thương phản bác.

"Cô ấy không phải loại người này, hơn nữa ở trường anh cũng không hề vô danh..."

Đúng vậy, dù Samuel khó sống chung, ở trường không có bạn bè, nhưng với gương mặt Châu Á đẹp trai, cùng cơ thể cường tráng kia, không biết bao nữ sinh thích thầm anh ta.

Samuel nở một nụ cười, một mặt thú vị hỏi.

"A, nếu cô ta không phải loại người này, vậy vấn đề là ở mày rồi! Hoàn toàn không gây lên được chút hứng thú nào cho cô ta, hay nói cách khác hai người chúng mày không cùng tần số, không hợp nhau tẹo nào."

Clark tức giận nói.

"Là do anh ấy, cái tính cách không thích sống chung của anh để cô ấy không dám đến gần, còn em, em đã được cùng cô ấy hẹn nhảy một điệu với nhau ở đêm vũ hội rồi!"

Samuel vỗ tay cái độp.

"Haha, ra là vì lý do này mà lúc chú mày về nhà mới hí hửng như thế à?"

Clark trợn mắt há hốc mồm, ngốc trệ một lúc mới hiểu ra, thì ra nãy giờ mình bị dắt một vòng như chó, mục đích là Samuel muốn dò hỏi mình cùng Lana có chuyện gì với nhau.

"Anh..." Clark chưa kịp nói xong, Samuel đã như thường mở miệng trêu chọc.

"A, tôi là Clark Kent, tôi cãi nhau với gia đình nên tức giận, sau đó rời nhà ra đi vô tình gặp được cô gái trong mộng, tôi vui vẻ vì được cô ấy bố thí cho một điệu nhảy cùng đêm vũ hội, hahaha..." Samuel cố tình nhại giọng của Clark nói ra, từng câu từng chữ ý trào phúng căng đét.

Clark giận quá, trên thái dương gân đã nổi lên, lập tức giận dỗi rời đi nơi này, quay về trong nhà mà ngủ.

Thấy Clark rời đi, Samuel gật đầu một cái lẩm bẩm nói "Còn là trẻ con đâu mà mỗi lần giận dỗi lại muốn ngủ ở cái nhà kho này."

Bạn đang đọc DC: Trở thành anh trai của Superman sáng tác bởi tonhatminh2307
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tonhatminh2307
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.