Chương 39-40: Cao Chót Vót Sơ Hiện Ra
Lời này, liền cực kỳ vô lý. Nhưng rơi vào trong tai Huyền Lăng Công Chúa lại
làm cho nàng suy tư ngắn ngủi chỉ chốc lát, lập tức dứt khoát nói:
- Nếu như ngươi tin tưởng ta, Bổn cung nguyện ý cam đoan, sinh thời, vinh hoa
phú quý, bình yên tự do, đều dâng lên hết!
- Nếu như ngươi còn không an tâm, đôi ta có khả năng kí kết một minh ước. Ta
cam đoan tất cả Thần gia duy trì hình thái hiện tại không thay đổi, mà ngươi,
lại giúp ta im lặng rời khỏi Đại Hoa hoàng triều!
- Sau khi ngươi rời đi, vẫn còn có thể đảm bảo, bọn họ có khả năng đối với
Thần gia chúng ta, giống như Thánh Chủ Gia đã tín nhiệm sao?
Thần Dạ giễu cợt cười hỏi vặn lại.
Sắc mặt Huyền Lăng Công Chúa hơi khựng lại, rất lâu sau đó mới cay đắng nói
nhỏ:
- Nói thật, ta xác thật không dám cam đoan như vậy. Nhưng Thần Dạ, trước mắt
đối với Thần gia ngươi , hay là đối với ta, chúng ta liên thủ mới có thể thu
được mức độ lớn nhất theo như nhu cầu.
- Ta mặc dù đã bị ngu ngốc, nhưng sự sủng ái của phụ hoàng đối với ta không
giảm đi chút nào. Nếu như ta vô thức biểu hiện ra sự thân cận đối với ngươi,
như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thì nhất định phụ hoàng sẽ không làm gì
đối với Thần gia . . . .
- Có lẽ câu nói kia, ngươi cũng vô phương cam đoan hoàn toàn. Như vậy, giữa
chúng ta, liền không thể có bất cứ hợp tác gì.
Không thể phủ nhận, Huyền Lăng Công Chúa xác thật rất được đương kim hoàng đế
sủng ái. Nhưng thế này thì đã làm sao, còn không phải bị trở thành một công
cụ, nếu như bị gả đến Thần gia!
Thần Dạ cười xòa một tiếng như vậy:
- Công chúa điện hạ, thời gian không còn sớm , ngươi nên trở về .
- Thần Dạ!
- Công chúa điện hạ, mời trở về đi!
Ánh mắt của Huyền Lăng Công Chúa dần dần bắt đầu trở nên sắc bén, nhưng đến
cuối cùng vẫn là biến thành vô hình mà nhẹ nhàng nói:
- Thần Dạ ca ca, ngươi quả nhiên vẫn cứ cố chấp như vậy.
Đột nhiên xuất hiện một câu, làm cho Thần Dạ ngẩn ra. Dường như nhớ ra rất
nhiều chuyện cũ nên ánh mắt của hắn êm dịu đi rất nhiều
- Chúng ta đều đã trưởng thành, có một số việc, cũng không thể tùy theo ý
mình.
- Ngươi sợ ta ở chỗ này đã lâu, nên sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi đối với Thần
gia?
Huyền Lăng Công Chúa đột nhiên nhoẻn miệng cười, vẻ quyến rũ điên đảo chúng
sinh:
- Thần Dạ ca ca, vẫn còn là cách gọi khiến ngươi thoải mái một chút như vậy,
vẫn vui vẻ hơn một chút giống như khi còn bé . . . .
Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài. Thế nhưng khi đi đến cạnh cửa thì không
ngờ lại quay trở về, rồi hỏi với nụ cười như có như không:
- Có phải là ngươi là có thị nữ gọi là Tiểu Nha không?
- Đúng, làm sao vậy?
Thần Dạ có hiếu kì hơn một chút, đường đường Đại Hoa công chúa, làm thế nào
lại chú ý đến người bên cạnh mình ?
- Khi ta tới, hình như trong Thiên Sương Lâu thấy nàng. Không chỉ có nàng,
hình như còn có Trường Tôn Phi, mà nàng đang bị Trường Tôn Phi ngăn, muốn làm
chuyện bất chính . . . .
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Trong căn phòng nho nhỏ, hình như có một quả bom nổ mạnh. Hai mắt Thần Dạ bỗng
đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén:
- Huyền Lăng!
- Ngươi muốn đi sao?
Huyền Lăng Công Chúa đưa tay, nhẹ nhàng cản Thần Dạ lại, tiếp theo liền nói:
- Trong Thiên Sương Lâu có thị nữ của ta. Đều là nữ nhân, đương nhiên ta sẽ
không để cho Tiểu Nha chịu khổ, ngươi có thể yên tâm.
Thần Dạ làm sao mà yên tâm cho được. Chiêu bài của Công Chúa, vị tất dùng được
trong mọi thời khắc, nhất là chiêu bài của Huyền Lăng Công Chúa.
- Tam ca của ngươi cũng ở nơi đó. Chẳng lẽ ngươi còn sợ sẽ phát sinh chuyện
gì không chịu nổi sao?
Lời nói tuy là nhỏ nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cho tư thế vọt tới trước của Thần
Dạ ngừng phắt lại. Trong mắt nhìn Huyền Lăng Công Chúa đã có rất nhiều kiêng
kỵ cùng vẻ hơi cảnh giác, thiếu nữ này thật sự là rất đáng sợ.
- Nếu như hiện tại ngươi lao ra ngoài bỏ mặc ta ở chỗ này, mà lại vội vã thì
sẽ khó tránh khỏi làm cho người khác lo lắng. Một khi gặp phải Đại bá Nhị bá
của ngươi, thì ngươi sẽ có lí do thoái thác như thế nào đây?
Hay cho một Huyền Lăng Công Chúa!
Thần Dạ đã vô phương giận dữ. Thiếu nữ này đã trù tính tất cả mọi nhân tố vào
trong đó, chính mình biết rõ đây là kế sách của nàng nhưng lại cũng không khỏi
không dựa theo ý nghĩ của nàng mà đi. Không thể không thù hận Trường Tôn Phi,
thậm chí là chính Tam ca Thần Nguyên của mình!
Thần Dạ biết, chính mình chậm đến Thiên Sương Lâu một hồi, thì cừu hận cùng
Trường Tôn gia sẽ gia tăng một phần. Thế nhưng vẫn phải nghe theo lời của
nàng, trước hết cứ đưa nàng rời khỏi đây rồi hãy nói sau. Nếu không, trực tiếp
sẽ phải đối mặt với chấn động nội bộ giữa các huynh đệ , thậm chí bên trong
Thần gia.
Cho dù là nàng cũng không làm bất cứ điều gì. Chuyện phát sinh hiện tạichẳng
qua là nàng may mắn gặp dịp, nhưng lại lợi dụng tình thế hoàn mỹ như vậy, nếu
nàng là kẻ địch . . . .
Thần Dạ mày kiếm giương lên, rồi nói:
- Công chúa điện hạ, mời!
Cửa phòng mở ra, Thần Dạ khom người làm lễ, chậm rãi đợi Huyền Lăng Công Chúa!
Huyền Lăng Công Chúa cũng lẳng lặng nhìn Thần Dạ, một lúc lâu sau mới không
tiếng động thở dài đi ra khỏi phòng. Chỉ vào trong giây lát rời đi lại giống
như đang tự nói một mình:
- Chúng ta đều trưởng thành, mà đối xử với nhau lại đều xa lạ. Thần Dạ ca ca,
ca làm thế nào biết được suy nghĩ trong lòng ta!
Âm thanh rất nhẹ, nhưng mặc dù có khẽ đến đâu thì cũng không cách nào không
cho Thần Dạ nghe được. . . . .
Cùng với Đại bá Nhị bá cung kính tiễn đưa Huyền Lăng Công Chúa, Thần Dạ lập
tức tìm một cớ để đi ra khỏi phủ đệ, sau đó nhanh chóng chạy về hướng Thiên
Sương Lâu .
Vẫn còn cách mấy chục thước, là có thể đủ nghe thấy từ trong Thiên Sương Lâu
kia truyền đến âm thanh chớt nhả ngả ngớn. Đương nhiên không phải Thần Dạ có
bản lĩnh cao cường, mà là con đường này đã bị phong tỏa chặt chẽ. Cho dù có
người lui tới thì đều đi lại dè dặt như mèo hoang, khồng hề phát ra một tiếng
bước chân dẫu nhỏ nào. Do vậy một ít tiếng vang trong tửu lâu kia sẽ bị phóng
đại vô hạn , huống chi lại còn cố ý vọng về.
Lạnh lùng nhìn đám quân sĩ hai bên con đường, bất luận ai tiến vào đều sẽ bị
các quân sĩ kiểm tra nghiêm ngặt một phen. Chỉ có Thần Dạ đi vào thì không có
bất luận kẻ nào tiến lên hỏi han những gì.
Trong lòng Thần Dạ đã hiểu, đây không phải là do danh tiếng tiểu thiếu gia
Trấn Quốc Vương phủ hù dọa bọn họ!
Vào Thiên Sương Lâu, trên lầu hai, liền nhìn thấy Trường Tôn Phi cùng mấy
người đang vây quanh một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, cũng cùng đều tùy
tiện cười nói. Mà Huyền Lăng Công Chúa cũng không nói sai, nếu như không phải
bên cạnh vài thị nữ của nàng thì cánh tay nần nẫn những mỡ kia của Trường Tôn
Phi chỉ sợ sớm đã hướng về phía thiếu nữ đáng thương.
Ở bên cạnh có một người trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn, thần thái nho nhã, phong
thái thong dong, không phải người khác, đúng là Thần Nguyên!
Cỗ lửa giận trong lòng kia, không nhịn được bùng lên lần thứ hai. Bất kể sự
tồn tại của chính mình đối với Thần Nguyên mà nói, có uy hiếp như thế nào ,
bất kể hắn muốn làm những thứ gì. Thì Tiểu Nha trước sau vẫn là người trong
phủ. Vậy mà hắn lại có khả năng mặc kệ nàng như vậy .
Mà Thần Nguyên càng hẳn là biết rõ ràng, Tiểu Nha tuy là nha hoàn trong phủ,
lại lớn lên từ nhỏ cùng Thần Dạ hắn. Hơn nữa sau khi chuyện tại Bắc Vọng Sơn
phát sinh, nàng là một người duy nhất trong nhà còn có thể ở lại được bên cạnh
Thần Dạ để an ủi nói chuyện.
Người ngoài không biết thì cũng thôi, nhưng còn Thần Nguyên. . . .
Nghĩ rằng chuyện đến đây vốn chính là cố ý, Thần Dạ lúc đầu không hiểu nên
bỗng nhiên tỉnh ngộ mà vẫn phải nghẹn ngào bất đắc dĩ cười một tiếng, hoặc là.
. . .
- Tiểu thiếu gia!
Nhìn thấy Thần Dạ, nước mắt Tiểu Nha kia cố nhịn rất lâu rốt cục rơi xuống như
mưa. Nàng đẩy mạnh kẻ trước người ra, cơ hồ lảo đảo mà nhào vào trong ngực
Thần Dạ.
- Đừng khóc, chuyện tủi thân hôm nay ta nhất định phải đòi lại cho ngươi.
Vỗ nhẹ nhẹ lên đầu tiểu nha đầu, Thần Dạ nhẹ nhàng nói. Nhưng không ai có thể
nghe ra trong giọng nói có ẩn chứa sát ý mãnh liệt.
Cùng lúc đó, mấy tên thị nữ của Huyền Lăng Công Chúa chậm rãi đi xuống cầu
thang. Người cuối cùng lại đeo một cái chàng mạng, lúc rời đi thì không nhịn
được liếc mắt nhìn Tiểu Nha vài cái.
Tựa hồ cảm giác được cuối cùng không có người ngăn cản nữa, Trường Tôn Phi kia
ha ha cười to một tiếng rồi cất bước tiến lên. Rõ ràng là hắn không biết đến
nông nỗi cái gọi là quần áo lụa là, thế nhưng mấy bước này lại có pha vài phần
phong nhã.
- Thần Dạ, khẩu khí của ngươi thật lớn a! Hôm nay không có mặt Thần Hiên , ta
cũng muốn nhìn xem ai còn có thể ra mặt vì ngươi ?
Miệng vừa nói , hai tay kia đã trực tiếp vươn về hướng gương mặt xinh đẹp
tuyệt trần của Tiểu Nha định sờ!
Hành động này, Thần Dạ phảng phất không thấy. Ánh mắt của hắn, một mực nhìn
vào Thần Nguyên. Thấy hắn trước sau vẫn im lặng, hơn nữa khi nhìn thấy hành
động lúc này của Trường Tôn Phi thì trong con ngươi vẫn còn kèm theo một sự
hưng phấn cùng ý tứ trợ uy không sao diễn tả nổi. Trong lòng Thần Dạ không
khỏi thở dài, khí tức tà ác lại dâng lên lần thứ hai!
- Ta đánh chết con mẹ Vương bát đản nhà ngươi, con mẹ nhà ngươi ăn phân mà
lớn lên a!
- Bốp!
Trong tiếng hét phẫn nộ , một tiếng bạt tai giòn tan vang lên nặng nề. Tức thì
tất cả mọi người đều nhìn thấy, Trường Tôn Phi giống như thể uống rượu, lắc la
lắc lư lui về phía sau cho đến khi đụng ngã mấy cái bàn thì mới ngừng lại
được.
Lúc này, mọi người mới thấy rõ, trên gương mặt Trường Tôn Phi đã mọc lên một
vết bàn tay màu đỏ tươi. Đúng là cú tát này đã khiến cho một nửa mặt hắn sưng
lên thành đầu heo. Trên mặt đất vẫn còn rơi rụng hơn mười chiếc răng của hắn,
từ trong miệng máu tươi không ngừng phun trào ra.
Tất cả mọi người, ánh mắt đều thay đổi!
Trường Tôn Phi dẫu sao cũng là người đã tu luyện đến tu vi Hậu Thiên Lục
Trọng. Mà Thần Dạ ở trong mắt người khác, chỉ là một phế vật đã bị hủy căn cơ,
nhưng lại một chưởng là có thể đánh cho hắn thành trọng thương?
- Thần Dạ, ngươi?
Thần Dạ thương hại nhìn Trường Tôn Phi. Hắn vừa cười như có như không mà bước
đến. Rồi một cước hung hăng dẫm nát lồng ngực của Trường Tôn Phi, lập tức âm
thanh lục cục vang lên. Không ai không nghi ngờ, xương sườn của Trường Tôn Phi
chỉ sợ đã bị bẻ gẫy vài chiếc.
Ngẩng đầu nhìn sang một sương phòng ( phòng thuê bao riêng) ở bên cạnh, Thần
Dạ thu hồi ánh mắt mà nói với âm thanh lạnh lùng:
- Trường Tôn Phi, ngươi thật đúng là quá kém cỏi.
- Ngươi?
Trường Tôn Phi tựa hồ rõ ràng điều gì, ánh mắt trong khoảnh khắc sau đó đã ảm
đạm đi.
Thấy dáng vẻ hắn như vậy, trong lòng Thần Dạ càng thêm chắc chắn, lập tức ý
định giết người nổi lên:
- Ngươi đã vô dụng như vậy, không bằng cứ chết đi cho xong!
Không ai chịu tin tưởng Thần Dạ có gan dám giết người trước mặt đám đông. Cho
dù thân phận của hắn là đứa cháu thương yêu nhất của Trấn Quốc Vương, phải
biết rằng thân phận của đối phương so với hắn cũng không hề kém chút nào.
Tuy nhiên, có mấy người trên tửu lâu rõ ràng nhìn thấy, Thần Dạ nhấc chân lên
với một khí thế kiên quyết rồi nặng nề đạp xuống.
- Thần Dạ, dừng lại!
- Dừng lại!
Có hai tiếng quát đồng thời vang lên, một tiếng thuộc về Thần Nguyên, còn một
tiếng khác đúng là vang ra từ trong sương phòng. Tức thì có một bóng người từ
trong đó lao mạnh ra, hắn hung ác công kích vào thẳng đầu của Thần Dạ .
- Trường Tôn Uy?
Thần Dạ ánh mắt có hơi phát lạnh, đúng là tiếng cười lạnh lẽo không ngừng. Chỉ
thấy hắn cũng không thèm tránh mà ngược lại cực kì nhanh chóng đi tới. Cơ hồ
chỉ trong thời gian nháy mắt thì hắn đã vọt tới trước người Trường Tôn Uy, nắm
đấm đột nhiên xiết chặt, mang theo một luồng kình khí xé gió hung hăng nện về
phía trước.
Hôm nay, mặc dù không có việc Tiểu Nha bị làm nhục. Đã đến nơi này, Thần Dạ
cũng không hề tính toán phải che giấu gì cả!
Hôm nay, chính là hắn muốn để cho mọi người trong cả đế đô Hoàng Thành cùng
biết. Thần Dạ tất nhiên đã không còn là Thần Dạ ngày xưa có được loại thiên
phú tu luyện bẩm sinh, nhưng cũng vẫn có khả năng làm rung động lòng người.
Mắt thấy Thần Dạ chủ động nghênh đón, trên gương mặt Trường Tôn Uy đột nhiên
hiện ra một vẻ hung ác cực đoan. Có một cơ hội đánh trọng thương Thần Dạ như
vậy , hỏi tại sao mà hắn lại không vui?
Về phần Trường Tôn Phi lúc trước bị đánh trọng thương, Trường Tôn Uy không hề
để ý quan tâm đến chút nào. Kẻ này tất nhiên là Hậu Thiên Lục Trọng, nhưng lại
bởi vì tửu sắc moi trống rỗng thân thể, hơn nữa còn khinh địch nên mới bị Thần
Dạ thực hiện được cú tát!
Hiện tại, Trường Tôn Uy có sự tin tưởng tuyệt đối với thực lực của mình!
- Bịch!
Suy nghĩ này của Trường Tôn Uy vừa mới dứt thì hai nắm đấm liền nặng nề chạm
vào nhau ở giữa không trung. Lập tức, có một đạo âm thanh răng rắc rất nhỏ
vang lên chói tai. Sắc mặt Trường Tôn Uy biến đổi mạnh, một ngụm máu tươi
không nhịn được phun ra. Còn thân hình hắn cũng bị dư âm kình khí không chút
lưu tình đẩy về hướng phía sau.
Đến lúc đâm vào tường, lại thêm một ngụm máu tươi phun ra. Hai chân hắn quỳ
xuống đất, cả người đau đớn bắt đầu co gập rúm lại!
Khoảnh khắc này, trong con ngươi mọi người trên tửu lâu đều hiện ra vẻ kinh
ngạc, khó có thể tin, cùng nỗi khiếp sợ cực kì sâu sắc bao trùm. Vì vậy, khắp
phòng đều lặng ngắt như tờ!
Trong tửu lâu rộng rãi, giờ phút này yên tĩnh đến ngay cả âm thanh cái kim rơi
xuống đất cũng đều có thể nghe thấy!
Trường Tôn Uy, trong giới trẻ tuổi mỗi nhà đại quyền thế tại đế đô mặc dù
không phải đặc biệt xuất sắc, càng chưa hề chen chân tiến vào đế đô Tuấn Ngạn
Bảng. Nhưng tu vi bản thân hắn cũng đã qua đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Bát
Trọng, đây là sự thật không cần tranh cãi.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 102 |