Đế Đô Yên Tĩnh
Lời nói của Thần Dạ như tiếng sấm rền, khiến thần kinh của Thần lão gia tử
chấn động, nhìn thấy khóe mắt của người trước mặt chảy xuống giọt nước mắt,
thần sắc của lão gia tử đã trở nên lạnh thấu xương.
Một hồi lâu sau, Thần lão gia tử mới lấy lại tinh thần, nhìn Thần Dạ nói:
- Dạ nhi, tất cả những điều con nói chẳng qua chỉ là giấc mộng mà thôi, giấc
mộng đều là giả!
Thần Dạ lắc đầu, trong tâm phảng phất như chảy máu, hắn rất muốn nói cho lão
gia tử:
- Gia gia, đây không phải là mơ, mà là Tôn nhi đã tự mình trải qua.
Nhưng mà kinh nghiệm đã từng vĩnh viễn được chôn sâu trong đáy lòng Thần Dạ,
không có cách nào chia xẻ một bí mật này cùng người khác.
Bỗng nhiên Thần Dạ mở to hai mắt, nước mắt nơi khóe mắt bốc hơi không thấy chỉ
trong nháy mắt, Thần Dạ vô cùng kiên định nói:
- Gia gia, Tôn nhi cũng không rõ trong lòng ngài cuối cùng là có mối quan hệ
như thế nào với hoàng thất, hiện tại Tôn nhi cũng không có ý định tìm hiểu.
Bởi vì Tôn nhi đã có một quyết định, từ nay về sau Tôn nhu chỉ có thể dựa theo
phương thức của mình để làm việc, nếu như…. Nếu như thật sự có một ngày như
vậy!
Trong cơ thể Thần Dạ có luồng sát khí cuồng bạo đến cực hạn, như mang theo tất
cả gió bão, âm thanh của hắn giống như từ trong Cửu U lọt ra.
- Mặc kệ có một ngày kia giống như trong mộng của Tôn nhi hay không, Tôn nhi
thề kiếp này nhất định sẽ nhổ tận gốc đương kim hoàng thất, làm cho bọn họ
vĩnh viễn biến mất ở trong thế gian này!
- Dạ nhi!
Lời nói của Thần Dạ lại một nữa khiến Thần lão gia tử chấn kinh, hắn đã phát
giác được, sau khi người trước mắt biến đổi liền có sát ý bất thường đối với
hoàng thất, nhưng vẫn không ngờ đến luồng sát ý này lại mãnh liệt tới như thế.
- Dạ nhu, nếu như đương kim hoàng đế tiếp tục hành động bây giờ của hắn, gia
gia cũng sẽ không để cho hắn thực hiện được, Thần gia chúng ta tồn hay mất
cũng không phải do hắn làm chủ.
Thần lão gia tử nghiêm nét mặt nói:
- Nhưng nếu từ nay về sau hoàng đế không nhằm vào Thần gia chúng ta, như vậy
chúng ta cũng không cần phải…
- Gia gia!
Thần Dạ kiên định lắc đầu, cho dù hoàng đế hoàn toàn tỉnh ngộ, không nhằm vào
Thần gia nữa. Nhưng đối với hoàng thất, Thần Dạ đã là không diệt không thể
được, giấc mộng kia không phải là mộng mà là sự thật.
Thần Dạ đã từng bị thương tổn qua, hiện tại tuy nói đã sống lại nhưng thương
tổn vẫn chính là thương tổn, sẽ không thể thay đổi theo thời gian không gian
là có thể hóa giải thù hận này.
Nhìn thấy Thần Dạ kiên quyết như thế, Thần lão gia tử không khỏi cười khổ lắc
đầu, nói:
- Dạ nhi, gia gia chưa bao giờ phủ nhận thiên phú của con, bây giờ con chỉ
trong thời gian ngắn liền tu luyện xong hết tầng thứ nhất của Giao Long thể,
cái này chứng minh con có được tiềm lực khổng lồ, nhưng mà…
- Gia gia muốn khuyên con, khi đối mặt với hoàng thất con hãy suy nghĩ cho kĩ
rồi hãy làm, có một số việc không hề đơn giản giống như trong suy nghĩ của con
đâu….
- Gia gia, người hãy nói cho Tôn nhi biết chỗ không đơn giản là chỗ nào thế?
Thần gia cắt đứt lời của Thần lão gia tử, nói.
Thần lão gia tử ngẩn ra, lại là cười khổ, hắn chỉ cảm thấy chính mình cười khổ
cả đời so ra còn kém so với hôm nay.
- Gia gia chỉ có thể nói, đợi đến một ngày kia gia gia sẽ nói cho con biết
hết tất cả, những điều con muốn biết, hiện tại còn không phải lúc.
Thần Dạ nhẹ gật đầu, nói:
- Tôn nhi sẽ đợi đến khi gia gia cảm thấy thích hợp để nói ra, nhưng trước đó
kính xin gia gia không cần phải ngăn cản việc làm của con…. Gia gia, Tôn nhi
xin phép về trước.
- Dạ nhi!
Thần lão gia tử bất đắc dĩ, hắn biết rõ, nếu như không nói rõ ràng sẽ không
thể khiến lòng của Thần Dạ dao động, nhưng hắn lúc này quả thật không thể nào
nói ra một chuyện đang được cất giấu.
- Những ngày gần đây con cũng đừng có đi tìm Diệp Thước cùng Thiết Dịch
Thiên, tốt nhất con cũng không cần ra ngoài.
- Con biết rõ.
Thần Dạ nhàn nhạt cười nói:
- Khoảng cách từ giờ đến thịnh hội săn bắn Đông Giao sắp đến rồi, Tôn nhi
đang chờ đợi một ngày này!
Nói xong, Thần Dạ nhanh chóng rời đi.
Mà nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi, Thần lão gia tử lại một lần nữa thất
thấn, bởi vì vừa rồi hắn trong thấy, thời điểm nói tới thịnh hội săn bắn Đông
Giáo, trên khóe miệng của Thần Dạ xuất hiện một vẻ tàn nhẫn cực đoan, cùng với
vô cùng tự tin!
Tiêu Một chính là cao thủ cảnh giới Sơ Huyền tam trọng, tuy rằng Thần Dạ biểu
hiện ra ngoài vô cùng vĩ đại, thế nhưng hắn có thể là đối thủ của Tiêu Một
sao?
Sau khi rời khỏi tiểu viện an tĩnh, bước tiếp theo phảng phất như là vạn
trượng hồng trần chi địa.
Thần Dạ quay người lại cười nhạt một tiếng, chỗ ở lão gia tử tuy thanh tĩnh
nhưng làm sao có thể tránh khỏi thế tục hồng trần linh tinh thế này chứ?
- Thần Dạ!
- Tam ca!
Thần Dạ quay người lại, thấy người tới là Thần Nguyên, cười hỏi:
- Không biết tam ca tìm ta có chuyện gì không?
Thần Nguyên than khẽ, nói:
- Khó được ngươi hoàn toàn nguyện ý gọi ta một tiếng tam ca, ta còn tưởng
rằng tình cảm huynh đệ không hề có nữa chứ.
- Sao có thể thế chứ?
Thần Dạ cười nói:
- Huynh đệ chính là huynh đệ, cho dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta vẫn đều
là huynh đệ ruột thịt.
- Ngươi có thể nói như vậy khiến ta rất vui vẻ.
Thần Nguyên tiến lê vỗ vỗ bả vai của Thần Dạ, hỏi:
- Thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?
- Đã tốt rồi, đa tạ tam ca quan tâm.
Thần Dạ cười.
Thần Nguyên gật gật đầu, nặng nề nói:
- Thần Dạ, có một số việc ta là thân bất do kỷ, bởi vì một khi có lựa chọn
thì chỉ có thể dũng cảm tiến tới phía trước mà thôi, nếu không, đầu voi đuôi
chuột không phải là tính cách của người Thần gia chúng ta, cũng không phải là
tính cách của ta, ta không nghĩ vì vậy mà bị người khác xem thường. Cho nên
làm một việc ngươi không cần phải quá ghi nhớ, ta làm toàn bộ cũng là vì tương
lai của Thần gia.
- Ta hiểu rõ, ta sẽ không trách tội tam ca.
Thần Dạ cười cười, ánh mắt cũng lãnh đạm đi rất nhiều:
- Tam ca, chúng ta là huynh đệ nên ta sẽ không trách ngươi, nhưng còn những
người khác, bọn họ hẳn sẽ không dễ dàng vứt bỏ trách nhiệm như vậy!
Nghe vậy, thần sắc của Thần Nguyên lại thay đổi một lần nữa.
Hắn còn chưa nói thêm gì thì Thần Dạ đã tiếp tục:
- Tam ca, ngươi yên tâm đi, cũng nhờ người chuyển cáo lại với bọn người Nhị
hoàng tử, nói tạm thời ba huynh đệ ta cùng Dịch Thiên và Diệp Thước chắc sẽ
không biết đối phó với bọn họ như thế nào, thỉnh bọn họ cứ thoải mái, thả lỏng
tinh thần ra một chút, không cần sống trong chờ đợi lo lắng như vậy. Như vậy
thật không có sức lực, chuyện đã làm rồi thì cần gì phải sợ hãi trong lòng
chứ?
- Tam ca, ta còn có một số việc, cũng không hàn huyên nhiều với ngươi được,
ta đi trước đây!
Thần Dạ cười cười, lướt qua thân thể có chút cứng ngắc của Thần Nguyên, nhanh
chóng rời khỏi chỗ này.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 69 |