Vô Tung Vô Ảnh
- Không sai!
- Trước đó chúng ta không chỉ chưa từng nhìn thấy nhau, hơn nữa ngươi cũng sẽ
không biết hôm nay ta sẽ xuất hiện ở trong này phải không?
- Đúng vậy, lúc này ta tới đây cũng là tùy ý mà thôi!
- Vậy thì vì sao ta lại cảm thấy, kiếp trước hay kiếp này, không biết ta và
ngươi giống như đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi, hơn nữa còn không phải là chỉ
gặp mặt một lần?
Thanh âm vừa rơi xuống, ánh mắt của Thần Dạ lại sắc bén giống như kiếm!
Vào thời khắc này nói ra lời nói trong nội tâm, Thường Vị Nhiên tuyệt đối
không nghĩ đến lại nghênh tiếp ánh mắt của Thần Dạ, chính là nàng tránh né
không được, một khi có bất kỳ dị động gì thì cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên hôm nay sẽ
chính thức bắt đầu trở thành quyết liệt!
Nhưng chống lại ánh mắt của Thần Dạ, nàng lại… không kịp suy nghĩ, một lát sau
Thường Vị Nhiên khẽ nói:
- Thần tiểu thiếu gia, gặp nhau tức là có duyên, mà duyên phận đã được định
tước, kiếp trước quá mức hư vô mù mịt, kiếp này lại…
- Kiếp này chúng ta đã từng gặp nhau chưa?
Thành âm Thần Dạ trầm xuống, hỏi!
Thường Vị Nhiên lắc lắc đầu, chậm rãi nói:
- Kiếp này ta đã gặp ngươi rồi, nhưng ngươi tuyệt đối chưa từng gặp qua ta.
- Ta còn có chuyện quan trọng trong người, không thể nói chuyện nhiều với cô
nương được, xin cáo từ!
Thần Dạ đứng dậy bước đi, phảng phất như Thường Vị Nhiên là một hung thần ác
sát, một chút cũng không hề muốn dừng lại. Người gặp qua hắn rất nhiều, mà
người hắn chưa thấy qua cũng quá nhiều, nhưng nàng nói như vậy thật khiến
người ta rất khó tin tưởng.
- Thần tiểu thiếu gia!
Thường Vị Nhiên kêu lên:
- Ở trong lòng của ta tuy nói ta và ngươi không quen biết nhau, nhưng cảm
giác kiếp này kiếp trước giống như ngươi cảm thấy, chứng tỏ ta và ngươi từ nay
về sau nhất định sẽ có chỗ cùng xuất hiện, không biết chúng ta có thể tiến
thêm một bước nữa hay không?
- Hôm nay chúng ta chỉ là quen biết nếu như tiến thêm một bước thì chính là
trở thành bằng hữu.
Thần Dạ không hề xoay người, hắn nhàn nhạt nói rằng:
- Thường cô nương, hai chữ bằng hữu quá mức trân quý, Thần Dạ không muốn dễ
dàng đáp ứng với người khác cái gì cả.
- Ý của ngươi ta hiểu được, hiện tại giữa hai chúng ta xác thực vẫn còn chưa
tới được cái phân thượng kia. Ta hy vọng sẽ có một ngày, ngươi sẽ vĩnh viễn
nhớ rõ ta.
Thần Dạ cười cười nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, cho đến sau khi hoàn toàn không nhìn thấy, Kiền
Vô Tâm mới nói:
- Tiểu thư, biểu hiển của ngài có phải là quá không bình thường hay không?
- Đúng là phải như vậy mới có thể làm cho Thần Dạ có chỗ nghi ngờ, nếu như
không như vậy hắn rất nhanh sẽ quên ta, vậy thì từ nay về sau ta sao có thể
tiếp tục cùng hắn tiếp xúc nữa chứ?
Thường Vị Nhiên cười nói.
Kiền Vô Tâm lại nặng nề nói:
- Sau khi gặp lại hắn, mới phát hiện được kẻ này càng thêm đáng sợ hơn so với
trong tương tượng của chúng ta.
Thường Vị Nhiên liếc nhìn hắn, trong lông mày kẻ đen mang theo mấy phần ngưng
trọng!
- Với tuổi của hắn, tuy căn cơ đã từng bị phế nhưng vẫn có thể đạt tới trình
trạng như vậy, không hề nghi ngờ hắn là cực kỳ vĩ đại. Nhưng đáng sợ còn không
phải ở trong này.
Thường Vị Nhiên nói khẽ:
- Tâm tình thiếu niên nhưng lại cực kỳ thành thục, phảng phất như đã ở hồng
trần mấy chục năm, thậm chí sống trên trăm nhiều năm, làm người cẩn thận,
thông tuệ, hành vi đại khí, rồi lại không bám vào một khuôn mẫu có sẵn, thậm
chí vì đạt được mục đích mà còn không từ thủ đoạn.
- Những loại người như vậy đều làm người ta e ngại!
Nói đến đây, Thường Vị Nhiên đột nhiên nhẹ nhàng cười nói:
- Trong lòng hắn rõ ràng có loại cảm giác kiếp trước kiếp này đối với ta, ha
ha, Kiền lão, có khí nào ngoại trừ quỹ tích đã định sẵn ra, có một chút phát
sinh khác hay không?
Kiền Vô Tâm kinh ngạc cả kinh, vội hỏi:
- Tiêu thư, ngươi cũng đừng xằng bậy, cảm giác của Thần Dạ rất tốt, rất có
thể hắn thật sự đã phát hiện ra ngươi.
Thường Vị Nhiên vuốt vuốt tóc đen trên hai đầu gối, nhẹ nhàng thì thào:
- Hắn nhạy cảm cũng tốt, mà có cảm giác cũng được… Đều nói anh hùng khó qua
ải mỹ nhân, hắn là thiếu niên anh hùng, ta là tuyệt thế giai nhân, ngẫu nhiên
gặp như thế, nhưng giờ lại kết thúc ở đây, chẳng phải sẽ làm cho người ta tiếc
nuối sao?
- Huống hồ nhiều khi mỹ nhân cũng là cửa ải khổ sở của anh hùng…
Bên ngoài Tiếu Nguyệt lâu, Thần Dạ kìm lòng không được quay người nhìn lại,
sau đó mới đi về hướng nhà mình.
Nhanh chóng rời đi, đến khi Thần Dạ xác định được Kiền Vô Tâm và Thường Vị
Nhiên không cách nào nắm bắt được khí tức của hắn, mới thản nhiên nói với một
khoảng không phía sau lưng:
- Đi Hình bộ tra xét thử rốt cục Kiền Vô Tâm có lai lịch như thế nào?
- Dạ!
Thần Dạ không dám cam đoan, đây là một lần gặp tuyệt đối ngẫu nhiên, hắn chỉ
có thể xác định Thường Vị Nhiên nàng thật sự quá mức tự tin!
Vô luận là ai, mặc dù cố tình kiến tạo, ở thời khác gặp nhau lần đầu đều phải
có vài phần thu liễm, nhưng Thường Vị Nhiên lại không hề có, nàng giống như đã
xem Thần Dạ mình trở thành bằng hữu, thậm chí còn xem Thần Dạ là người thân
cận nhất.
Nàng nói ra những lời kia đã khiến cho những người kia hoài nghi nàng là đang
khích bác quan hệ của hoàng thất và Thần gia, tuy mối quan hệ nãy không cần
phải châm ngòi nữa, nhưng không phải như vậy là đổ thêm dầu vào lửa hay sao?
Nhưng mà Thường Vị Nhiên lại dùng một loại thanh âm không mang theo bất kỳ tâm
tình nào nói ra, cuối cùng tuy có giải thích nhưng giải thích này lại làm
người khác thấy được cái này không thể tính là giải thích được.
- Nàng ở trước mặt ta không hề có một chút cảm giác lạ lẫm, thậm chí nét mặt
của nàng cũng giống như đã quen biết ta nhiều năm, hết thảy đều vô cùng tự
nhiên, không hề giả dối, vô cùng chân thật, không có bất kỳ một điểm nào khiến
người ta hoài nghi.
- Nhưng mà thường thường càng bình thường lại khiến ta càng hoài nghi. Trừ
phi ta và nàng thật sự đã từng có cảm giác sâu đậm, khắc cốt ghi tâm…. có thể
kiếp trước thật sự quá mức hư vô mờ mịt, ngày nay sống lại ta lại gặp nàng ở
nơi nào đó?
Nhìn qua nhìn lại, Thần Dạ đột nhiên nở nụ cười:
- Ta suy nghĩ nhiều quá rồi, hôm nay chỉ là ngẫu nhiên gặp được, chắc hẳn
trong lòng của ngươi đã chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta phải
không? Đã như vậy thì ta sẽ chờ ngươi!
Vào hôm nay, Thần gia không còn hành động giết người điên cuồng nữa.
Nhưng khi đế đô chính thức an tĩnh lại, thì tâm tình của những người kia cũng
không hề an tĩnh theo.
Thần lão gia tử cường thế cùng bá đạo đã là điều mà không ai nghi ngờ, có thể
liên tục hỗn loạn ba nga ở đây, lão gia tử tựa hồ nói rõ muốn mọi người đều
biết được một chuyện, Thần gia mà bày ra thực lực sẽ không ít người phải hoảng
sợ không chịu nổi!
Những lực lượng kia có lẽ không có cách nào đối địch với hoàng thất, nhưng ai
có thể cam đoan đây là toàn bộ sức mạnh của Thần gia chứ?
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 75 |