Ngoại truyện 2: Tiểu Chúng trùng sinh (2)
Giang Ái Nam nghiêm túc gật đầu, rồi đeo cặp sách bước vào lớp, ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, ngoan ngoãn, lễ phép.
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên hàng mi cong vút, đôi mắt long lanh, trong veo, đẹp đẽ.
Sự xuất hiện của cô bé khiến đám tiểu nam sinh im phăng phắc, rồi từng cậu bé lần lượt tiến lại gần.
“Giang Ái Nam, Lý Đào nói chúng ta đều là con rơi nhặt từ thùng rác, cậu thấy có đúng không?”
“Lý Đào nói sai rồi. Ba tớ bảo chúng ta là do ba mẹ nạp thẻ điện thoại mới có. Cậu thấy đúng không, Giang Ái Nam?”
Nghe thế, cô bé mặc váy vàng ngồi bàn đầu quay lại: “Các cậu đều sai rồi. Lý lão sư bảo, chúng ta là kết tinh tình yêu giữa ba và mẹ.”
“Tớ không tin. Tớ nghe Giang Ái Nam.”
“Tớ cũng nghe Giang Ái Nam.”
Giang Ái Nam hơi cao lãnh mà hất cằm lên: “Tớ khác với các cậu. Tớ không phải con rơi con rớt, cũng không phải do nạp thẻ điện thoại. Ba mẹ tớ cũng chưa từng yêu đương.”
Cô bé váy vàng ngẩn người: “Vậy cậu từ đâu ra?”
“Ba tớ bảo, tớ là kết tinh tình bạn trong sáng của ba mẹ.”
Nghe vậy, đám con trai tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu gì nhưng lại thấy rất ghê gớm. Câu trả lời này, chúng nó mới nghe lần đầu.
Cùng lúc đó, tiểu nam sinh ngồi cạnh Giang Ái Nam bỗng dưng bực bội.
Cậu tên là Mẫn Cường, cũng nằm trong số những tiểu nam sinh muốn được trực nhật cùng Giang Ái Nam.
Thấy Giang Ái Nam trả lời câu hỏi của người khác, Mẫn Cường tủi thân nói: “Giang Ái Nam, tớ không cho cậu nói chuyện với ai khác. Cậu chỉ được nói chuyện với tớ thôi.”
Giang Ái Nam quay sang nhìn cậu ta, nheo mắt: “Được thôi. Nếu cậu không nói chuyện với tớ nữa, sau này tớ cũng chỉ nói chuyện với cậu.”
Mẫn Cường ngớ người ra, lập tức ngậm miệng.
Nhưng sau hai tiết học, Mẫn Cường đáng thương vẫn không được tiểu nữ thần nói chuyện cùng, nên cậu bực bội lẩm bẩm: “Giang Ái Nam, tớ đã không nói chuyện với cậu, sao cậu vẫn không nói chuyện với tớ?”
Giang Ái Nam lập tức hù khuôn mặt nhỏ: “Hai tiết vừa rồi cậu không nói chuyện với tớ, nên tớ cũng không nói chuyện với cậu.”
“?”
Cha của Mẫn Cường tên là Mẫn Khôn, ông sở hữu một chuỗi siêu thị lớn, tài chính tự do, cho nên rảnh rỗi thường đi câu cá.
Hôm nay, sau khi đưa Mẫn Cường đến trường, ông lái xe ra vùng ngoại ô, tìm một bờ sông vắng vẻ, rồi hăng say vung cần câu đến tận chiều tà mới trở về, tiện đường đón con trai tan học.
Thế nhưng, khi Mẫn Cường từ cổng trường bước ra, Mẫn Khôn không khỏi ngạc nhiên. Con trai mình, sao miệng lại bị vểnh lên như vậy?
Mà khi Mẫn Cường vừa lên xe, thì Giang Ái Nam đeo cặp sách nhỏ, cùng cô giáo chủ nhiệm Lý Văn Thu cũng xuất hiện ở cổng trường.
“Ái Nam, ba con có đến đón không?”
“Dạ không, tối nay ba đón mẹ, lát nữa sẽ có tài xế đến đón con.”
Lý Văn Thu khẽ giật mình, nhớ lại lần họp phụ huynh trước cô từng được thấy Giang phu nhân – vị mỹ nhân lãnh diễm khí chất cao quý kia.
Mỹ nhân như vậy, chỉ cần nhìn qua cũng biết là người ăn nói cẩn trọng, khó gần – vậy mà lại muốn chồng đến đón ư?
“Mẹ của con có vẻ lạnh lùng nhỉ?”
“?”
Giang Ái Nam ngơ ngác một lúc rồi đáp: “Không lạnh lùng đâu ạ, ở nhà mẹ thích làm nũng với ba nhất, con chỉ đứng thứ hai thôi.”
Lý Văn Thu ngỡ ngàng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Giang phu nhân lạnh lùng xinh đẹp, nhưng không thể nào tưởng tượng nổi cô ấy làm nũng sẽ như thế nào.
Cùng lúc đó, tại trụ sở Multi-group, Giang Cần thay quần áo rời khỏi văn phòng, chuẩn bị đến tập đoàn Phùng thị đón Phùng Nam Thư. Nhưng vừa ra sảnh chính, Lộ Phi Vũ từ thang máy chạy ra, thở hổn hển đứng trước mặt hắn.
“Ông chủ, sao hôm nay anh tan làm sớm hơn cả hôm qua vậy?”
“Đi đón bà chủ của cậu tan làm chứ sao.” Giang Cần ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Sau thất bại của dự án Joy City ở kinh đô, quyền lực của tập đoàn Phùng thị rơi vào tay Phùng Thế Hoa. Nhưng Phùng Thế Hoa chán ghét công việc kinh doanh, sáng chín chiều năm, sau khi Giang Ái Nam lên tiểu học, ông liền giao lại công ty cho Phùng Nam Thư, kiên quyết không nhúng tay vào bất cứ việc gì, làm ông chủ cũng không thèm.
Vì vậy, Giang Cần sáng đưa con gái đi học, tối đón vợ tan làm, một từ thôi, công bình công chính.
Còn việc kinh doanh, lúc này đây dường như trở thành con rơi con rớt rồi.
Lộ Phi Vũ mím môi: “Mảng sự nghiệp của chúng tôi còn một bộ phận văn kiện cần anh ký, tôi sợ anh về sớm nên đã đến trước nửa tiếng, suýt chút nữa thì không kịp. Trách sao trên mạng người ta nói anh không làm việc đàng hoàng.”
Từ năm 2014, Multi-group bước vào giai đoạn phát triển ổn định và bắt đầu triển khai chiến lược phát triển năng lượng mới, xây dựng cơ sở công nghiệp và viện nghiên cứu quang điện ở Tế Châu và Lâm Xuyên.
Nhưng Giang Cần rất ít khi đích thân dẫn đội thương chiến, thậm chí trên các phương tiện truyền thông cũng ít thấy bóng dáng hắn.
Ngược lại, cư dân mạng lại thường xuyên bắt gặp hắn tại các khu vui chơi giải trí và du lịch, đưa hai phú bà trong nhà đi ăn uống, dạo chơi.
Vì vậy, trên mạng bắt đầu xuất hiện những bình luận cho rằng Giang Cần lười biếng, không làm việc đàng hoàng.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 33 |