Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 3: Nhân sinh tuyệt nhất (3)

Phiên bản Dịch · 1117 chữ

Cùng lúc đó, Nại Nại Tử cũng gửi vào nhóm vài đoạn video quay lại cảnh trên màn ảnh.

Phụ nữ và đàn ông có những điểm chú ý khác nhau. Lộ Phi Vũ chú ý đến ông chủ, còn cô thì quay lại những cảnh tình cảm ngọt ngào.

“Ông chủ, anh xem, bà chủ từ năm nhất đã lén gọi anh là chồng rồi kìa.”

“Tôi biết.”

“Cẩu lão bản miệng thì nói là bạn bè, mà lén lút ngọt ngào với bà chủ như vậy!”

“Tình bạn quý giá đương nhiên là ngọt ngào rồi, giống như kẹo siêu ngọt vậy.”

Hai chữ “tình bạn” vừa phát ra, đáp lại hắn là một loạt icon “phỉ nhổ”.

Trong lúc lơ đãng, hình như Đổng Văn Hào cũng gửi một tấm ảnh, rồi lại nhanh chóng rút lại.

Giang Cần nhếch mép khinh thường, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa. Ngước mắt lên, hắn thấy vợ ngốc mình đang đẩy cửa bước vào.

Việc Phùng Nam Thư lén gọi mình là chồng từ năm nhất, thật ra hắn đã biết từ lâu. Bởi vì Cao Văn Tuệ là cái Học giả CP, chẳng giấu được chuyện gì.

Giả vờ không biết, là vì lúc vừa trùng sinh, hắn còn ám ảnh với tình yêu, không thể đáp lại. Nhưng điều duy nhất hắn không thể lừa dối chính mình, là khi đó hắn cũng thích cô.

Lúc nghe nói Phùng Nam Thư lén gọi mình là chồng ở ký túc xá, thật ra trong lòng hắn rất vui.

Giang Cần lặng lẽ nhìn Phùng Nam Thư, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, tiểu phú bà hơi đỏ mặt, bèn làm mặt quỷ rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Chẳng trách Giang Ái Nam nói luận làm nũng, ở nhà cô chỉ xếp thứ hai thôi.

Giang Cần mỉm cười, rồi phát hiện Giang Ái Nam không biết từ lúc nào đã đi ra, đang ngồi trên ghế sofa, chăm chú xem video trong điện thoại của hắn.

Nào là lén gọi là chồng, lừa ca ca đến xem mèo lộn nhào, rồi treo biển “Cây bạn tốt”,… cô bé xem không sót chi tiết nào.

“Con xem gì đấy?” Giang Cần đưa tay véo má con gái.

Giang Ái Nam lắc bàn tay nhỏ bé, lí nhí nói “Con không xem gì cả”, rồi thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ mẹ mình quả là thiên tài yêu đương.

Giang Ái Nam đã học lớp ba, để tóc dài ngang vai, mái tóc trên trán càng tôn lên vẻ hoạt bát, đáng yêu của một tiểu nữ thần.

Xét về nhan sắc, điều duy nhất Giang Cần di truyền cho con gái là chiều cao. Phùng Nam Thư cũng là mỹ nhân cao ráo, nên Giang Ái Nam cao hơn hẳn so với các bạn cùng tuổi, đã có chút dáng dấp của thiếu nữ.

Ngược lại với cô bé là con trai nhà Tào thiếu gia Tào Thụy.

Cậu bé hình như vẫn chưa có ý định cao lên, khiến Tào thiếu gia tức giận, lắp đặt hẳn một cái khung úp bóng rổ trong sân.

Tiểu Tào thiếu gia ở cái tuổi “chưa biết kiểm soát nước tiểu”, nhưng lịch trình huấn luyện sắp vượt qua cả NBA.

Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này qua hàng rào, Giang Cần đều khuyên y bình tĩnh, gen di truyền của người cha đã đặt ở đó rồi, không cao thì sao trách con được.

Sau đó, Tào thiếu gia sẽ xông tới, vung tay đấm đá loạn xạ, nhưng lần nào cũng bị Giang Cần đè đầu lại, chỉ có thể bất lực đấm vào không khí.

Năm ngoái, Tào thiếu gia tiếp quản công việc của cha. Dưới sự hỗ trợ của Giang Cần, y đã đc thông qua bổ nhiệm của Hội đồng quản trị Hằng Thông, tiếp quản công việc kinh doanh logistics của gia đình, giá trị con người tăng lên gấp bội, nhưng vẫn không bằng Giang Cần, cũng khó trách y sốt ruột thúc giục Tào Thụy cao lên.

“Giang Ái Nam, con chuẩn bị xong chưa?”

“Ba, con xong rồi!”

“Đi thôi.”

Giang Cần đứng dậy, dắt con gái ra cửa, gọi với vào nhà vệ sinh: “Tiểu phú bà, anh đi đây.”

Giọng Phùng Nam Thư vọng ra từ nhà vệ sinh: “Biết rồi.”

“Em có đi không?”

“Không đi, em hơi buồn ngủ, chiều nay sẽ đi thăm bà ngoại với mẹ.”

Giang Cần suy nghĩ một chút: “Hay là em đi với anh, ngày mai anh đưa em về thăm bà ngoại?”

Phùng Nam Thư suy nghĩ một chút: “Ca ca dính người quá đấy.”

“?”

“Em tự soi lại mình xem, ai mới là người dính người.”

“Em không dính người.” Phùng Nam Thư có chút tự tin, nhưng rồi lại không chắc chắn lắm, bèn bổ sung thêm một câu: “Anh… về sớm nhé.”

Giang Cần mỉm cười, gọi con gái lại chào tạm biệt mẹ, rồi hai cha con xuống lầu, chào hỏi các bà lão đang phơi nắng, sau đó lên chiếc Maybach đang đợi sẵn ở cửa.

Hai cha con vừa đi, một chiếc xe khác từ từ lái vào.

Cửa xe mở ra, Giang Chính Hoành bước xuống, trên tay cầm một tờ báo cáo của bệnh viện.

Viên Hữu Cầm đang ngồi bóc lạc với thím Lục, liền hỏi: “Kiểm tra xong rồi à?”

“Xong rồi, nhịn đói đến trưa, đói meo rồi.”

Thím Lục nhìn ông: “Hôm nay Chính Hoành không đi làm sao?”

Giang Chính Hoành lắc đầu: “Không, đi bệnh viện kiểm tra.”

“Hữu Cầm nói năm ngoái anh mới kiểm tra xong mà? Sao lại đi nữa?”

Giang Chính Hoành vừa bóc miếng băng dính y tế trên mu bàn tay, vừa đáp: “Cái thằng nhóc Giang Cần kia không biết làm sao, từ năm ngoái cứ liên tục đặt lịch khám sức khỏe cho tôi, còn sắp xếp cả bác sĩ riêng để đo huyết áp.”

Viên Hữu Cầm lên tiếng: “Con trai lo lắng cho sức khỏe của anh thôi, tại anh cứ thích uống rượu.”

“Lo lắng quá mức rồi. Mà thôi, khỏe mạnh cũng tốt. À, mà Giang Cần đâu?”

“Nó đi dự đám cưới bạn học cấp ba, Tần Tử Ngang. Cậu ta Tết còn mời cả nhà mình ăn cơm đấy. Giang Cần dẫn Ái Nam đi chung cho vui.”

Nghe vậy, Giang Chính Hoành chống nạnh, nhìn lên bầu trời trong xanh, cảm thán: “Thời gian trôi nhanh thật, bạn bè của Giang Cần cũng đến tuổi lập gia đình hết rồi.”

Bạn đang đọc Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A? (Dịch) của Thác Na Nhi Liễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.