Chấn Động Roàn Trường
Mọi người đang trong cảm xúc thì trên trời có một cái bóng to hiện ra Tiêu Lệ đám người nhìn lên thì thấy đó chính là con Kim Sí Điểu. Phía trên Kim Sí Điểu chính là Tần Thiên Võ đang vẽ mặt kiêu ngạo, không thèm nhìn đám người một mắt, nhảy xuống hướng về giữa quảng trường đi đến. Không nói một lời nào đứng yên ở đó, bỗng có một người hô lớn.
“Trên kia là j a ?”.
Trên trời xuất hiện mộ cỗ xe ngựa trắng như tuyết từ từ hạ xuống, tạo thành một đạo đường cong vô cùng xinh đẹp. Khi đã đáp xuống an toàn từ trong chiếc kiệu đi ra một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp điểm trừ chính là khuôn mặt lạnh lùng vô cùng băng lạnh là Phạm Băng Băng, đám người một trận hợp hào.
“Là Phạm Băng Băng nữ thần đúng là xinh đẹp”.
“Đúng vậy quả thật rất xinh đẹp”.
“Có j hơn người chỉ là xinh đẹp thôi mà”.
Lúc này Tần Thiên Võ đi tới chỗ của Phạm Băng Băng chìa một tay ra ánh mắt dâm tà nhìn vào từng đường cong trên cơ thể Phạm Băng Băng tham lam nói.
“Băng Băng tiên tử ta là Tần Thiên Võ rất hân hạnh được gặp ngươi”.
Phạm Băng Băng liếc mắt nhìn một cái không nói j liền đi.
Bước xuống kiệu nhìn quanh lựa một nơi hẻo lánh cùng với thuộc hạ của mình đi tới. Trùng hợp hay sao mà ngay bên cạnh cách đó không xa chính là chỗ của đám người Tiêu Lệ đang ngồi. Thấy vậy đám người Tiêu Lệ cũng không nói j nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này Tần Thiên Võ cũng đi tới đây, thấy đám người Tiêu Lệ hắn khinh bỉ mở miệng sai khiến hất hàm nói.
“Tiểu tử biết điều thì cút đi nhường chỗ này lại cho ta, ta cho các ng”.
Chưa kiệp nói dức câu trên cổ hắn đã xuất hiện một cái chuỷ thủ hình thù kỳ quái. Lúc tất cả mọi người lấy lại được tinh thần là lúc bọn họ phát hiện phía sau Tần Thiên Võ, một thiếu niên anh tuấn trong ba người lúc này đã ở sau lưng của Tần Thiên Võ. Tay phải cầm thanh kunai, tay phải che miệng ngáp có chút lười biếng nói.
“Còn không mau cút, ngủ cũng không xong với ngươi”.
Lúc này Tần Thiên Võ mới kiện phản ứng trên mặc lộ ra vẻ tức giận định nói j nhưng thôi sau đó vẫy tay cùng đám thủ hạ của mình rời đi. Trước khi rời đi còn quay lại đe dọa một câu.
“Ngươi cứ chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ giết ngươi”.
Lúc này đám người cũng tản ra nhưng có không ít người nhìn về phía này lộ ra vài vẻ kiêng kỵ. Lúc này trong đám người có tiếng hô to, Tiêu Lệ nhìn về người này thì thấy hắn chỉ tay về một phía, Tiêu Lệ nhìn theo hướng tay của hắn thì thấy có một con yêu thú cực to với sải cánh dài 10m, trên lưng nó có 6 thân ảnh, 5 nam 1 nữ. Dẫn đầu là một lão già râu tóc bạc trắng nhưng vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm.
Hắn thử sử dụng tính năng giám định lên người lão già trước mắt.
Thông tin
Tên: Hoàng Gia Long
Cấp: 75
Chủng tộc: nhân tộc
Linh căn: Hoả
Đó là tông chủ của học viện Hoàng Gia, học viện đứng đầu Hoàng Long đế quốc.
Hắn cũng giám định những người còn lại, hầu như đều là cấp 74. Chỉ có viện trưởng Xích Linh học viện là cấp 75.
Lúc này yêu thú phi cầm từ từ đáp xuống đoàn người trên lưng yêu thú cũng nhảy xuống đứng ở từng khu vực khảo hạch của mỗi học viên.
Tiêu Lệ cũng đi tới chỗ khảo hạch của Thanh Hư học viện. Tông chủ của Thanh Hư học viện là một phụ nữ trung niên vẽ mặt ôn hoà, lúc này đã đi tới trước chỗ khảo hạch, phất tay một cái trên bàn liền xuất hiện 3 quả cầu long lanh tỏa ra ánh sáng nhạt, trong suốt. Lúc này tông chủ học viện mới nói.
“Đây là đá đo linh căn, chỉ cần đặt tay lên nó và cảm nhận linh căn sẽ hiện ra”.
Lúc này mọi người nghe vậy đều có chút căng thẳng. Bỗng nhiên có tiếng hô lớn từ bên Hoàng Gia học viện, tất cả mọi người nhìn qua chỉ thấy bên đó Tần Thiên Võ đang đứng trước Đá Đo Linh Căn từ màu đỏ rực chuyển sang màu vàng. Không biết trong đám người là ai hợp to lên.
“Là song hệ linh căn, hoả nguyên tố cùng kim nguyên tố”.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ, lúc này hai người cùng lên với Tần Thiên Vũ đá cũng phát sáng nhưng không rực rỡ như Tần Thiên Vũ. Tông chủ Hoàng Gia học viện vô cùng vui mừng cười lớn, trông cực kỳ đắc ý.
Lúc này mọi người cũng trong hoảng sợ đi ra bắt đầu lo nghĩ cho mình. Bỗng một tiếng hô lớn từ Xích Linh học viện, mọi người nhìn qua thì thấy Phạm Băng Băng đang đặt tay trên Đá Đo Linh Căn viên đá phát ra màu xanh nhạt rực rỡ rồi lại chuyển sang màu xanh lục.
Mọi người nhìn Phạm Băng Băng với anh mắt vô cùng hâm mộ. Phạm Băng Băng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt không chút ba động bước xuống. Lúc này trong đầu của Tần Thiên Võ có một ý nghĩ rằng chỉ có hắn mới xứng với Phạm Băng Băng.
Tiêu Lệ cũng không để ý nhiều, chỉ liếc mắt nhìn rồi thu hồi ánh mắt. Lúc này đã gần tới số thứ tự của Tiêu Lệ ba người hiện tại trên bục đang là một thiếu niên mặc quần áo vô cùng sang trọng, tuy không bằng hai người Tần Thiên Vũ với Phạm Băng Băng nhưng cũng coi là rất tốt, thiếu niên này tên Trần Hổ. Trần Hổ đặt tay lên Đá Đo Linh Căn, một luồn sáng màu nâu hiện ra, tông chủ Thanh Hư học viện cũng rất vui vẻ khích lệ vài câu sau đó đọc số báo danh của ba người Tiêu Lệ.
“Thí sinh số 128; 129; 130 bước lên”.
Lúc này mọi người chỉ thấy ba thân ảnh từ từ bước lên, là ba thiếu niên vô cùng anh tuấn.
Một thiếu niên tóc đen lạnh lùng mặc một chiếc áo kỳ lạ (áo thun).
Bên trái là một thiếu niên tóc đỏ ngắn đeo một cái hồ lô, trên trán có khắc một chữ Ái, mắt thâm quầng vì mất ngủ trong ánh mắt lộ ra từng tia bạo ngược.
Còn lại là một thiếu niên có chút lười nhát, dường như không quan tâm j tới ánh nhìn của mọi người.
Tiêu Lệ không muốn quá nổi bật nên đã nhờ hệ thống khi đo linh căn chỉ hiện hai linh căn là Phong và Ảnh.
Lúc này cả ba đặt tay lên Đá Đo Linh Căn cùng lúc, bỗng ba luồng sáng xông thẳng lên trời. Tiêu Lệ là màu xám, Gaara là màu vàng sẫm, Shikamaru là nâu. Mọi người ồ lên vài tiếng nhìn mày sắc chắc hẵng độ tinh thuần của linh căn khá cao. Nhưng lúc này dị biến phát sinh, từ màu xám-vàng sẫm-nâu đã biến thành tím-xám-tím. Ánh mắt của mọi người dường như không tin vào mắt mình, trong đám người có kẻ thốt lên.
“Là…là song linh căn, còn….còn là hệ hiếm, hơn…..hơn nữa là ba người. Ôi mẹ ơi đây là mơ sao”.
Tất cả mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O dường như không thể tin nhìn về hướng này. Ánh sáng từ từ mờ dần rồi tắt hẵng, lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần bàn luận về ba người, trong ánh mắt của vài người hiện ra vài tia đố kỵ cùng ghen ghét. Trong đám người đó có cả Tần Thiên Võ, phải biết hắn là song linh căn hệ cơ bản, còn ba người này bên trong ít nhất có một linh căn hệ hiếm.
Lúc này tông chủ của Thanh Hư học viện lấy lại tinh thần trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt kích động, mừng rỡ hỏi ba người.
“Ba người các ngươi tên j ?”.
“Ta tên Tiêu Lệ”.
“Gaara”.
“Còn ta là Shikamaru”.
Nghe thấy vậy tông chủ Thanh Hư học viện gật gật đầu nhìn ba người bước xuống quay lưng về chỗ cũ. Trong lòng không khỏi vui mừng vì nhặt được đám thiên tài.
Khảo hạch vẫn bắt đầu nhưng không còn hào hứng như vừa nãy, cũng đúng ba người Tiêu Lệ vừa nãy làm ra những chuyện như thế thì tắt hứng là chuyện bình thường.
Chờ tới những thí sinh cuối cùng khảo hạch xong. Tất cả các tông chủ của các học viện tập lại để chuẩn bị bắt đầu vòng 2.
Truyện Dị Giới Triệu Hoán Gaara Làm Hokage (Việt Nam) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Thuan321123Susan |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 27 |