Trốn
Hắn chưa bao giờ cảm thấy nhớ quê hương như lúc này, quê hương của hắn yên bình bao nhiêu, tươi đẹp bao nhiêu thì nơi này lại tàn nhẫn bấy nhiêu, khóc liệt bấy nhiêu.
Thêm nữa tháng trôi qua, đường lớn đã phá gần một nữa, liên tiếp tăng thêm mấy ngàn người trong đó có vô số dị tộc khiến cho tốc độ làm đường tăng nhanh, chỉ cần một tháng nữa thì có thể hoàn thành.
Lý Thần đang nằm ngủ thì bị một thứ to lớn đè lên làm hắn muốn tắc thở.
- Đại… Đại Lực…
- Xin lỗi, ta không ngủ được.
Đại Lực thu chân lại, cười ngây ngốc nhìn Lý Thần.
- Người nói xem bọn họ có đưa chúng ta vào hổ khu không ?
Lý Thần không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Người có biết vì sao mấy hôm nay số người lại đột nhiên giảm bớt không ?
- Không lẽ bọn họ bị đem vào hổ khu ?
- Đúng vậy, đám người Hổ tộc sợ đến lúc đó sẽ không kiểm soát hết chúng ta nên bọn chúng đã bắt đầu động thủ.
Đại Lực nghe hắn nói sợ đến co chân.
- Vậy bọn chúng có bắt chúng ta không ?
- Người yên tâm, bọn chúng sẽ không bắt người đâu, bọn chúng sẽ để người lại tới lúc cuối cùng.
- Tại sao ?
- Bọn chúng cần dùng người, hơn nữa người đập đá khỏe thế cơ mà.
Đại Lực nghe tới đây cảm thấy hơi bớt lo.
- Vậy còn người thì sao ?
- Ta sao ?
Lý Thần nhếch môi.
- Bọn chúng sẽ không bắt được ta.
- Tại sao ?
- Bời vì ta sắp rời đi.
- Người không sợ bị bọn chúng giết chết sao ?
- Dù sao cũng chết, chết sớm hay chết muộn có quan trọng sao ?
Lý Thần quay qua nhìn tên to con bên cạnh.
- Ngủ đi, mai có sức mà đập đá.
- Lý Thần có thể cho ta đi theo người không ?
- Người không sợ chết sao ?
Đại Lực gật đầu.
- Sợ.
- Vậy sao còn đi ?
- Ta sợ chết trong hổ khu hơn.
- Ha ha… khi nào đi ta sẽ kêu người.
Liên tiếp mấy ngày nữa trôi qua, lại có thêm vài đoàn người tới, số lượng người lúc này đã hơn 10 ngàn, nếu tính luôn cả dị tộc thì cũng gần 15000.
Lúc này Lý Thần lại nhận được một tin tức không biết là nên buồn hay nên vui, một cái thành trì của nhân tộc ở Tín châu bị công phá, hơn mấy chục ngàn nhân khẩu bên trong đều bị Hổ tộc bắt đi khai hoang, số người hôm nay nhiều hơn là do căn cứ cuối cùng của thành trì cũng đã bị sang bằng.
Nhìn bao nhiêu Nhân tộc bị bắt, hắn không thể mỉm cười nhưng hắn cũng biết được ở nơi này vẫn con những vùng đất do Nhân tộc làm chủ chỉ là phải cố thủ ở những nơi vô cùng hiểm trở.
Màng đêm buôn xuống, không gian yên tĩnh, bên trong trại lớn mười mấy ngàn người nằm ngổn ngang, Lý Thần nhìn những con người trước mặt ánh mắt do dự hiếm thấy.
Tối nay hắn sẽ trốn đi nhưng hắn cần làm vài việc trước khi đi, có lẽ sao này hắn sẽ hối hận nhưng hắn không làm thì sẽ không có cơ hội hối hận nữa.
- Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Lý Thần quay qua kéo tên to con bên cạnh, Đại Lực lập tức ngồi dậy, thực ra hắn cũng không ngủ được.
- Tới giờ rồi sao ?
- Ừ.
Lý Thần lấy từ trong người ra một khối đá, thứ này ở địa cầu người ta gọi là đá lửa, hắn đánh vài cái lập tức có một ngọn lửa nhỏ xuất hiện.
- Lửa… cái người cầm là hỏa thạch ?
- Nó đó, chuyện còn lại giao cho người.
- Để ta lo.
Lý Thần lấy mấy bó củi khô mà hắn dùng làm nệm để gần vách trại sao đó bắt đầu chăm lửa, Đại Lực vận linh lực với tu vi tụ khí trung kì hắn hoàn toàn có thể phóng xuất linh lực ra ngoài.
- Hống…
Lý Thần đứng bên cạnh che đi lỗ tai, hắn cảm giác như màn nhỉ của mình sắp bị nứt ra, mấy ngàn người trong trại cũng bị đánh thức, trước mặt họ là một ngọn lửa lớn đang bùng cháy cùng với một tiếng hét hốt hoảng.
- Hổ tộc giết người, mau chạy đi… Hổ tộc giết người… mau chạy đi…
Lúc này mấy chục tên Hổ tộc từ bên ngoài xong vào, vẻ mặt vô cùng tức giận.
- Là ai đốt trại.
Mấy tên bên trong thấy Hổ tộc cầm đao xong vào vẻ mặt càng hoảng loạn.
- Mau chạy đi… Hổ tộc giết người…
Bốn vách trại đột nhiên đổ ập xuống, mọi người bên trong lập tức chạy ra ngoài.
- Đứng lại… không được chạy… tên nào chạy ta giết tên đó…
Tên hổ tộc cầm đao chém một tên chạy đi, mấy tên còn lại càng thêm hoảng sợ mà bỏ chạy thục mạng.
- Đứng lại… mau đứng lại…
- Không ổn bọn chúng đang chạy đi.
- Không được để bọn chúng chạy thoát.
- Tuân lệnh.
Lúc này mấy cái trại lớn bên cạnh cũng bị bốc cháy, mười mấy ngàn người như thủy triều cùng lúc xong ra.
- Thủ lĩnh có lệnh… tên nào chạy đi… Giết…
- Giết…
- Chạy mau…
Lý Thần nằm trên lưng Đại Lực chạy một mạch thẳng xuống núi.
- Lý Thần bọn chúng đuổi nhanh quá, sắp đuổi tới đích rồi.
- Chạy vào rừng đi.
Lý Thần nhìn lại phía sao, từng người một nằm xuống dưới chân bọn Hổ tộc, ánh lửa hòa cùng vết máu tạo nên một bức tranh thảm khóc, hắn sẽ không bao giờ quên.
Đại Lực lao như điên về phía trước, với tu vi tụ khí trung kì của hắn ngay lập tức bỏ xa đoàn người nhưng vẫn bị một tên phía trước bỏ lại.
- Tên đó chạy còn nhanh hơn ta, hắn ăn cái gì mà chạy nhanh dữ vậy.
- Hắn nhẹ hơn người.
- Phía trước có tên chạy thoát, mau đuổi theo…
Đại Lực nhìn mấy tên Hổ tộc lao tới sắc mặt tái nhợt.
- Bọn chúng đều là dị tộc cấp hai, ta chạy không lợi.
- Chạy qua bên phải.
Lý Thần nhìn tên chạy phía trước, hắn chợt hô lên.
- Muốn sống thì đi theo ta.
Tên phía trước dừng lại, sao đó liền đổi hướng đuổi theo Lý Thần.
Đại Lực chạy thêm nữa dặm đường thì dừng lại, Lý Thần phóng xuống đất đào lên một sợ dây xích, hắn cằm một đầu trên tay, đầu còn lại của dây xích vẫn bị chôn trong đất.
- Người cầm cái này trèo lên cây, càng cao càng tốt.
Đại Lực vận công phóng lên cây đại thụ gần đó, hắn nhảy một cái thân hình khổng lồ bật cao hơn 5 thước.
- Nhiêu đây được chưa?
- Đủ rồi, kéo đi, kéo mạnh hết sức.
Đại Lực kéo một cái, cọng dây xích dài hơn mấy trăm mét bị hắn kéo lên khỏi mặt đất.
Lý Thần bắt đầu trèo lên cây, đợi đến lúc hắn trèo tới chỗ của Đại Lực hai tay như muốn sút ra.
- Mau làm theo ta.
Lý Thần cởi áo ngoài quấn thành một sợi dây sao đó vòng qua sợ xích, hắn nhìn Đại Lực làm xong liền quay qua nhìn thanh niên còn lại.
- Nhìn cho kĩ.
Nói xong, hắn đạp Đại Lực một cái, tên to con hét lên một tiếng hai tay nắm chặt áo, cả người lao về phía trước như một cái cáp treo.
Lý Thần lập tức đuổi theo phía sao, thanh niên do dự một lúc cuối cùng cũng cởi áo làm theo Lý Thần.
- AAAAAAAA…
- Người còn la nữa coi chừng bọn Hổ tộc đuổi tới.
Đại Lực nhắm chặt hai mắt, bọn họ vừa bay ngang qua một cái vực sâu nếu bị rơi xuống là chết chắc.
- Coi chừng phía trước… ẦM…
Truyện Dị Thế Chiến tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | TừThứ |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |