Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dịch Chuyển (2)

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

POV: Loki

Trong khi tất cả mọi người trong Valkyrie đều đang trải qua những giây phút "đáng nhớ" nhất trong cuộc đời của họ thì cái tên chủ mưu vẫn đang thong thả "bơi" giữa biển tiền vàng, Loki đang sử dụng ma thuật để nổi và bơi trong này, nó tiêu tốn kha khá mana nhưng ai quan tâm chứ. Vì hiện giờ hắn còn đang bận tận hưởng cảm giác sung sướng của một tỉ phú thứ thiệt.

Không thậm chí kể cả là tỉ phú cũng không có ai được bơi trong một vùng biển toàn vàng như thế này. Vậy nên hắn phải là tỉ tỉ tỉ phú mới đúng, với tay lấy một lọ potion ở gần đó không quan tâm đến tác dụng hắn mở nắp và dốc ngược lên uống ực.

"Khà thế này mới là đáng sống chứ chỗ này còn nhiều lắm mình có uống vài chai thì cũng không sao đâu nhỉ?"

"Mà quan tâm làm gì cơ chứ game sắp đóng cửa rồi xõa thôi"

Lại vớ thêm một chai khác để uống hắn hận không thể phá hết toàn bộ cái trụ sở guild này để làm nghi thức tạm biệt game như những youtuber hay làm. Nhìn lên bầu trời, ban đầu khi mới vào hắn đã nghĩ trần nhà phải sáng lắm tới mức còn không nhìn thấy trần.

Cơ mà hiện giờ nhìn lại mới thấy thì ra đó chỉ là ảo giác quang học do người đã thiết kế ra cái kho bạc này làm ra mà thôi chứ trân nhà hiện giờ hắn thấy là cả một bàu trời đầy sao. Hiệu ứng chân thật đến mức mà lâu lâu còn có vài ngôi sao chổi bay ngang qua nữa cơ.

Nhìn tuyệt tác này hắn nằm đó tận hưởng sự yên tĩnh này, Cyter vẫn còn đang ở trên cây cầu trong suốt nếu không gọi thì nó không xuống đâu. Có lẽ hiện giờ tất cả mọi người trong guild đều đang tận hưởng món quà hắn đã tặng. Chắc điều bộ của họ chắc chắn sẽ hài lắm, bỗng cảm giác cô đơn xuất hiện trong hắn khi nghĩ đến việc Shira được chạy trốn với tám cô gái xinh đẹp trong khi bản thân vẫn đang tự kỉ một mình ở đây.

"Có lẽ mình nên đi tìm một cô bạn gái"

Vừa nằm đó Bình lại nhớ về thế giới thực nơi hắn sẽ phải còng lưng ra vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền trả viện phí, rồi đến khi hắn tốt nghiệp kiếm được việc làm rồi đi làm như một cỗ máy móc vô tri mà thậm chí máy móc còn sắp thay thế cả hắn rồi, ở thế giới thực hắn chả có tài năng gì hết gương mặt cũng không đẹp, hắn có rất ít bạn mà đa phần bọn họ thì đều bị vòng xoáy của cuộc đời vắt kiệt sức lực, nhưng hắn vẫn phải gánh vác cả gia đình trên vai. Dẫu Bình có bắc xúc đi nữa thì hắn là ai hắn chỉ là một bánh răng dự phòng có thể bị thay thế bất kì lúc nào trong cái cỗ máy khổng lồ này thôi.

Nhưng trong Dream World hắn đã khác hắn là Loki kẻ trôm có tiếng nất nhì, là kẻ có tiền tài, có danh tiếng (đa phần là tiếng xấu) có niềm vui, có những người thực sự công nhận tài năng của hắn. Hơn ai hết Bình là người không Dream World đóng cửa nhất nhưng hắn không thể làm gì hết hắn chỉ là một kẻ tầm thường, một nhân vật nền thậm chí còn không rõ có xuất hiện trong các câu chuyện hay không.

Hướng mắt lên ngắm nhìn bầu trời đầy sao chờ đợi khoảnh khắc của sự kết thúc rồi hắn sẽ tỉnh dậy làm những công việc thường ngày như một con rối với giá trị thấp.

"Nếu cho cơ hội làm lại thì mình thề mình sẽ trở thành một đại gia thứ thiệt để không bao giờ phải lo lắng về cuộc sống nữa"

Giờ tay lên bầu trời cảm tưởng như Bình có thể bắt được ngôi sao chổi vừa bay qua hắn tự thề với bản thân. Đương nhiên chỉ là một câu nói bâng quơ của một kẻ đang buồn bã và tuyệt vọng vì cuộc sống. Cuộc đời không bao giờ có chuyện làm lại mọi thất bai chúng ta trải qua mọi thành công mà chúng ta đạt được đều là kết quả của hiện tại.

Chỉ đến vài giây nữa thôi đúng 12h tối nay thôi là Dream Wold sẽ chính thức đóng cửa kết thúc cả một thời đại thống trị của mình trên thì trường game. Hắn nhìn vào đồng hồ thời gian đang dần đếm ngược.

11:59:57

11:59:58

11:59:59

Bình nhắm mắt chờ đời thông báo cưỡng chế thoát game hiện ra. Hắn sẽ ngủ với cái kính này luôn đỡ phải tháo ra.

0:00:00

0:00:01

0:00:02

Không có gì xảy ra cả, hắn mở mắt xung quanh vẫn là những đồng tiền vàng sáng lên ánh hào quang nhưng cậu lại có cảm giác chúng chân thật hơn vừa nãy rất nhiều, nhìn vào đồng hồ vẫn đang đếm và hắn vẫn đang ở trong game.

"Chuyện quái gì xảy ra thế này"

Bình hét lên đang rất không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Game bị lỗi hay có cập nhật mới, không nếu thế thì nhà phát hành phải phát thông báo và chắc chắn cũng cũng không phải đây là một trò đùa hay gì. Trong lúc Bình đang rất hoảng loạn thì một giọng nói không rõ nam nữ vang lên.

"Có chuyện gì sao, thưa ngài"

????

 

Ở trong một khu rừng rộng lớn có một hình bóng đang thu hoạch trái cây, đó là một người phụ nữ với cơ thể đầy đặn nước da trắng nón sở hữu mái tóc vàng óng ánh. Trên đầu là hai cái râu dài được trúc xuống, sau lưng có đôi cánh to nhưng lại rất mảnh mai được gấp gọn lại trở thành một tà áo. Nếu nhìn vào trong đôi mắt của cô thì ta sẽ không nhìn thấy con ngươi mà ta chỉ thấy một mảng đen kịt.

Đánh giá tổng thể thì cô trông giống như một con người lai với bướm vậy nhưng là một phiên bản xinh đẹp hơn nhiều so với những bộ phim kinh dị, cô là một Mothman tên là Liliya. Một chủng tộc ít người sống trong đại sâm lâm Taigan nơi mà phước lành của các vị thần không thể vươn tới. Lila được nghe kể rằng chủng tộc của cô là di cư từ một phía khác của khu rừng tới đây trước cả khi cô sinh ra cách đây hơn năm trăm năm.

Chủng tộc Mothman của cô rất khó để sinh con trai vậy nên đa phần những việc trong tộc đều tới tay các phụ nữ. Cộng thêm với việc tộc không có khả năng gì nổi trội từ ma pháp đến sức mạnh vật lý nên nhiều lần đã bị những tộc khác tranh dành lãnh thổ.

May mắn hoặc xui xẻo là bọn họ đã được tộc lizamen hứa bảo hộ.

Với điều kiện mỗi năm phải cống nạp cho chúng một số lượng nữ tộc nhất định. Việc này cũng không có gì quá khó vì tộc Mothman sinh sản vô cùng nhanh và trưởng thành trong một thời gian khá ngắn chỉ cần khoảng năm năm từ một cá thể sơ sinh để trở thành cá thể trưởng thành, dẫu tất cả các trưởng lão đều hiểu rõ ràng là những người đã bị đem đi cống nộp sẽ không bao giờ trở về được nữa nhưng đây là cách duy nhất để cứu lấy hi vọng sinh tồn cho tộc nên họ chỉ còn cách chấp nhận.

Tục lệ này đã liên tục tiếp diễn trong cả trăm năm qua đến mức mà nó còn in sâu vào tiềm thức mỗi người dẫu vậy đến khi có thông báo tới mọi người những cá thể Mothman nữ trưởng thành đều nơm nớp lo sợ rằng mình sẽ bị bắt đi.

Liliya trở về làng làng chỉ gồm những mái nhà tranh đơn sơ được làm từ những loại lá tìm được ở trong rừng điều đặc biệt là tất cả chúng đều nằm ở trên nhưng cái cây cao cả chục mét. Nó tỏa ra một mùi hương đặc biệt giúp xua đuổi những loài côn trùng thù địch và săn mồi có khả năng leo trèo. Về đến nhà thì ngồi trong nhà cô đợi sẵn là một Mothman khác đang chờ sẵn nói.

"Đi với tôi, trưởng lão muốn gặp cô"

"Chờ đã tôi cần chuẩn bị một vài thứ"

"Được thôi" cô ấy trả lời với một vẻ mặt không biểu lỗ cảm xúc dường như việc này đã quá quen với cô.

Bước ra khỏi nhà hai Mothman bay đến cái chòi to nhất được xây dựng trên một cây cổ thụ lớn, xung quanh những khối gỗ được trang trí những họa tiết những hoa văn ma thuật. Bước vào bên trong cả hai bắt gặp một Mothman già với mái tóc bạc và đôi cánh đã sẫm màu đang ngồi trên bục hai bên là hai cận vệ. Phía dưới là 6 Mothman già làng đang ngồi.

Tộc Mothman không có nhu cầu về mặt những đồ trang sức lấp lánh hay đá quý trừ một vài cá nhân sử dụng pháp thuật nên bọn họ chỉ thường sử sử dụng chính đôi cánh hoặc những sợi bông trên thân để che đi những chỗ nhạy cảm. Còn những Mothman quá già hoặc cánh quá yếu thì sẽ sử dụng lá cây cây để làm trang phục.

"Con ngồi xuống đi chúng ta đang chờ con đây" Một thanh âm nhẹ nhàng nhưng không thể che dấu được sự mệ mỏi từ người trưởng làng, . Lila nhẹ nhàng ngồi xuống lắng nghe chuyện sắp tới.

"Hôm nay ta gọi đây vì có một chuyện hệ trọng cần phải nói với các con"

Căn phòng bỗng nhiên trở nên im lặng.

"Sứ đoàn của tộc lizaman hôm trước đã thông báo là ngày dâng cống phẩm đã tới"

Không khí trong căn phòng lần nữa trở nên ngưng trọng, mọi người xì xào bàn tán bỗng một tiếng nói vang lên.

"Chả phải tháng trước chúng ta mới đưa cho chúng sao?" một Mothman già làng thắc mắc.

"Đúng là chúng ta đã dâng lên lễ vật cho chúng nhưng lần này khác" dừng lại một chút trưởng lão nói tiếp "Vì sắp tới là lễ tuyển chọn phối ngẫu của đại hoàng tử thế nên mọi con cái đẹp nhất của các chủng tộc chư hầu đều phải được dâng lên" Nghe đến đây tất cả mọi người đều đã hiểu. Cảm giác khó chịu và tức giận đều hiện rõ trên nét mặt của mọi người ở đây. Gì mà dâng lên chứ bộ chúng chỉ coi chúng ta như những món hàng hóa thôi sao.

"Hôm nay ta gọi con tới đây để thông báo. Liliya con đã "được" chọn để trở thành ứng cử viên phối ngẫu của đại hoàng tử".

Tiếng thông báo của trưởng làng như sét đánh ngang tai đối với cô. Dù cô biết rõ rằng ngày này rồi cũng sẽ tới nhưng không ngờ lại sớm vậy. Giống như người chị họ của cô từng bị đem đi tế lẽ và không trở về thì giờ là đến lượt cô.

"Con. Liliya. Xin hứa sẽ hoàn thành sứ mệnh"

Rồi cuộc họp kết thúc tất cả mọi người trở về để chuẩn bị cho lễ tiễn dâu sắp tới. Còn Liliya thì trở về căn chòi của mình nghỉ ngơi cho ngày trọng đại ngày mai với tâm trạng năng trĩu lo lắng cho tương lai.

Bạn đang đọc Dịch Chuyển Đên Dị Giới sáng tác bởi ETOVE
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ETOVE
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.