Trưởng công chúa mời dự tiệc
Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
33. Trưởng công chúa mời dự tiệc
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Vân Sinh thấy vẻ khinh thường trên mặt Xảo Nguyệt lúc nói về Vân Song nên cất tiếng hỏi:
“Ngày thường biểu tiểu thư đối đãi các ngươi như thế nào?”
Xảo Nguyệt nghe Vân Sinh đột nhiên hỏi như vậy, đầu tiên là có chút không dám nói, nhưng nhìn ánh mắt cổ vũ của Vân Sinh, Xảo Nguyệt mới từ từ lên tiếng:
“Biểu tiểu thư ngày thường đối bọn nô tỳ không đánh cũng là mắng.”
Vân Sinh nghe xong liền kéo Xảo Nguyệt lại gần, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay: “Ngày thường khổ cho các ngươi rồi.”
Nhưng Vân Sinh trong lòng lại cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy Vân Song kia có chút đần độn.
Vốn là ăn nhờ ở đậu nhà người khác, đã vậy còn luôn ỷ thế có trưởng tỷ gả cho trưởng tử của Hộ Bộ Thượng Thư.
Cứ như thế được nuông chiều không biết thu liễm, ra ngoài không ai ưa chuộng, xem ra chính mình vẫn là đã quá đánh giá cao nàng.
Vân Sinh vừa sửa soạn sẵn sàng xong, Xảo Chi liền từ ngoài đi vào nói:
“Mau chỉnh trang cho đại tiểu thư, buổi trưa nay trưởng công chúa trong phủ thiết yến, mời đại tiểu thư của chúng ta.”
Vân Sinh sau khi nghe xong, có chút khó hiểu: “Mở tiệc?”
Xảo Chi một bên đỡ Vân Sinh trở lại bàn trang điểm, nói:
“Vừa rồi trưởng công chúa trong phủ cho người tới gửi thiệp mời. Trưởng công chủa trong phủ mở yến hội ngắm hoa mai, mời đại tiểu thư người đến tham dự. Đây chính là vinh dự của thành Trường An mà nhiều quý nữ muốn đi đều đi không được. Nhưng đại tiểu thư hôm qua vừa trở về Trường An, hôm nay trưởng công chúa liền gửi thiệp tới mời, đây chính là vinh dự rất lớn.”
Vân Sinh nghe xong lại hỏi:
“Vô duyên vô cớ mời ta đi thưởng mai yến làm cái gì, ta mới vừa hồi Trường An một ngày, hoàn toàn không quen biết ai làm sao đến dự.”
Vân Sinh vốn là muốn ở nhà dưỡng thương nhiều ngày tới, để tránh bị người khác nhìn ra sơ hở, lại còn làm cha mẹ lo lắng.
Nhưng lại không ngờ vừa sáng sớm đã có chuyện.
Xảo Chi nghe Vân Sinh nói không muốn đi, lập tức liền nói:
“Tiểu thư, trưởng công chúa mời chúng ta không đi là không có đạo lý. Huống hồ đại tiểu thư mới vừa hồi Trường An, cùng nhóm quý nữ và quý tử trong thành Trường An quen biết một chút cũng tốt.”
Dứt lời liền đỡ Vân Sinh ngồi xuống, đem mái tóc vừa rồi còn đơn giản của Vân Sinh làm lại kiểu tóc phức tạp hơn, một bên khuyên nhủ Vân Sinh:
“Đại tiểu thư cứ an tâm, phu nhân cũng cùng đi với đại tiểu thư.”
Vân Sinh nghĩ Xảo Chi nói nói cũng có đạo lý, huống hồ chính mình hiện tại đang ở thời phong kiến cổ đại mê tín, hoàng quyền phía trên đầu, tự nhiên không thể dựa vào bản thân có yêu thích hay không mà lựa chọn.
Nếu đi sai một nước cờ, không chỉ chính mình gặp họa mà còn sẽ liên lụy đến cha mẹ, liên lụy Bạch gia.
Nghĩ xong xuôi, Vân Sinh cũng không viện cớ thoái thác nữa.
Sau một lúc lâu.
Vân Sinh một thân váy tiên màu đỏ thêu hạnh hoa, cổ tay áo cùng cổ áo thêu lưu vân tường, eo mang dải lụa huyền sắc cùng trụy bạch ngọc bội.
Tóc dài nửa vấn cao cài chuỗi đính hoa sen nhỏ, một nửa buông tự nhiên ở phía sau.
Trang phục chỉnh tề đứng ở gương đồng, Vân Sinh nhìn chính mình cũng có chút kinh ngạc.
Mi cong nhẹ quét, khuôn mặt trắng nõn cùng lớp son phấn nhẹ nhàng, chỉ ở giữa môi điểm một chút son.
Xoay người nhẹ động, trên búi tóc mấy chuỗi hoa sen đong đưa chạm nhẹ vào mặt nàng, càng vì khuôn mặt thanh nhã tuyệt sắc của nàng mà tăng thêm một tia quý khí.
Xảo Nguyệt cùng Xảo Chi hầu hạ Vân Sinh đeo thêm trang sức màu bích thủy, khoác lên người áo choàng nhung bạch nguyệt, sau đó đứng ở bên cạnh Vân Sinh tán thưởng nói:
“Đại tiểu thư, thật đúng là mỹ lệ.”
Vân Sinh đứng ở gương đồng trước, tả hữu nhìn nhìn một thân trang phục của chính mình: “Thế này có phải có chút khoa trương không?”
Đăng bởi | thanhbinh2012198 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 9 |