Gặp lại hồng y nam tử
Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
36. Gặp lại hồng y nam tử
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Âm thanh trầm thấp pha chút lạnh lẽo vang lên: “Cô nương cẩn thận.”
Đâm vào lồng ngực nam nhân, Vân Sinh cảm thấy có chút quẫn bách mà xấu hổ. Nàng bước lui nửa bước, cùng kia nam tử giữ chút khoảng cách mới dám ngẩng đầu lên hướng hắn nói lời cảm tạ.
Nhưng vừa nhìn lên thấy dung mạo nam tử, Vân Sinh ngẩn ra, thật quen mắt a.
Nam tử thoạt trông không đến 30, quanh thân lại lộ ra một cổ khí trầm ổn lãnh túc. Ngũ quan như đao khắc, vô cùng tuấn dật. Mày rậm nhíu lại, môi mỏng hơi nhấp, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng Vân Sinh.
Đôi mắt hắn sâu thẳm khó đoán tâm tư, chỉ như vậy đạm nhiên nhìn. Vân Sinh từ trong ánh mắt băng lãnh của nam tử thấy được thân ảnh thu nhỏ của chính mình. Chớp chớp mắt một cái, không ngờ chính mình lại nhỏ bé như vậy a.
Hắn một thân thâm y màu nâu thẫm, chất vải trên người nhìn rất là đẹp đẽ quý giá, tóc dài quan thúc không chút cẩu thả, trong tay cầm một nhánh hồng mai đưa cho Vân Sinh.
Vân Sinh lúc này mới phản ứng lại, đây hẳn là nam tử nhìn thấy chính mình với không tới hoa mai kia cho nên mới duỗi tay lấy giúp mình.
Nam tử thấy Vân Sinh không nhận, mở miệng hỏi: “Ngươi không thích hồng mai?”
Thanh âm vẫn như cũ, lãnh túc mà trầm thấp.
Vân Sinh lắc lắc đầu:
“Không phải không thích, nhưng thích không có nghĩa là nhất định phải đem nó bẻ xuống.”
Nam tử nghe xong Vân Sinh nói, có chút không rõ ràng: “Nếu thích liền đem đặt vào tay, chẳng phải là càng tốt sao?”
Vân Sinh đạm nhiên cười trả lời:
“Thiên nhiên tốt đẹp vốn nên để cho mọi người cùng thưởng thức, sao ta phải chiếm cho riêng mình?”
Lời này của Vân Sinh còn chưa dứt, liền nghe được cách đó không xa vang lên một tiếng: “Nhị ca.”
Vân Sinh cùng nam tử đồng thời theo tiếng gọi mà nhìn, thấy cách đó không xa, một người người mặc thâm y màu đỏ, tóc dài quan thúc, hướng chỗ hai người đang đứng mà đi tới.
Vân Sinh từ xa nhìn người kia đi tới, lại ngẩn ra.
Thanh âm này, tướng mạo này.
Đây chẳng phải là hồng y nam tử cùng mình giao thủ ở nóc nhà Bạch gia đêm qua sao?
Không ngờ lại tái ngộ ở đây.
Chẳng trách mới vừa rồi gặp được nam nhân trước mặt liền có cảm giác quen thuộc, nguyên lai hai người lại là huynh đệ.
Vân Sinh hôm qua cùng hắn giao thủ một hồi, cảm thấy này nam tử nhất chiêu nhất thức đều rất giống với người cộng sự thân thiết kiếp trước đã hại mình, Lãnh Viêm.
Nếu hôm qua Võ thúc không mang theo người đuổi tới, Vân Sinh rất muốn hỏi rằng nam tử có liên hệ gì đến Lãnh Viêm hay không.
Hiện giờ trùng hợp ở chỗ này gặp được, Vân Sinh vốn muốn cất bước rời đi. Ngay lúc hồng y nam tử bước đến gần, thấy Vân Sinh đang đứng cạnh “Nhị ca” của hắn.
Trên khuôn mặt tuất dật mang theo chút nhu mĩ, đôi mắt vừa nhìn đến Vân Sinh liền híp lại, sau đó càng mở to lên.
Cuối cùng một bộ bừng tỉnh, một tay chỉ vào Vân Sinh kinh ngạc nói: “Là ngươi?”
Vân Sinh không né tránh, nghe nam tử nói xong cũng chỉ hơi hơi gật đầu cười nhạt, cực kỳ đạm nhiên thốt ra hai chữ: “Là ta.”
Nam tử nghe Vân Sinh đích thân xác nhận, vẻ mặt hiện lên hưng phấn hỏi: “Ngươi như thế nào cũng tới?”
Nói xong liền chớp chớp mắt lên tiếng:
“Đúng rồi, cô cô mời Bạch gia phu nhân cùng tiểu thư, ngươi là cùng đại tiểu thư tới đi. Cái kia, vết thương của ngươi sao rồi?”
Vân Sinh biết nam tử này thật sự cho rằng chính mình là hộ vệ bên người Bạch gia đại tiểu thư. Nhưng nàng cũng không hề đính chính lại, chỉ cùng hồng y nam tử nói:
“Không sao, nhưng ta còn có chút khó hiểu, muốn hỏi ngươi điều này.”
Đăng bởi | thanhbinh2012198 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 17 |