Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nồi sắt lớn

Phiên bản Dịch · 3707 chữ

Giang Tịch cùng lão đầu trầm mặc nhìn theo bóng lưng Tống Nam Thời.

Một lúc sau, lão đầu quay đầu lại.

“Quẻ Sư ở Vô Lượng Tông các ngươi…” Lão ngập ngừng. “Đều là dạng này sao?”

Giang Tịch: “...”

Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Lão đầu lập tức hưng phấn: “Ngươi nóng nảy, ngươi nóng nảy!”

Giang Tịch không thèm để ý tới lão.

Lão đầu đi theo phía sau hắn, xoay một vòng rồi hỏi: “Sư tôn của ngươi là kiếm tu, ngươi cũng là kiếm tu, tại sao tam sư muội của ngươi lại là Đan Sư?”

Giang Tịch sửa lại: “Quẻ Sư.”

Lão đầu biết nghe lời phải: “Được rồi, Quẻ Sư, cho nên tại sao tam sư muội của ngươi lại không học kiếm?”

Giang Tịch không trả lời.

Lão đầu hỏi đi hỏi lại hắn cũng không để ý tới.

Trong trí nhớ của hắn, “tam sư muội” chỉ là một cái xưng hô, là một bóng dáng nhỏ gầy với cảm giác tồn tại yếu ớt.

Thời điểm hắn có ấn tượng sâu sắc nhất với tam sư muội là vào khoảng mười năm trước, khi nàng đột nhiên ngừng học kiếm.

Hắn thân là đại sư huynh nên đã tìm tới, hỏi nàng nguyên nhân vì sao.

Tiểu nữ hài tiện tay đem kiếm đặt sang một bên, cầm tờ giấy vàng lên vẽ nguệch ngoạc như đang chơi trò trẻ con, một lát lại lấy sách y ra nhìn qua nhìn lại.

Nàng nói: “Không muốn, cho nên không học.”

Hắn nhíu mày: “Ở tuổi này của muội, muội thật sự biết rõ bản thân muốn cái gì sao?”

Nữ hài cười như không cười nhìn hắn một cái.

Nàng nói: “Huynh biết rõ chính mình muốn cái gì sao?”

“Huynh không biết, nhưng có lẽ muội biết rõ hơn huynh một chút đó.”

“Giang Tịch! Giang Tịch!”

Giang Tịch bừng tỉnh.

Lão đầu nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi đang nghĩ cái gì thế?”

Giang Tịch lắc đầu: “Không có gì, người vừa nói gì vậy?”

Lão đầu: “Nói về tam sư muội kia của ngươi.”

Giang Tịch: “Ừm.”

Lão đầu đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Giang Tịch” Lão nói. “Ta nghi ngờ con bé kia có thể thấy được ta.”

……

“Hắt xì!”

Tống Nam Thời xoa mũi, hoài nghi có người đang ở sau lưng mắng nàng.

Mọi chuyện dường như không quá thích hợp.

Bởi vì vận khí hôm nay thực sự quá kém nên nàng dự định tự gieo cho mình một quẻ, nhưng vừa giơ tay lên thì Tống Nam Thời dừng lại.

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó xoay người đi đến Huyền Thông Phong.

Huyền Thông Phong là nơi duy nhất trong Vô Lượng Tông đào tạo Quẻ Sư, lúc trước sau khi Tống Nam Thời quyết định muốn trở thành Quẻ Sư đã trực tiếp chạy lên đó học ké.

Mặc dù nàng là đệ tử của Lan Trạch Phong, nhưng một thân bản lĩnh Quẻ Sư của nàng hơn phân nửa là đến từ Huyền Thông Phong.

Huyền Thông Phong nằm ở góc Tây Nam trong Vô Lượng Tông, trên đỉnh núi chỉ có một tiểu viện nhỏ, còn bị người bố trí trận pháp không cho phép ngự kiếm cùng tất cả các pháp khí phi hành.

Chờ Tống Nam Thời dựa vào hai cái đùi thở hổn hển bò lên đến nơi, còn chưa kịp đẩy cửa, một thanh âm vô cùng âm dương quái khí đã từ bên trong truyền ra.

“Ô, đệ tử thân truyền của Lan Trạch Phong đại giá quang lâm tới Huyền Thông Phong nho nhỏ này của ta, lão già đây thật là sợ hãi quá.”

Tống Nam Thời: “???”

Hôm nay nàng gặp hạn gì với mấy ông cụ à? Tại sao gặp người nào người nấy đều móc mỉa nàng vậy?

Nàng trực tiếp đẩy cửa ra: “Sư lão đầu, người uống lộn thuốc à?”

Một lão đầu khô quắt nhỏ gầy xoay người lại, có thể là do quá nhỏ gầy khiến gương mặt nhìn qua có điểm hung ác cay nghiệt.

Lão tiếp tục âm dương quái khí, nói với giọng giễu cợt: “Bất Quy Kiếm Tôn hôm qua đã trở lại tông môn, đệ tử thân truyền như con lại có thời gian đến địa bàn nhỏ bé của lão già này sao?”

Tống Nam Thời kinh hãi: “Cái gì? Sư tôn con trở về rồi?!”

Sư lão đầu: “... Con không biết sư tôn mình trở về sao?”

Tống Nam Thời mờ mịt: “Con nên biết à?”

Hai người đứng ở cửa nhìn nhau.

Sư lão đầu đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đợi đã, cho nên liên tiếp năm sáu ngày con không bước chân ra khỏi Lan Trạch Phong không phải là để chuẩn bị nghênh đón sư tôn của con ư?”

Tống Nam Thời: “... Con đóng cửa luyện đan mà, con không luyện đan tháng sau lấy đâu ra tiền.”

Sư lão đầu: “...”

Lão tức giận mắng: “Con nghèo quá đấy!”

Tống Nam Thời không nói lời nào, híp mắt đánh giá lão từ trên xuống dưới.

Sư lão đầu cảnh giác: “Làm sao?”

Tống Nam Thời nhìn chằm chằm lão hồi lâu, nhìn đến khi lão sắp xù lông mới chậm rãi nói: “Con nói này Sư lão đầu, đừng nói người ghen tị đấy nhé?”

Sư lão đầu thẹn quá hóa giận, lớn tiếng quát: “Ta ghen tị? Ta mà ghen tị với tên Bất Quy kia á? Con nói nhảm!”

Ồ, đích thị là ghen tị rồi.

Tống Nam Thời cười tủm tỉm, không nói lời nào.

Tên thật của Sư lão đầu là “Sư Ngã”, theo bối phận, chưởng môn còn phải gọi lão một tiếng sư bá, tuổi tác đoán chừng so với chưởng môn và Ân Bất Quy cộng lại còn lớn hơn, nhưng lại là một lão đầu có tính tình cổ quái.

Tống Nam Thời biết lão nhiều năm, cảm thấy nói có thù tất báo đã là khen lão lắm rồi.

Lão sống một mình trên Huyền Thông Phong, không thích đi ra ngoài, cũng không thích giao du với người khác.

Dùng lời của Sư lão đầu để nói thì, Tống Nam Thời có thể biết lão đều dựa vào nàng mặt dày.

Tống Nam Thời tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý.

Lúc trước nàng vừa mở mắt liền biến thành một đứa bé không thể tự gánh vác sinh hoạt của bản thân, sau khi bị sư tôn mang về Vô Lượng Tông, từ nửa tuổi đến ba tuổi, nàng sống cùng các cô nhi khác được tông môn thu lưu tại Cô Ấu Đường ở dưới chân núi.

Nàng gần như quên mất mình còn có một sư tôn.

Cho đến một ngày, nàng và bao quần áo nhỏ của nàng đều bị ném ra khỏi cửa Cô Ấu Đường, quản sự thấy nàng thì thản nhiên nói: “Sư tôn của ngươi tới đón ngươi.”

Tống Nam Thời: Ồ, ta còn có một sư tôn.

Vị sư tôn không nhiễm bụi trần kia xuất hiện trước mắt nàng, nhìn nàng một cái rồi vuốt cằm nói: “Đã đến lúc tập kiếm rồi.”

Sau đó nàng bị sang tay cho lão sư dạy kiếm vỡ lòng chuyên môn dạy cho đệ tử nội môn.

Thiên phú luyện kiếm của Tống Nam Thời có thể dùng hai chữ để hình dung: Nát bét.

Thời điểm nàng học vỡ lòng, đồ đệ thứ nhất của Phong sư thúc ở sát vách cũng đang học vỡ lòng, nàng học vỡ lòng đến năm thứ tư, đồ đệ thứ tư của sư thúc ở sát vách đã học xong vỡ lòng.

Lão sư dạy vỡ lòng cho nàng càng dạy càng hoài nghi nhân sinh, có lần còn nghi ngờ năng lực dạy học của chính mình.

Tống Nam Thời chỉ có thể an ủi hắn, nói không chừng là vấn đề của bản thân nàng thì sao.

Lão sư nhìn học sinh lưu ban bốn năm của mình, bật khóc tại chỗ.

Hắn phát sầu không biết nên bàn giao thế nào với Bất Quy Kiếm Tôn, Tống Nam Thời ngược lại cảm thấy hắn không cần phải sầu, dù sao thì làm gì có sư tôn nghiêm túc nào lại để cho đồ đệ mình học vỡ lòng suốt bốn năm cũng không thấy lạ ở đâu cả.

Nàng cảm thấy người nên sầu não là mình cơ.

Dù sao Bất Quy Kiếm Tôn cũng chỉ biết về kiếm, nàng là đồ đệ hắn, liền đại biểu cả đời này chỉ có thể cùng kiếm chiến đấu đến chết.

Vậy thì có lẽ phải đánh đến chết thật.

Nhưng nàng cũng không thể nói thẳng là ta không muốn làm đồ đệ của ngài nữa.

Chưa nói đến việc Bất Quy Kiếm Tôn từng cứu nàng, lại còn nuôi nàng nhiều năm như vậy, thời buổi này nếu như chỉ vì học không được mà phản bội sư môn thì sẽ bị gọi là khi sư diệt tổ, sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù nàng có thuận lợi rời khỏi sư môn thì ai sẽ nguyện ý thu nhận nàng?

Ai dám đối nghịch với Bất Quy Kiếm Tôn?

Tống Nam Thời chống cằm, dùng hai canh giờ suy nghĩ xem mình nên làm thế nào, sau đó lại dùng thêm hai tháng để chặn đường vị sư tôn xuất quỷ nhập thần kia của mình.

Nàng nói thẳng: “Ta không học kiếm.”

Bất Quy Kiếm Tôn nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Ta không có thứ khác có thể dạy ngươi.”

Tống Nam Thời: “Không sao, ta tự mình học, chỉ cần ngài đồng ý cho ta học là được.”

Bất Quy Kiếm Tôn nhìn nàng nửa ngày, sau đó gật đầu: “Có thể.”

Từ đó về sau, Tống Nam Thời lấy lý do “sư tôn cho phép ta tự do học tập”, bắt đầu con đường học ké khắp Vô Lượng Tông.

Luyện đan học một chút, vẽ bùa học một chút, luyện khí học một chút, y thuật cũng học một chút.

Rời khỏi kiếm, nàng thế mà cảm thấy dù là cái gì nàng cũng học rất được.

Nhưng Tống Nam Thời luôn có cảm giác, bất luận là học cái gì thì nàng vẫn cứ thấy thiếu thiếu.

Cho đến một ngày, nàng bò lên Huyền Thông Phong, ngọn núi cuối cùng trên Vô Lượng Tông mà nàng chưa từng đặt chân tới.

Trên đỉnh Huyền Thông Phong chỉ có một lão đầu.

Một lão đầu xem bói.

Nghe nói lão đầu này đã từng có mười ba đồ đệ, về sau bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chết không còn một ai, thế là có người nói, Quẻ Sư nhìn trộm thiên cơ khiến thiên địa bất mãn nên mới giáng xuống trừng phạt.

Từ đó, lão đầu là Quẻ Sư duy nhất còn sót lại trong Vô Lượng Tông.

Tống Nam Thời lúc đó cảm thấy mấy tu sĩ này đúng là mê tín.

Nàng mệt rã rời bò lên đỉnh núi, ngồi đối diện với Sư lão đầu đang ngẩn người, nói: “Ngài dạy ta xem bói được không?”

Sư lão đầu: “Được cái rắm!”

……

Tống Nam Thời không nhịn được mà “chậc chậc” hai tiếng.

Hiện tại nàng xem như đã hiểu tại sao bàn tay vàng của nàng là hệ thống thần côn rồi.

Rõ ràng đang muốn biến nàng trở thành kẻ lừa gạt triệt để đây mà.

Sư lão đầu: “Con chậc cái rắm!”

Tống Nam Thời nhìn qua, thấy lão thẹn quá hóa giận đến mức sắp đuổi mình xuống núi, nàng tức khắc thay đổi sắc mặt, trở nên nghiêm chỉnh: “Thực ra con có chuyện quan trọng nên mới đến tìm người.”

Sư lão đầu liếc nhìn nàng một cái: “Con? Chuyện quan trọng?”

Tống Nam Thời khiêm tốn nói: “Là như vầy, tại hạ bất tài vừa mới kiếm được một khoản nhỏ.”

Sư lão đầu: “Ồ, sau đó thì sao?”

Tống Nam Thời làm bộ làm tịch: “Cho nên định xin người hỗ trợ tính một chút về vận thế ngày hôm nay của tại hạ, đặc biệt là… tài vận.”

Sư lão đầu kinh hãi: “Con còn có cái thứ gọi là tài vận này sao?”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng không phục: “Hôm nay con mới kiếm được sáu mươi linh thạch lận đấy!”

Sư lão đầu thương hại: “Ồ, vậy thì cứ chờ bị hao tiền đi, ngũ tệ tam khuyết(?), trong mệnh thiếu tài, đời này của con cho dù có phi thăng cũng không phát tài nổi đâu, dẹp cái suy nghĩ đấy đi!”

(?) Ngũ tệ tam khuyết: là một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thủy đều phải chịu do đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. ‘Ngũ tệ’ (5 hại) gồm: quan (quan phu - góa vợ), quả (quả phụ - góa chồng), cô (mồ côi), độc (đơn độc), tàn (tàn tật). ‘Tam khuyết’ (3 điều thiếu thốn) gồm: tiền, mệnh, quyền.

Tống Nam Thời: “...”

Ngũ tệ tam khuyết, trong mệnh thiếu tài.

Sư lão đầu từng nói, bọn họ làm cái nghề này biết quá nhiều thiên cơ, không trả giá chút gì đó là không được.

Ngũ tệ tam khuyết, cho dù là Quẻ Sư tài giỏi cũng không thoát được.

Quan quả cô độc tàn, Tống Nam Thời đã từng cho rằng trong “ngũ tệ” nàng chiếm chữ “Cô”.

Mãi đến sau này, vô luận nàng kiếm được bao nhiêu tiền đều sẽ gặp phải đủ loại nguyên nhân kỳ quặc mà ra đi, cuối cùng trở lại trạng thái không xu dính túi.

Sư lão đầu nhìn nàng thật lâu, một lời khó nói hết nói có thể trong mệnh của nàng thiếu “Tài”.

Tống Nam Thời không nhận mệnh, mắt thấy Sư lão đầu mở miệng câu nào cũng là “trong mệnh thiếu tài”, nàng hừ lạnh một tiếng, mắng: “Mê tín phong kiến!”

Sư lão đầu: “Ha ha ha ha ha.”

Tống Nam Thời cảm thấy hôm nay mình không nên đi tìm lão đầu mê tín này, vung tay áo muốn rời đi.

Sư lão đầu: “Đứng lại.”

Bước chân Tống Nam Thời dừng lại: “Lại làm sao nữa?”

Sư lão đầu không tình nguyện nói: “Dù sao sư tôn của con cũng đã trở về, con không biết thì thôi, nhưng nếu đã biết thì chí ít cũng phải làm gì đó để giữ thể diện. Lát nữa về chuẩn bị chút lễ mọn hiếu kính cho sư tôn, miễn cho có người mượn cớ nói con bất hiếu, không kính trọng sư trưởng.”

Tống Nam Thời khoát khoát tay: “Con nhất định sẽ làm một đồ đệ hiếu thuận, lão nhân gia người cứ yên tâm đi.”

Nàng giơ ngón tay cái lên với lão.

Sư lão đầu nhìn nàng giơ ngón tay cái, đột nhiên bắt đầu dở chứng âm dương quái khí: “Lão già ta có gì mà không yên lòng, con là đệ tử thân truyền của Lan Trạch Phong, người khác có muốn cũng không cầu được một vị sư tôn là Kiếm Tôn như con đâu, ha ha!”

Tống Nam Thời: “Này…”

Bảo con làm đồ đệ hiếu thuận là người, đến lúc con hiếu thuận người không vui cũng là người.

Tâm người già như kim đáy biển.

Khó hầu.

Tống Nam Thời lắc đầu rời đi.

Trở lại động phủ, Tống Nam Thời suy nghĩ nửa ngày, nàng nên tặng “lễ mọn” gì cho vị sư tôn chưa thấy qua mấy lần mặt của mình bây giờ?

Nàng nhìn quanh động phủ một vòng.

Nồi hư, chén bể, lò vỡ.

Cái này…

Thôi vậy, lễ vật không quan trọng giá trị, quan trọng ở tấm lòng.

Nàng lôi cái lò luyện đan rách nát của mình ra, quyết định phát huy chút năng khiếu tay trái, luyện một lô đan dược để chắp vá… à không, để biểu thị tâm ý.

Mà với những dạng kiếm tu như Bất Quy Kiếm Tôn, đan dược dùng nhiều nhất khẳng định là loại để trị thương.

Tống Nam Thời nghĩ một chút, rồi lại nhìn qua đống dược liệu còn thừa lại của mình, trong đầu đã có chút ý tưởng.

Hồi Xuân Đan, nội thương hay ngoại thương đều dùng được, uống hay thoa ngoài da đều có thể, đa năng hệt như dầu cao Vạn Kim(?) trong truyền thuyết.

(?) Dầu cao Vạn Kim: nôm na thì nó cũng vạn năng như dầu gió của Việt Nam ấy.

Quan trọng nhất là, nó rẻ.

Bắt tay vào làm thôi.

Đốt lửa, làm nóng lò, Tống Nam Thời chậm rãi cho dược liệu vào theo thứ tự.

Dưới sự điều khiển của trận pháp, lò luyện đan dần nổi lên ánh sáng màu xanh lam như thường lệ.

Sau đó…

“Bùm!”

Sau đó nó nổ luôn.

Tống Nam Thời mặt đầy khói bụi, vô cảm nhìn cái lò luyện đan muốn nghỉ hưu cũng phải nghỉ một cách oanh oanh liệt liệt.

Thông minh cơ trí như nàng, vào thời khắc nguy cấp vẫn không quên bấm tay tính sổ.

Một cái lò đại khái tốn bảy mươi linh thạch.

Hôm nay nàng kiếm được sáu mươi linh thạch.

Thâm vốn mười linh thạch.

Lời nói của Sư lão đầu lại vang lên bên tai:

[Vậy thì cứ chờ hôm nay hao tiền đi…]

Đã hiểu!

Tống Nam Thời đơ mặt đứng tại chỗ, đột nhiên nhớ ra cái gì, nàng quay đầu chui vào đống lộn xộn, bới ra một thứ.

……

Ở nơi khác, Giang Tịch cùng lão đầu đang tranh chấp không ngừng.

Lão đầu tự xưng họ Liễu, Giang Tịch gọi lão là Liễu tiên sinh, bởi vì cảm kích năm xưa khi hắn sắp chết vô tình được đối phương cứu nên bình thường khi đối mặt với lão, Giang Tịch đều rất dễ nói chuyện.

Nhưng cũng chỉ là lúc bình thường mà thôi.

Giờ phút này, Giang Tịch đen mặt nói: “Ý người là, muốn ta dùng lời ngon tiếng ngọt tiếp cận tam sư muội, sau đó nghiệm chứng xem nàng có thể thấy được người hay không?”

Liễu lão đầu giúp hắn khái quát lại một cách chính xác: “Cái này gọi là mỹ nam kế.”

Giang Tịch phất tay áo: “Làm càn!”

Liễu lão đầu tận tình khuyên bảo: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết à?”

Giang Tịch cảm thấy lão đang cố tình gây sự: “Ta không muốn! Hơn nữa chuyện này căn bản không có khả năng!”

Liễu lão đầu cũng cảm thấy không có khả năng.

Nhưng lão đã bị nhốt một ngàn năm rồi, dù là không có khả năng, lão cũng muốn thử một lần.

Mắt thấy Giang Tịch vô cùng kháng cự với chiêu “mỹ nam kế” tinh diệu của mình, lão chỉ có thể lấy lùi làm tiến, không tình nguyện nói: “Vậy có thể để ta gặp nha đầu ấy thêm lần nữa được không, ta chỉ quan sát thôi, nói không chừng là ta nhìn nhầm thì sao?”

Giang Tịch nhắm mắt, biểu tình miễn cưỡng: “Chỉ duy nhất lần này, không có lần sau.”

Liễu lão đầu cảm thấy Giang Tịch hẹp hòi.

Giang Tịch cho rằng lão đang làm loạn.

Hai người đều rất không tình nguyện đi về hướng động phủ của Tống Nam Thời, rất nhanh liền đến nơi.

Hai người một bên cãi nhau, một bên hờ hững nhìn sang.

Sau đó đồng thời dừng lại.

Bên ngoài động phủ, Tống Nam Thời ngồi xếp bằng trên ngạch cửa, đang hết sức chuyên chú theo dõi trận pháp.

Hoa văn phức tạp, ngọn lửa màu xanh sẫm, là trận pháp sử dụng khi luyện đan dược.

Nhưng bên trên trận pháp không phải lò luyện đan, mà là…

Giang Tịch mờ mịt: “Tại sao sư muội lại đặt nồi sắt lên trên trận pháp?”

Một cái nồi sắt lớn.

Là cái loại hay dùng trong bếp phía sau nhà ăn, cái nồi mà nấu một bữa có thể khiến cho mấy tráng hán ăn no.

Liễu lão đầu trầm mặc một lát, hoang mang dò hỏi: “Tu Chân Giới các ngươi… đều lưu hành phong cách nấu cơm như vậy sao?”

Tuy lão xem không hiểu, nhưng thật sự bị cảnh tượng này làm cho chấn động.

Giang Tịch cảm thấy hình như là không phải, nhưng hắn cũng đang rất hoang mang.

Đúng lúc này, Tống Nam Thời ngẩng đầu lên.

Nàng chào hỏi: “A, sư huynh.”

Giang Tịch bối rối: “Tam sư muội, muội đây là…”

Tống Nam Thời bình tĩnh: “Như huynh đang thấy, luyện đan.”

Giang Tịch: “...” Đáp án không có khả năng nhất đã xuất hiện.

Hắn trầm mặc một lát, trong giọng nói mang theo mấy phần hoài nghi nhân sinh: “Hiện tại luyện đan, đều lưu hành dùng… nồi sắt sao?”

Tống Nam Thời: “... Đáng tiếc không phải, tất cả mọi người vẫn ưa chuộng dùng lò luyện đan.”

Giang Tịch không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra.

Quá tốt rồi, Tu Chân Giới này vẫn rất bình thường!

Nhưng hắn càng hoang mang hơn.

“Vậy lò luyện đan của muội đâu?”

“Huynh hỏi cái này à.” Tống Nam Thời bình tĩnh đứng dậy, đi vào trong phòng.

Giang Tịch mờ mịt.

Không lâu sau, Tống Nam Thời quay trở lại.

Trong tay nàng cầm một cái… lò luyện đan chỉ còn phân nửa.

“Nổ rồi.” Nàng thản nhiên nói.

Giang Tịch im lặng thật lâu, sau đó đột nhiên hỏi: “Sư muội, muội có thể nói cho huynh biết bây giờ muội dùng cái lò luyện đan vỡ này làm gì không?”

“À.” Tống Nam Thời hơi nghiêng tay, bên trong lò luyện đan lập tức lộ ra nước canh sóng sánh.

Mùi thơm nức mũi.

“Sư huynh, huynh muốn ăn cơm không?” Nàng hỏi.

Bạn đang đọc (Dịch) Trừ Ta, Toàn Bộ Đều Là Nhân Vật Chính của Tòng Ôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaiLinhLan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.