Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu cho khói lửa

Tiểu thuyết gốc · 2456 chữ

Trong vũ trụ bao la một phi thuyền bay vô định.

Bên trong phi thuyền một kẻ đang nằm ngủ thì.

Tiếng báo động như thể gặp thời vang lên ! Phát hiện một hành tinh có sự sống.

Chủ nhân có muốn đáp phi thuyền xuống lân cận không ?

Tiếng ngáp dài vang lên.

– Đáp đê !

Một tia sáng trắng đâm thẳng xuống mặt trăng, nhưng may là trí tuệ nhân tạo đủ hiểu để đáp xuống nhẹ nhàng.

Một kẻ mặc áo bào trắng, hơi lượm thượm bước ra từ phi thuyền.

Hắn định phun một bãi nước bọt xuống bề mặt, mặt trăng để xem như đánh dấu chủ quyền.

– Ây ya quên mất ngoài không gian không có trọng lực !

Hắn dùng một ít linh khí của nội thể để đẩy bãi nước bọt đó ra xa cơ thể.

– Gớm quá.

– Tiểu bạch xóa đoạn phim ta vừa phun nước bọt đi nhé.

Tiếng máy móc vang lên:

" Vâng thưa chủ nhân."

"Chủ nhân cần quét hành tinh không, ước tính quét xong phải tốn 3 ngày."

– Mắt ta còn thấy, không cần tốn thời gian đâu.

Ummm ... Hắn nói thầm.

Hành tinh bậc thấp như này chỉ có thể làm nô lệ.

Thì bán mới có tí tiền được mà khoan đã .

Máy sợi xích quấn quanh hành tinh kia là gì ?

Hắn hô lên với phi thuyền:

– Tiểu bạch ! Mau phân tích mấy sợi xích đó.

Tiếng cảnh báo hú lên liên tục ! Số liệu cấu thành không đủ mời nhập lại lệnh ?

– Phân tích sơ lược nó thôi !

Phân tích đã xong ! Có ba trận pháp cấu thành trên hành tinh đó là.

Phong ấn linh khí, Phong ấn khí vận, Phong ấn không gian.

Hắn sờ cằm suy ngẩm:

– Trong vũ trụ muốn kiếm được hành tinh ngục tù như này, phải gọi là kiếm tới xuống lỗ cũng không có mà.

– Có lẽ mình nên nghĩ về nhà đẹp, phi thuyền sang được rồi nhể ?

– Tiểu bạch phân tích quãng đường nhanh nhất tới đây và đưa ra thời gian cụ thể.

Phân tích thành công ! Dữ liệu cho thấy hành tinh này, cách hành tinh mẹ 5000 năm ánh sáng.

Được xác định cần 5 bước nhảy không gian và bay thêm 2 năm sẽ tới.

– Có lẽ phi thuyền mình chỉ cấp 3 nên còn lãng phí nhiên liệu và không chịu được, bước nhảy không gian ở khoảng cách xa.

Hắn vỗ tay và nói tiếp:

– Về báo với gia tộc chắc mình vẫn được chia, ít canh hay cháo nhể ?

– Tiểu bạch kiểm tra nhiên liệu !

Kiểm tra hoàn tất ! Đủ để về hành tinh lân cận hành tinh mẹ.

– ** nó ! Tức là phải bay thêm 60 năm nữa à ?

Tiếng xiềng xích đứt làm hắn giật mình.

Hắn xoay người nhìn thấy trận Pháp đang tan rã.

– Không sao. Dù có thêm 100 năm chưa chắc hành tinh này đã có Hóa thần.

– Hành tinh còn không thể thúc đẩy, công nghệ thì chỉ có nước làm nô lệ.

Hắn đi vào phi thuyền và rời khỏi mặt trăng.

Tại trái đất.

Bản tin Thời sự năm 2030.

Chào mọi người ! Bản tin thời sự hôm nay xin đưa tin.

Thế giới đang gặp thiên tai chưa từng có trước đây.

Hai cực đã bị vỡ rất nhiều núi băng !

Sóng thần xuất hiện có thể cao gần cả 100m.

Núi lửa trên đất liền lẫn dưới biển bắt đầu hoạt động mạnh, nhiều nơi nghi nhận. Xuất hiện Siêu động đất !

Gây thương vong với con số đã ghi nhận là hơn 28000 người đã bị chôn vùi trong đất cát.

Tiếng TiVi bị tắt đi.

Trên bàn làm việc có bản tên giám đốc: Đỗ Thiên Khang.

Một thiếu niên đeo kính đen, đang nằm dựa lưng lên ghế thang.

– Nhức đầu thật đấy !

"Anh có cần dùng thuốc không giám đốc."

– Cô không hiểu đâu.

"Giám đốc Khang à anh cần tỉnh táo, để giải quyết các việc của công ty đấy."

Ánh mắt Khang xoáy sâu vào thư ký, tuy ánh mắt đã được che giấu bởi lớp kính đen, nhưng cô ấy cũng bắt đầu run rẩy vì sợ hãi.

– Chưa tới lượt cô nói đâu.

Vừa nói dứt câu thì ở đâu đó trên biển có, một chùm sáng xanh bắn lên bầu trời.

Một âm thanh mà ai cũng có thể hiểu cất lên.

"Haiz ! Ta đã cố vậy mà không thể thay đổi được gì.

Xin lỗi các ngươi vì ta đã Phong ấn linh khí, khí vận và diện tích của trái đất.

Giờ đây trận pháp đã sụp đổ hãy tranh cơ duyên và phiêu lưu thế giới ngoài kia nhé."

Âm thanh biến mất đột ngột như J nghe tin mình có con vậy.

Khang sửng sờ đôi chút nhưng vẫn ra lệnh:

– Mau cho nhân viên nghỉ hết !

"Nhưng ..."

– Không nhưng gì hết cả .

Khang bấm số điện kế toán.

– Mau chuyển tiền trả cho nhân viên, rồi chuyển toàn bộ số tiền kể cả việc bán công ty nhưng chừa lại 500 tỷ còn lại.

Chuyển thành vàng, bạc, đồng và dược liệu quý hiếm nhanh.

"Chúng ta sẽ không còn chỗ làm ấy sếp."

Khang tí thì nuốc luôn cái điện thoại :

– Đây là lệnh !

Kế toán sợ hãi nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Khang, thư ký cũng rung rẫy rời khỏi phòng để đi thông báo cho nhân viên.

Khang hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Khang viết địa chỉ và đường đi, lên tờ giấy và khi viết xong, thư ký đã quay lại.

– Cầm lấy và giữ liên lạc nếu muốn làm việc tiếp thì tới địa chỉ này ! Đừng quên đấy.

Thư ký đứng chôn chân nhìn Khang quãi cặp rời đi mất.

Khang vừa di chuyển vừa mở map xem có mỏ sắt nào gần khu nhà mình không và nghe máy từ kế toán gọi đến.

– Dùng 500 tỷ đặt cọc mỏ sắt gần khu nhà Đỗ Khang đi ! Rồi kêu họ giao vào khu nhà đó luôn, để xem chất lượng khoáng, tài nguyên cũng giao đến đó hiểu chưa ?

Đầu dây bên kia đáp lại:(Hiểu) rồi và tắt máy.

Khang tiếp tục điện cho hai người với danh bạ là:(Phan Thanh Phong và Nguyễn Thùy Mị) rồi rủ họ đến nhà mình ở và đều được họ đồng ý ngay lập tức.

Khang đã đến trạm xe bus và đợi 10 phút mới có xe để về.

Sau khi lên xe Khang nói với tài xế tới khu nhà Đỗ Khang và sau khi trả tiền vé xe, Khang đi tìm chỗ ngồi.

Khang tiến đến gần một thằng nhóc kỳ quái và ngồi kế bên nó.

– Em xin lỗi nhưng em không có nhu cầu vay tiền gì đâu.

Khang ấn vào nút tạo phòng kín trên xe, rồi vuốt mặt.

– Bộ anh đây giống thằng cho vay lắm à.

Thằng nhóc đó đáp:

– Giống ! Nhưng anh nói thế thì không phải rồi, nhưng em cũng không bán thân để có tiền đâu.

Khang cóc vào đầu nó rồi bảo.

– Bớt ngốc đi nhóc.

Ui ya !

"Anh có cần đánh đau vậy không chứ."

Khang bực mình xuyết cóc cho nó thêm cái nữa, nhưng cố nhịn lại mà nói.

– Trên người nhóc có chấm sáng lạ kìa.

Thằng nhóc đó nhìn xuống rồi cũng thốt lên.

" Đúng thật."

Khang hỏi tiếp:

– Cậu thấy cơ thể mình như thế nào, có khác khi trước không ?

"Cũng có giống như em mạnh lên gấp 10 lần vậy."

Khang lẩm bẩm tính toán.

Một người bình thường trong thời đại ô nhiễm này, thì chắc một đấm được 15kg vậy gấp 10 thì mình vẫn lo được.

– Nếu nhóc nói vậy thì, có lẽ nhóc đang bị theo dõi rồi đấy.

"Anh đùa em đấy à ! Ai rảnh mà theo dõi em."

– Bản thân nhóc không bảo vệ chính mình thì biết nói ai.

Hả ?

Khang thở dài nói tiếp.

– Người cậu có mấy chấm sáng, vậy sao không lấy quần áo dày hơn mà mặc.

– Vã lại ra đường cậu bảo bản thân mạnh lên gấp 10, thì mấy thằng khác không thế à.

Thằng nhóc đó há hốc mồm vì điều đó, nhưng cũng có chút ngại vì gia cảnh.

Khang xoa đầu thằng nhóc mà nói.

– Anh không phải nhà hảo tâm, nên nếu nhóc muốn anh giúp.

Thì sau này có gặp anh cũng phải trả ơn đấy.Dù đó có là mạng của nhóc thì cũng phải trả đấy.

"Tại sao chứ."

– Vì những thằng đặc biệt như cậu luôn có thiên phú tốt.

Khang không nói điều mình suy nghĩ ra, mà lại chỉ cách cho thằng nhóc đó chạy thoát.

– Này nhóc ! Hồi nữa xe dừng thì hãy đi cùng những người xuống ở trạm đó, đừng tách ra vội.

Khi có đám đông thì hãy chen vào và phải tự nhiên hết mức có thể.

Khang lấy từ cặp ra cọc tiền khoảng 100 triệu, rồi ném cho thằng nhóc.

"Anh ! Sao lại làm vậy chứ."

Mặt Khang có chút khó chịu mà nói.

– Tao hết tiền mặc rồi.

Sau khi nói xong Khang tiếp tục, lấy ra sáp vuốt tóc và vuốt lại kiểu tóc Side part 7/3 sau khi vuốt xong.

Thì Khang lấy áo khoác lông đen mặc lên cho thằng nhóc.

– Áo này được dệt từ nhiều loại sợi tổng hợp, đủ sức chặn được dao lẫn đạn nhưng nếu thể chất nhóc quá kém, thì có đỡ nhưng vẫn sẽ bị thương thôi nhớ đấy.

Tuy vậy cậu nhóc có đôi chút tò mò, là dưới lớp kính đen đó là gì, nên cố tháo nó xuống.

Khang khó chịu liếc mắt tới nó.

Ánh mắt thằng nhóc ấy, dần dần trở nên sợ hãi.

– Những thằng từng nhìn thấy mắt tao mà còn sống chắc giờ, chỉ còn bạn bè với người thân tao.

Khang gom hết tóc rụng từ thằng nhóc rồi đưa lại cho nó.

– Quy tắc sống sót là ! Không nên để lại bất cứ thứ gì của bản thân kể cả tóc.

" Tại sao vậy anh ?"

– Vì nếu kẻ theo dõi nhóc là thằng có quyền lực nó, sẽ tra ADN từ tóc cậu để biết tên tuổi lẫn nơi sống của cậu.

Khang lấy kim chỉ và kéo ra để chỉnh lại quần cho thằng nhóc đó.

"Nè anh đừng vậy mà."

– Im lặng tí đi nào.

Sau khi sửa xong quần cho thằng nhóc thì Khang quay về chỗ ngồi.

Đến trạm dừng thì Khang kéo thằng nhóc hoà mình với dòng người.

Sau đó Khang luôn giữ khoản cách, để nhìn thấy thằng nhóc đó đi xa.

Khang ngó tới ngó lui thì thấy, gần chục thằng cũng đang nhìn dáo giác xung quanh.

Khang vừa đi, vừa nhặt đá cho vào túi quần, sau đó tiến lại gần khỏ đầu thằng trọc, trong đó một cái rồi chạy.

"Ui ! Thằng khứa nào mới khỏ tao."

Tên trọc ngó nghiêng xung quanh thì, nhìn thấy Khang đang chạy đi mất, nên hắn kêu đồng bọn đuổi theo.

Khang nhanh chân, để chạy vào con hẻm tối và sau đó tụi theo dõi thằng nhóc, cũng đã vào theo.

"Á à thì ra mày chọn cái chết ! Hẻm cụt rồi nè con, chuẩn bị ăn đòn nè mày."

Khang lấy đá trong túi ra chọi đến toàn bộ tụi nó, liên tục là tiếng kêu la của tụi nó vang lên trong con hẻm tối.

Khang lao lên tung cước vào hạ bộ thằng trọc đứng trước mặt.

Ui ya !

Tên trọc ôm háng quằn quại, mất khả năng chiến đấu ngay lập tức.

Sau một chút thời gian, Khang đã sử lý xong tụi theo dõi.

Trên người từng kẻ đều có dấu giày và vết đấm.

Khang chuẩn bị rời đi thì, tên trọc ngóc đầu dậy mà cố nói.

"Ui ui ! Tao mà, kiếm được, nhà mày, thì cả nhà mày, thành thịt bâm đấy con cầy non."

Khang lao tới tung cước thẳng vào cằm tên trọc, khiến hắn ngất đi và Khang đã rời đi sau đó.

Khang liên tục hoà mình vào dòng người, ba đến bốn lần rồi mới quay lại xe vừa nãy.

*Tiếng bác tài vang lên.

"Cậu đi hơi lâu đấy."

Khang dùng thẻ quẹt trả tiền riêng, cho tài xế và trả tiền lại, cho các hàng khách đã đợi mình.

"Mười người kia đi đâu rồi vậy."

Khang im lặng, về chỗ ngồi và bật phòng cách âm lên, mà không đáp lại bác tài.

*Bác tài lẩm bẩm.

"Có tí tiền tưởng mình oai lắm à."

Sau một hồi không thấy mười kẻ kia trở lại, nên bác tài đã đánh xe đi theo lộ trình.

Khang sau khi ngồi ngẫm lại mọi chuyện vừa qua thì nhận ra rằng.

Những kẻ mạnh lên sau khi giọng nói kỳ lạ kia xuất hiện, rất ít kẻ mạnh lên gấp 10 lần như thằng nhóc đó.

Sau 10 phút tổng kết lại tất cả và chuẩn bị cho những điều sắp tới, thì tiếng thông báo của bác tài vang lên.

"Tới khu nhà Đỗ Khang rồi mời cậu xuống xe."

Khang đứng trước 3 căn nhà thì, Khang đi về phía căn ở giữa.

Lúc mở cửa thì một điều bất ngờ đã xảy ra, một cô bé đáng yêu nhảy vào lòng Khang và ôm chặt lấy Khang.

" Anh đó ! Sao mà về trễ vậy, bình thường anh đi xe bus có 20 phút, mà giờ tới tận 30 phút vậy."

Khang nở nụ cười rồi đáp.

– Anh đã gặp một thằng nhóc thú vị, giúp nó một lần nên về trễ tí thôi em à.

Cô bé ấy dần buôn Khang ra và kéo Khang vào nhà.

Vừa vào nhà chưa kịp uống tí nước gì, thì cửa nhà Khang bị đá bay.

"Ê."

Giọng nói chưa kịp dứt câu thì Khang phi ra, đạp thằng đó bay khỏi nhà.

Bạn đang đọc Điên Đến Đỉnh Phong sáng tác bởi yy27752845
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27752845
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.