Quan tài quan tài, thăng quan phát tài (2)
Đang lúc mọi người ồn ào náo nhiệt, một thiếu niên gánh một vật dài hai mét được phủ kín bằng vải trắng đi tới, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Rầm" một tiếng, thiếu niên đặt vật kia xuống đất, kéo tấm vải trắng ra, vừa cười vừa nói: "Lục Trường Sinh, tiêu cục Quảng Thắng, kính tặng một bộ quan tài!"
Người xướng danh đang mải mê đọc danh sách quà tặng không chút suy nghĩ hô lên: "Lục Trường Sinh, tiêu cục Quảng Thắng, kính tặng quan tài... Ối!"
Chưa kịp dứt lời, Ngô quản gia đã kịp phản ứng, một cước đá bay tên xướng danh ra ngoài.
"Đại thọ mà tặng quan tài, tiểu tử họ Lục ngươi cố ý gây sự phải không?"
Nhìn cỗ quan tài đen ngòm, mặt Ngô quản gia tím tái, quay sang đám hộ vệ quát: "Bắt tên tiểu tử này lại cho ta!"
Những người xung quanh cũng kinh ngạc nhìn lại, không ngờ lại có người dám tặng quan tài trong đại thọ tám mươi tuổi của lão Vương gia.
Đây là muốn chọc giận Thái Tuế, chán sống rồi!
Ngoài sự kinh ngạc, còn có không ít người hả hê.
Vương gia hoành hành bá đạo ở thành Ngư Dương đã quen, giờ đây có người dám gây sự với bọn họ, mọi người đều thích xem náo nhiệt.
Rất nhanh, năm sáu tên hộ vệ hung hãn xông lên.
Nhưng Lục Trường Sinh chỉ đơn giản vung tay, đám người kia đã như diều đứt dây bay ra ngoài.
Mọi người hít một hơi thật sâu, với công lực này, tu vi ít nhất cũng là Nội Khí trung kỳ.
Trầm Khai, Trịnh Vũ là những kẻ đứng đầu các thế lực ở Ngư Dương thành cũng chỉ đạt đến cảnh giới này mà thôi!
Thiếu niên này tuổi còn trẻ mà đã là cao thủ!
"Các ngươi không nhận, vậy ta tự mình đưa vào."
Lục Trường Sinh lắc đầu, nhấc cỗ quan tài lên đi thẳng về phía cổng lớn Vương gia.
"Cản hắn lại cho ta!"
Ngô quản gia tức đến nổ đom đóm mắt, nếu để Lục Trường Sinh đưa quan tài vào thì chức đại quản gia của hắn coi như xong đời!
"Cản được sao?"
Lục Trường Sinh cười lớn, múa cỗ quan tài như vũ khí, đánh ngã rạp xuống đất mười tên hộ vệ xông tới.
Các vị khách xung quanh vội vàng né tránh, sợ bị vạ lây. Không ít người xui xẻo đã bị dính chưởng, vừa kêu la thảm thiết vừa chửi rủa trong lòng: "Tên điên này!"
"Xông lên!"
Nhìn đám đông hỗn loạn, Lục Trường Sinh cười lớn đẩy cỗ quan tài về phía trước rồi đá mạnh một cái vào đuôi quan tài.
Cỗ quan tài bay thẳng vào trong sân.
Sau đó, Lục Trường Sinh nhảy lên, cưỡi lên quan tài.
Đã là đại thọ tám mươi tuổi, Lục Trường Sinh không ngại giúp lão Vương gia làm trọn vẹn luôn thể!
Rất nhanh, những người đang vui vẻ trò chuyện trong sân bỗng nghe thấy tiếng gió rít, một cỗ quan tài đen ngòm bay từ ngoài vào.
Trên quan tài, một thiếu niên áo trắng phấp phới cưỡi quan tài như thần tiên.
Nếu dưới chân thiếu niên là một thanh kiếm, chắc chắn sẽ có không ít người coi hắn là Kiếm Tiên.
"Ầm ầm" một tiếng, cỗ quan tài rơi trúng bức tượng gỗ chữ "Thọ" đặt giữa sân được Vương gia bỏ ra 888 lượng bạc thuê danh gia Vân Châu thành tạc.
Cỗ quan tài đè lên bức tượng gỗ rồi nằm im tại đó khiến sắc mặt mọi người trong sân biến đổi liên tục.
"Ngươi là ai? Tại sao lại đến quấy rối thọ yến của phụ thân ta?"
Vương Thế Đào, gia chủ Vương gia bước ra khỏi đám đông, lớn tiếng quát.
Tuy trên mặt lộ rõ vẻ giận dữ hận không thể xé xác tên thiếu niên phá đám trước mắt, nhưng hắn ta vẫn chưa ra tay ngay.
Chủ yếu là hắn quen biết tất cả các cao thủ Nội Khí ở Ngư Dương thành và các thành lân cận, mà người trước mắt này lại xuất hiện đột ngột, hơn nữa còn cố tình chọn đúng ngày thọ yến để gây rối, nói không chừng có chỗ dựa nào đó khiến hắn không khỏi do dự.
Dù sao thì cũng phải biết rõ thân phận của kẻ này trước đã.
"Ngươi không biết ta sao? Cũng đúng thôi, một kẻ cỏn con như ta sao lọt được vào mắt xanh của nhân vật tai to mặt lớn như Vương gia chứ."
Lục Trường Sinh cười ha hả, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.
Vương gia lừa giết bao nhiêu người của tiêu cục Quảng Thắng vậy mà lại không biết thiếu đông gia của tiêu cục này.
Xem ra trong mắt bọn họ tiêu cục Quảng Thắng thật sự chẳng đáng gì.
Vương Thế Đào nghe vậy thì sững sờ, lập tức có người nhỏ giọng nói với hắn: "Gia chủ, người này là thiếu đông gia của tiêu cục Quảng Thắng, tên là Lục Trường Sinh."
Vương Thế Đào bừng tỉnh đại ngộ, trước đây hắn cũng từng nghe nói đến người này nhưng chưa từng gặp mặt.
Nghe đồn người này xuất thân lưu dân, nhờ có chút sức lực và đầu óc lanh lợi nên được Lục Quảng Thắng nhận làm con nuôi, mười bảy tuổi mới bắt đầu luyện võ, thực lực không đáng nhắc tới.
Chỉ là một kẻ phế vật không đủ uy hiếp Vương gia.
Giờ gặp mặt lại thấy tên này đã luyện đến Nội Khí khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Mười bảy tuổi đã là cao thủ Nội Khí!
Thế này mà gọi là thực lực không đáng nhắc tới sao?
Đăng bởi | yuri254 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 104 |