Đưa tới cửa bạc, thiên hạ thế lực
"Quả là người thông minh."
Lục Trường Sinh cười, phẩy tay: "Được rồi, ta rất hài lòng, các ngươi có thể đi."
Rời khỏi tiêu cục Quảng Thắng, Lý Đấu lau mồ hôi trên trán. Lục Trường Sinh hôm qua mới tàn sát toàn bộ Vương gia, đứng trước mặt hắn, áp lực thật sự quá lớn.
Đặc biệt là mấy tên bộ khoái trẻ tuổi, chân đều run lẩy bẩy.
Sau khi nha môn rời đi, Lục Trường Sinh nói muốn biểu diễn ảo thuật cho Ninh Du Du xem, dụ nàng vào phòng.
Khi Ninh Du Du đi ra, toàn bộ số bạc trong chín rương bọc sắt đã biến mất khiến nàng không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Số bạc này dĩ nhiên đã được Lục Trường Sinh nạp vào máy mô phỏng.
Tối qua tổng cộng mô phỏng tám lần, tiêu hao 800 tiền tài, bây giờ lại có thêm 3 vạn tiền tài, trên người còn năm vạn ngân phiếu.
Dùng mãi không hết!
Sau đó, Lục Trường Sinh dẫn Ninh Du Du đến Phúc Vận tửu lâu ăn sáng.
Lúc này, Lục Trường Sinh lại một lần nữa thể hiện thiên phú ăn uống kinh người của mình khiến mười đầu bếp của tửu lâu phải vắt chân lên cổ mới miễn cưỡng đáp ứng được.
Bữa ăn này tốn mất 125 lượng bạc, nhưng với hắn bây giờ chỉ là con số nhỏ.
Ăn xong, Lục Trường Sinh cuối cùng cũng dẫn Ninh Du Du đến Hỗn Nguyên võ quán mà nàng đã tò mò cả đêm.
Lục Trường Sinh đã từng tiếp xúc với Hỗn Nguyên võ quán trong máy mô phỏng, không khí bên trong khá tốt, không có quá nhiều tranh đấu, hơn nữa chỉ cần trả đủ tiền, võ quán cũng sẽ dạy cho ngươi một số bản lĩnh thật sự.
Quán chủ Hỗn Nguyên võ quán là Trầm Khai khi nghe nói Lục Trường Sinh đến liền vội vàng đích thân ra nghênh đón.
Dưới sự nhiệt tình của Trầm Khai, Lục Trường Sinh vào võ quán làm khách, trò chuyện với Trầm Khai hồi lâu.
Qua lời Trầm Khai, Lục Trường Sinh đã có hiểu biết sơ bộ về các thế lực giang hồ hiện nay ở Triệu quốc.
Kiếm Thần sơn, Long Vương bang, Kim Phật tự, Thần Đao môn là những thế lực nhất lưu của bạch đạo.
Tà phái thì có Ma Giáo là thế lực lớn, còn lại đều là tiểu môn tiểu phái không đáng kể.
Ngoài ra, Cự Kình bang ở phương bắc những năm gần đây cũng nổi lên rất mạnh, có tiềm lực trở thành bang phái nhất lưu.
Còn hoàng thất Triệu quốc thì đứng trên tất cả.
Chỉ cần không ai chọc đến, hoàng thất sẽ không can thiệp vào chuyện giang hồ.
Trong số những thế lực này, ngoại trừ Kim Phật tự và Thần Đao môn, những thế lực còn lại Lục Trường Sinh đều đã từng tiếp xúc.
Hoàng thất Triệu quốc và Ma Giáo không cần phải nói, Cự Kình bang cũng không thể xem thường, tương lai Long Vương bang cũng sẽ suy tàn vì nó.
"Thực lực của Ma Giáo này không biết có thể xếp thứ mấy trong số các thế lực?" Lục Trường Sinh đặt chén trà xuống như vô tình hỏi.
Trầm Khai không chút do dự nói: "Bốn đại Tôn Giả của Ma Giáo đều là Tông Sư, Giáo chủ Thạch Kiên lại càng là một trong những cường giả hàng đầu trong số các Đại Tông Sư.
Ngoài ra còn có hơn hai mươi cao thủ Tiên Thiên, cùng hàng vạn đệ tử Ma Giáo phân bố khắp các châu.
Nếu chỉ xét về thực lực, Ma Giáo ở Triệu quốc chỉ đứng sau hoàng thất."
"Tuy nhiên..."
Trầm Khai cười nói: "Nếu toàn bộ thế lực bạch đạo liên kết lại thì mạnh hơn Ma Giáo rất nhiều, hoàng thất Triệu quốc cũng liên tục chèn ép Ma Giáo khiến Ma Giáo chỉ có thể như chuột trong cống, lẩn trốn khắp nơi, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được."
Lục Trường Sinh lại không nghĩ như vậy.
Trong máy mô phỏng, vài chục năm sau, Giáo chủ Ma Giáo đã đột phá đến cảnh giới trên cả Đại Tông Sư, khi đó có thể nói là ma uy cái thế, một mình hắn đã ép quần hùng giang hồ và hoàng thất không ngẩng đầu lên nổi.
Nghĩ vậy, Lục Trường Sinh hỏi: "Trầm huynh có biết trên Tiên Thiên còn có cảnh giới nào khác không?"
Trầm Khai nghe vậy sững sờ, lắc đầu cười: "Đại Tông Sư đỉnh phong của Tiên Thiên đã là cực hạn của con người, Trầm mỗ sống hơn bốn mươi năm, chưa từng nghe nói có ai có thể phá vỡ giới hạn này."
"Thật sao?" Lục Trường Sinh có chút thất vọng.
Xem ra dù Trầm Khai sáng lập Hỗn Nguyên võ quán nhiều năm, kiến thức uyên bác, nhưng những bí mật này hiển nhiên không phải hắn có thể biết được.
Thấy không thể moi thêm được thông tin hữu ích nào, Lục Trường Sinh giao Ninh Du Du cho Trầm Khai rồi cáo từ.
Ninh Du Du đứng ở cửa võ quán tiễn Lục Trường Sinh, hai mắt rưng rưng.
Lần chia tay này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
Trước khi đi, Lục Trường Sinh còn cố ý để lại cho nàng một trăm lượng ngân phiếu.
Bởi vì người ta thường nói "nghèo văn phú võ".
Một trăm lượng ngân phiếu này chắc chỉ đủ cho Ninh Du Du dùng trong hai ba năm.
Nhưng chỉ cần nàng nhập môn võ đạo, tự nuôi sống bản thân cũng không khó.
Lục Trường Sinh chỉ là người dẫn đường, sẽ không nuôi nàng mãi, sau này nàng muốn đi con đường nào là do nàng tự quyết định.
Đăng bởi | yuri254 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 163 |