Thiên Hà Online
Tiếp tục nghe cậu bạn của mình lãm nhảm, nhớ không nhầm thì anh đã từng nghe qua cái tên này ở đâu khi còn trong nhà, ba mẹ anh thì luôn cắm đầu cắm cổ trong phòng nghiên cứu, ông anh trai cũng là tên cuồng việc làm, còn lại mỗi anh ba thì có hứng thú với game mà thôi.
Thiên Hà online hẳn là hãng game mà ông anh ba của mình chuẩn bị đổ bộ vào, nhìn vào nét vẽ đồ họa bên ngoài của nó, anh có thể hình dung bối cảnh của game này là lấy từ thời xa xưa, nơi mà thế giới còn khá nguyên thủy giống như thời đại của anh vậy.
Giới thiệu bên ngoài khá đầy đủ, hình ảnh NPC trong game làm cho anh có cảm giác gần gũi hơn so với những người lớn phía bên ngoài, có vẻ là do giữa bọn họ có một sự chênh lệch thời gian đi.
“ Nè nè, còn nghe tao nói gì nữa không ? tý nữa có một đợt bán máy trò chơi của hãng này ở thành phố Đà Nẵng tụi mình đó, có muốn đi không, đảm bảo tao với mày sẽ xưng bá cái game này !”
Cảm thấy cực kỳ tự tin giơ nắm đấm lên, Lâm rủ Minh đi mua máy chơi game, dù sao thì bọn họ cũng vừa mới kiểm tra xong, thời gian còn khá nhiều, mà các tiết học phía sau đều trống, bọn họ đều không biết làm gì a.
Nếu mà cậu bạn thân của cậu đã có hứng thú với hãng game Thiên Hà online này thì Lâm cũng không ngại dẫn cậu ta đi mua máy chơi game đâu, dù cho anh đã sớm có hẹn với người khác, nhưng mà so sánh giữa đám bạn chơi game và thằng bạn thân nhất thì cậu vẫn lựa chọn đi với Minh.
“ Không cần đâu, bữa tao thấy mày hẹn với đám bạn của mày rồi, không cần phải cố đi với tao”
“Hơn nữa, nói thực là tao có hơi ngạc nhiên với cái tên của nó thôi chứ cũng không quan tâm cái game này lắm, lấy bối cảnh là thời xa xưa, nó cho tao cảm giác không hiện thực lắm”
Tùy tiện lấy một cái lý do ba hoa, nghe ngóng sơ qua thông tin về game thì Minh lập tức nhận định tên của trò chơi này được đặt ra chỉ là vì trùng hợp mà thôi, cũng không phải là có liên quan gì tới đại lục lúc trước.
Nếu đã không có liên quan thì cậu cũng không quan tâm cho lắm, thay vì cố gắng tìm hiểu về thứ trò chơi này, về nhà độc thêm vài cuốn sách và luyện kiếm cùng thể lực có phần tốt hơn.
Coi như không thể tu luyện ma lực và ma thuật thì sở hữu một thân thể khỏe mạnh cũng là điều nên làm, đặc biệt là trong thế kỷ công nghệ tiên tiến hiện đại như vậy, người dân càng ngày càng quên đi lợi ích sức khóe bản thân, đặt quá nhiều lòng tin vào máy móc điều trị, cậu không nên sa đòa đến mức như vậy.
“ Hử ? lúc đó mày nghe à ? Không ngờ mày lại quan tâm đến tao như vậy a, mà được thôi, nhìn vẻ mặt bí xị của mày chắc hết quan tâm cái game này rồi, để bữa khác tao dẫn mày đi chơi cái khác”
Nhìn mặt của Minh trở lại bình thường làm cho Lâm cảm thấy hụt hửng, hiếm lắm mới thấy thằng khốn này có hứng thú với một cái gì mà không ngờ niềm đam mê nhỏ bé đó lại rụi tắt nhanh như vậy, Lâm thở dài một hơi hẹn ngày khác.
Dù sao thì cậu cũng tính cày game này với đám bạn chơi game này, Lâm không quá lo lắng lắm liền dừng lại, cậu biết Minh không thích người ta lảm nhãm đi lảm nhãm lại một chuyện, điều này sẽ chọc tì khí của cậu ta mất.
“ Nói chúng là nếu có dịp thì cứ đi chơi thử game Thiên Hà online đi, nó sẽ thay đổi nhận thức của mày đó, còn giờ thì tạm biệt nhá, ta đi mua game cái đã !”
Tiếng chuống đồng vang lên “ reng reng” báo hiệu tiết tự học cuối cùng kết thúc, ngày thi mệt mỏi trôi qua, Lâm lập tức sách cặp cầm điện thoại điện từ của mình đưa lên tai gọi cho ai đó, người thì quay lại vẫy vẫy với Minh chào tạm biệt.
“ Ừm, khi nào rãnh, mày đi đi”
Giơ tay chào ngược lại, Minh bình thản đi lấy đồ về nhà , trong khi lấy giày ra khỏi tủ, cậu nhìn thấy lớp trưởng lớp mình, Vũ Lê Ngọc Bích, hình như cô ấy cũng đang đọc thông tin về hãng game Thiên Hà online một cách hứng thú, không ngờ một người ham học như cô cũng đam mê mấy thứ này làm cho Minh có chút ngạc nhiên.
Không quá quan tâm, dù cho cả cái lớp của cậu ai cũng chơi thì cậu cũng không nhất thiết phải chơi, đặt giày xuống đất xỏ chân vào, anh chàng học sinh cấp ba chán đời của chúng ta đơn giản rời khỏi trường, hai chân đạp đất một cách từ từ tới bãi chờ, bắt chuyến xe buýt bằng điện tự động về tới nhà.
Từ trong người rút ra cái điện thoại, hôm nay anh trai cậu không có nhắn tin gì hết, hẳn là cả nhà hôm nay không ai về, dù sao thì đối với Minh chuyện này cậu đã quen rồi, cứ như là chuyện cơm bữa vậy, đưa tay ra đập vào tấm kính đen trước nhà, xác định dấu vân tay, cứ như vậy cậu thông thả bước vào nhà.
Don dẹp đồ đạc một chút, xếp cặp xách trở lại vị trí ban đầu, thay cho mình một bộ thường phục thoải mái, Minh từ trong phòng mình lấy ra một thanh kiếm gỗ, một thứ hẳn là rất hiếm có trong thời hiện đại này..
Cầm lấy thanh kiếm trên tay, cậu bước vào nhà bếp kiếm một gói mì ăn liền, đun sôi ít nước nóng, chỉ trong vòng năm phút xử gọn bữa ăn nhanh của mình, dọn dẹp rác xong cậu bước ra sân vường tập vung kiếm.
“ Hây … hây !!!”
Tốc độ ra kiếm và tốc độ di chuyển không nhanh, ngược lại Minh di chuyển rất chậm, không phải là cậu có vấn đề gì về thể chất, chỉ là cậu không cần thiết phải dùng hết sức để chiến đấu với một thứ vô hình.
Chậm rãi cảm nhận nhịp điệu và âm thanh của đất trời, tuy không còn các điệp linh để trao đổi, nhưng Minh vẫn rất bình tĩnh xuất kiếm, đường kiếm chậm nhưng bén, nếu như có một tấm thép ở trước mặt, thanh kiếm gỗ nhìn như cùn cùn này hoàn toàn có thể chặt đứt cả thép.
Luyện tập hai ba tiếng, cho đến khi mà mồ hôi ướt đẫm quần áo, Minh trở về tắm rửa một chút, một ngày nhàm chán của cậu trôi qua một mình, cầm lấy thêm vài cuốn sách đọc để giết thời gian, chờ tới khi mệt rồi gấp lại đi ngủ.
“ Hửm ? Đây là ?”
Cậu nhận ra trong phòng anh ba mình có một hộp đồ gì đó, nhìn khá là bừa bộn, tuy nhiên phía trên có một tờ giấy ghi tên : Gửi Lê Ngọc Minh, đây ắt hẳn là đồ đưa cho cậu mà.
Anh ba của cậu là một người khá bừa bộn, so với anh hai thì Dũng càng thêm ít khi ở nhà, thậm chí phòng của ảnh còn không chịu tự mình dọn dẹp, cửa phòng cũng thường xuyên mở để tiện cho cậu hoặc anh Đại lau dọn, tuy có thể dùng người máy, nhưng gia đình nhà cậu không quá thích mấy thứ đồ này lắm.
Bưng thùng giấy từ phòng anh ba mình về lại phòng mình, Minh bình tĩnh tháo bỏ cái hộp ra, từ bên trong tìm thấy một vài linh kiện máy móc hiện đại, không biết vì cái gì mà anh cảm thấy vừa lạ vừa quen.
Lạ là vì hiếm khi ông anh ba của anh gửi cho anh lại bình thường đến vậy, còn quen là vì đây không phải là máy chơi game cài đầu của hãng game Thiên Hà online sao ? không ngờ cậu lại có duyên đến trò chơi này như vậy, chắc là cậu nên tham gia thử một tý như thằng cu Lâm gợi ý đi.
Tuy nhiên còn hẳn ba ngày trước khi trò chơi mở cửa chính thức, cậu cũng không cần phải quan tâm vội, cất cái hộp vào trong một xó, lăn mình lên giường, đắp chăn cuộn lại, chìm mình vào giấc ngủ, chuyện ngày mai để ngày mai tính tiếp.
Đăng bởi | bao0593846371 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 263 |