Giết quái
Bước ra khỏi ngôi làng, anh tiến nhập vào cánh rừng rậm phương bắc, không có bản đồ, anh chỉ có đi đại thôi, cầm lấy thanh kiếm và trữ vật túi bên eo, đút nó vào luôn bên trong túi trữ vật để đỡ bớt gây chú ý, nắm lấy một thanh gỗ nhặt đại ở đâu đó, anh tiến nhập vào vùng nguy hiểm
Dưới ánh nhìn như đang nhìn kẻ ngu, Minh vẫn rất bình thản bước vào trong cánh rừng, mãi cho đến khi tới một nơi mà có ít người xung quanh, anh vứt đại cây gỗ mình đang cầm đi, rút ra thanh kiếm Thanh Vân, đi dạo dọc bờ rừng.
Tránh đi ánh mắt và tầm nhìn của các người chơi như anh để không gặp phiền phức, anh thà gặp quái vật còn đỡ hơn là gặp phải nhân loại.
“ Ụt ịt, ụt ịt”
Tiếng con heo rừng đang chà chà chân dưới đất, có vẻ nó chuẩn bị lấy đà để lao về chỗ anh, đây hẳn là quái cấp thấp ở đây đi, tuy nhiên không có các loại vũ khí hiện đại trong game thì người bình thường cũng khá vật vả với loại quái thú này rồi.
Đột nhiên tăng tốc lao lên đâm vào người Minh, anh lùi lại một bước chậm rãi chờ đợi, mãi cho nói tới gần bên cạnh mình mới bước sang trái một bước, rút kiếm ra, kiếm khí tung trào, một nhát chém chuẩn sát vào lỗ tai đâm xuyên qua lớp phòng thủ yếu ớt.
“ Bạo kích : -100”
Dòng chữ xuất hiện lên trên đầu của con heo làm anh hơi giật mình, vậy mà lại bạo kích a, chắc là anh số hên nên mới có thể đạt được loại bạo kích hiếm hoi này.
Con heo lập tức ngã gục, để lại cho anh một lượng kinh nghiệm kha khá, nếu như giết thêm vài con quái thế này nữa thì có khi anh sẽ lên được cấp hai đấy, cúi người xuống nhặt một vài đồng tiền, tuy nhiên không có trang bị rớt ra.
Quả nhiên là tỷ lệ rơi đồ sẽ không cao, nếu như đánh có một con quái bậy bà mà cũng rớt đồ mặc thì trò chơi này hẳn là loạn rồi, không quan tâm lắm, Minh vẫn cứ nhắm về phía bắc mà đi, cứ mỗi khi thấy có con heo nào lại gần anh đều nhất kích tất sát.
Không biết là vì thanh kiếm của mình quá mạnh hay là vì anh luôn đánh trúng điểm yếu của quái vật mà nó lập tức chết ngay tại chỗ, thậm chí nó còn chưa kịp ngáp, chưa kịp nhận ra vì sao bản thân lại hi sinh, nhưng mà thu kinh nghiệm vào người, Minh không quan tâm những thứ còn lại.
“ Phía không xa kia là một hang núi và bãi đá, hẳn là nơi để thu thập Lam thạch đi, cũng coi như không quá xa, nhưng mà đẳng cấp thăng lên này là để làm gì vậy ?”
Không có bảng Stats points cũng như Skill list, anh không biết việc thăng đẳng cấp lên là để làm gì, chẳng lẽ là để trưng cho vui ?
Bước đi tới tận khu vực hang núi, anh bắt đầu bắt tay vào công việc thu thập kim loại, anh tốn gần như là cả ngày cho trò chơi này rồi, cảm thấy có chút mệt mỏi rồi đấy, nhưng vì hứa với Thông ca là sẽ giúp ổng thu thập kim loại nên anh đành cố gắng thêm chút nữa vậy.
“ Gầm gừ, gầm gừ”
Tiếng của mấy con quái thú khác gần khu vực bãi đá lập tức xuất hiện, quả nhiên là không thể nào tránh khỏi việc chiến đấu nhỉ ? dù sao thì cũng không có bữa trưa không không rơi vào đầu.
Đứng dậy rút thanh kiếm ra, đối thủ của anh là năm con Kim loại thú, thân hình giống một khối đá to lớn, anh không biết điểm yếu của một loại đá là ở đâu, nhưng có vẻ anh chỉ cần tập trung vào vết nứt trong người nó là được nhỉ ?
Cả đám quái thú lập tức lao vào một cách không có quy luật, lần này Divance chủ động chiến đấu, anh hạ thấp người lao tới bọn quái thú, hướng về phía mép của bọn chúng cho một nhát đâm thật nhanh vào thân hình cứng rắn của bọn chúng.
“ Tổn thương : -6”
Điểm tấn công yếu đến kinh người, quả nhiên đánh bậy đánh bạ thì không thể đạt được loại bạo kích trừ máu cao, hơn nữa đẳng cấp của kim loại thú này cũng đạt cấp bảy, cao hơn anh hai cấp, có chút khó chơi một tý.
“ Xoẹt”
“ Keng kéttttttt”
Không dừng lại ở ngay đó, Divance bật người đạp vào đầu của một con Kim loại thú khác nhảy lên cao, kéo dài đường kiếm của mình thành một đường vòng cung trải dài toàn bộ cơ thể con quái thú
“ Tổn thương : -2”
“ Tổn thương : -4”
Những tổn thương nhỏ bé hiện ra, sự chênh lệch về đẳng cấp khiến anh không thể lập tức làm thịt đối phương, tuy bọn chúng khá đông và anh đã bị vây lại, tuy nhiên Divance không quá lo lắng, đánh không được thì anh chạy, bọn thú này chẳng lẽ còn thông minh hơn anh ?
Điều quan trọng bây giờ anh cần phải quan tâm là làm thế nào để tìm ra điểm ý của con quái thú, cứ đánh thông thường thì đến đời nào mới giết được con quái thú cớ chứ ?
“ Ầm !”
Ngay khi dòng suy nghĩ đang chạy thật nhanh trong đầu, thanh kiếm của anh chợt lún sâu vào cơ thể con Kim loại thú, một dòng bạo kích cực lớn hiện lên
“ Bạo kích : - 342”
Một con số tổn thương khổng lồ, không ngờ lực tấn công của anh bá đạo đến vậy, giờ để ý mới thấy, các thuộc tính cơ bản tuy không hiện nhưng anh vẫn có cảm giác thân thể trở nên nhẹ nhàng và dễ điều khiển hơn.
“ Chỗ này có màu hơi sậm một chút, bằng mắt thường hơi khó nhận ra nhỉ ?”
Con Kim loại thú bị anh bạo kích lập tức vỡ vụn ra thành nhiều mảnh, để lại cho anh một lượng kinh nghiệm đủ lớn để lên cấp sau, thậm chí dưới đất còn rớt một cặp bao tay, trang bị ? ngạc nhiên đủ lớn a.
Xoay người tiếp đất rồi liên tục lộn ngược bật lại phía sau, không để cho lũ quái tiếp cận khi anh không có đủ lớp phòng thủ, phong cách chiến đấu kết hợp với pháp thuật của anh vốn đã ngấm vào xương, giờ không được dùng pháp thuật làm Divance có chút ngượng tay, nhưng điều này vẫn không thể phủ nhận kiếm thuật của anh rất mạnh.
“ Bịch ….. Xoẹt”
Nhanh chóng áp sát người bọn quái thú một lần nữa, lựa chọn một con đứng ở vị trí khá lẽ loi, cặp mắt anh nhanh chóng soi vào màu sắc trên thân thể chúng, phát hiện một điểm nhỏ màu sẫm hơn các chỗ còn lại, tay phải lập tức giơ lên cho nó một nhát xuyên người.
Đâm qua lớp đất đá, con Kim loại thú rú lên một tiếng rồi “ rắc rắc” đổ vỡ.
Lần này thì Divance không có thu đủ kinh nghiệm để lên cấp, tuy nhiên rất nhanh sau khi anh xử lý xong ba con còn lại, đẳng cấp của anh đạt lên tới cấp bảy, tiếp tục không dừng lại ở đó, Divance lại cúi người nhặt kim loại.
Cầm lấy đôi bao tay bạo bởi quái thú, đây là trang bị đầu tiên mà anh đánh quái ra đấy, không thể tra xét thông tin gì nhiều lắm, nhưng mà đeo vào rất ấm, có cảm giác như đôi tay anh trở nên nhẹ lại, di chuyển nhanh hơn.
“ Có điểm tăng tốc độ đi ?”
Có hơi nghi ngờ về cái bao tay, nhưng mà dù sao cũng là trang bị tốt, có còn hơn không, người khác còn đang chật vật vì không có trang bị, còn anh nếu đã có thì làm sao có thể chê bai được.
Thêm khoảng một tiếng trôi qua, anh đứng dậy sau khi thu thập đủ Lam thạch, bước theo lối cũ mà quay trở lại, lần nay anh giết cũng không có quá nhiều quái thú, nhưng kinh nghiệm đủ để lên level 9, các thuộc tính bí ẩn bắt đầu tăng lên một chút dù anh không để ý cho lắm.
Bước về trước cổng tân thủ thôn, anh hết tất cả đồ đạc vào trữ vật túi, sau đó đi bộ tay không như một thằng ăn mày, dù cho có nhiều người đã có trang bị mặc trên người, nhưng an toàn vẫn là trên hết.
Ngắm về hướng của ông chú làm nghề rèn, đưa cho Thông ca toàn bộ số Lam thạch của mình, nhìn mặt ổng mừng ra mặt phải biết, suýt chút nữa còn khóc ra, không ngờ rằng Divance lại có thể nhanh chóng thu thập chúng lẹ đến vậy, xem ra ông có thể hoàn thành kịp đơn hàng đúng giờ rồi.
“Vậy thôi, tối rồi, đệ phải nghỉ ngơi đây, ngày mai đệ giúp ca rèn vũ khí, còn giờ thì tạm biệt !”
Rời khỏi tiệm rèn, như đúng lời hứa, túi trữ vật này là của anh, vẫy vẫy tay từ biệt anh bạn trong game.
“ Tạm biệt”
Đáp trả lại, Ngọc Minh thấy vậy liền bật màn hình chọn nút Đăng xuất, thoát ra khỏi game, ăn miếng cơm cho đỡ đói, sau đó lại tiếp tục rèn luyện kiếm thuật hàng ngày trước khi đi ngủ.
Đăng bởi | bao0593846371 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 305 |