Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ bỏ.

Tiểu thuyết gốc · 2523 chữ

Những vì sao mờ nhạt, ánh sáng của những hành tinh xa xôi, và sự tĩnh lặng vô tận chỉ che giấu sự thật khắc nghiệt bên trong. Cánh cổng giữa các thế giới đã mở ra, mang theo những sinh vật khủng khiếp từ ngoại vực. Chúng không chỉ là kẻ xâm lược, mà là những Ma Thần, những thực thể không thuộc về vũ trụ này, khao khát sự hủy diệt và tàn phá mọi thứ chúng chạm đến.

Hắc Vân Đà, chỉ huy của quân đoàn Lực Lượng Thiên Xung, đứng trên chiến hạm Vân Tích, ánh mắt nhìn xa xăm vào không gian mờ ảo phía trước. Đội quân của anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ nhất mà nhân loại từng biết đến. Những Ma Thần, những sinh vật có thể thao túng cả không gian và thời gian.

Anh đứng đó, tay nắm chặt chuôi thanh kiếm "Đại Vân", một thanh kiếm được làm từ xác một Ma Thần, thứ duy nhất có thể gây sát thương lên chúng. Dưới sự chỉ huy của anh, quân đội nhân loại đã đứng vững qua bao cuộc chiến, nhưng lần này, kết quả là không thể đoán trước.

Trận chiến đã diễn ra trong suốt nhiều tháng, các chiến hạm và các thức tỉnh giả của nhân loại và Ma Thần giao tranh trên không gian bao la, từng đợt tấn công, từng trận đánh quyết liệt. Hắc Vân Đà dẫn đầu, đánh bại từng nhóm kẻ xâm lược, nhưng lực lượng của Ma Thần vẫn dường như không bao giờ hết.

“Lần này không thể thất bại,” Hắc Vân Đà tự nhủ trong tâm trí, “Đó là lời hứa với gia đình ta, với toàn thể nhân loại và dân tộc.”

Cuối cùng, toàn quân đội nhân loại đã đẩy lui được Ma Thần về phía sau, nhưng cái giá phải trả thật đắt. Cơ thể của Hắc Vân Đà rã rời, bộ giáp tan nát, hai cánh tay đã bị phế mất đi, những vết thương chồng chất khắp cơ thể anh. Mồ hôi lạnh và máu nhuộm đỏ. Anh nhìn xung quanh, những chiến binh đã nằm xuống, trong khi một số may mắn những người lính sống xót còn lại đang rút lui.

“Chúng ta đã làm được,” một giọng nói vang lên, đầy niềm tin và kiêu hãnh.

Đó là giọng của người bạn thân nhất của anh, Lục Vân, người luôn đứng bên anh trong mọi cuộc chiến, cả hai là một cặp song sát. Anh ta, giơ thanh kiếm lên trời, ánh sáng từ thanh kiếm chiếu sáng khắp không gian, như một lời tuyên chiến với kẻ thù cuối cùng.

Nhưng không lâu sau đó, sự phản bội bắt đầu nhen nhóm. Khi cuộc chiến tưởng chừng đã xong, và Hắc Vân Đà chuẩn bị bước vào căn cứ của mình để nghỉ ngơi, thì những điều tồi tệ nhất đã xảy đến.

Ngay khi anh đứng giữa các đồng đội thân thiết, cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Một giọng nói khác vang lên, không phải từ Lục Vân, mà từ chính những người đã đứng bên anh trong suốt cuộc chiến.

“Hắc Vân Đà, đã đến lúc kết thúc,” giọng nói đó lạnh lùng, đầy sự thù hận.

Bất ngờ, những đồng đội thân thiết, những người mà anh đã đặt trọn niềm tin, bắt đầu quay lưng. Lục Vân, người bạn không bao giờ rời xa anh, nhếch mép cười. “Chúng ta không thể để một người như anh tiếp tục tồn tại. Anh quá mạnh, quá nguy hiểm, và... anh đã không còn là Hắc Vân Đà mà chúng ta biết nữa.”

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hắc Vân Đà đã cảm nhận được sự đau đớn tột cùng khi thanh kiếm của Lục Vân xuyên qua cơ thể anh, cơ thể anh đã yếu đi rất nhiều chẳng thể phản kháng. Cảm giác như tất cả mọi thứ sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc.

Anh nhìn vào mắt Lục Vân, người bạn đã cùng anh chiến đấu bao năm tháng, nhưng giờ đây là kẻ phản bội. “Tại sao?” Hắc Vân Đà nghẹn ngào, sự đau đớn không chỉ đến từ vết thương, mà từ sự phản bội.

“Vì mày đã quá mạnh, tao xin lỗi... nhưng đó là mệnh lệnh của toàn nhân loại, và chúng ta không thể để mày trở thành mối nguy cho nhân loại. Gia đình mày cũng sẽ sớm đoàn tụ với mày thôi,” Lục Vân trả lời, ánh mắt không còn một chút tình cảm nào.

Những đồng đội khác bắt đầu hành động, tất cả đều tấn công anh, mỗi nhất đâm, mỗi cú đánh đều chứa đựng sự tàn nhẫn và tuyệt vọng.

Máu của Hắc Vân Đà nhuộm đỏ, nhưng anh không còn sức để phản kháng. Anh hiểu rằng trận chiến này đã không phải là sự kết thúc của Ma Thần, mà là sự kết thúc của chính anh, một sự phản bội không thể nào tha thứ.

Hình ảnh gia đình anh hiện lên trong tâm trí và mờ đi, khi ánh sáng trong mắt anh dần tắt, một tiếng nói vang lên trong tâm trí anh, không phải của những người đồng đội phản bội, mà là của một thực thể vô hình, từ bóng tối, từ những Ma Thần trong hư vô.

“Đổi lại tất cả, ta sẽ cho ngươi cơ hội để trả thù. Đổi lấy linh hồn và sức mạnh của ngươi, ta sẽ mang ngươi trở lại.”

Hắc Vân Đà không còn gì để mất. Sự đau đớn và sự phản bội đã xé nát anh. Anh không còn lựa chọn nào khác.

“Ta đồng ý,” anh thì thầm, và toàn bộ sức mạnh, linh hồn, và cuộc đời anh đều trao cho bóng tối, để đổi lấy một cơ hội duy nhất... trả thù.

Hắc Vân Đà mở mắt, một cảm giác kỳ lạ ùa về trong anh. Không còn cảm giác đau đớn, không còn sự tàn phá của vết thương. Anh chỉ cảm thấy một sự tĩnh lặng, giống như một giấc ngủ sâu và kéo dài vô tận. Nhưng khi đôi mắt mở ra, anh nhận ra rằng mình không còn nằm trên mặt đất lạnh lẽo của chiến trường. Không gian xung quanh không phải là một chiến trường đẫm máu, mà là một căn phòng quen thuộc. Ánh sáng của mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào anh, nơi anh từng sống những ngày thơ ấu.

“Đây là… đâu?” Hắc Vân Đà thì thầm, cảm giác ngỡ ngàng xâm chiếm toàn bộ tâm trí anh.

Anh nhìn xuống tay mình. Đôi bàn tay đó, không phải là những bàn tay đầy vết thương và máu của người chiến binh. Đây là đôi tay của một thanh niên, mềm mại và khỏe mạnh. Quá quen thuộc. Anh nhận ra mình đang ở trong chính ngôi nhà của mình, vào thời điểm anh còn là một đứa trẻ, trước khi chiến tranh bùng nổ, trước khi tất cả đổ vỡ.

Nhưng đó không phải là tất cả. Khi nhìn kỹ hơn, anh nhận thấy sự khác biệt lớn. Tất cả mọi thứ xung quanh, từ chiếc giường cho đến chiếc bàn, đều mang một dấu hiệu mờ nhạt của ký ức, nhưng dường như chúng không hoàn toàn giống như trước. Đây không phải là quá khứ chính xác, mà là một thực tại khác, một cơn mơ kỳ lạ, một không gian đã bị thay đổi.

Bỗng nhiên, một tiếng cười vang lên trong đầu anh, lạnh lẽo và ma quái.

“Chào mừng trở lại, Hắc Vân Đà,” giọng nói đó như vang lên từ một vực thẳm vô tận. “Như đã thỏa thuận, ngươi đã trở về. Nhưng nhớ kỹ, ngươi không còn là người anh hùng bảo vệ nhân loại nữa. Ngươi chỉ còn là bóng tối, chỉ còn là sự trả thù.”

Hắc Vân Đà cảm thấy như thể linh hồn anh đang bị bóp nghẹt bởi một sức mạnh không thể kiểm soát. Anh biết, đây là sự đổi lấy mà anh đã chấp nhận. Tất cả những gì anh từng có, từ sức mạnh đến cuộc đời, đều đã thuộc về bóng tối, và anh không còn là chính mình nữa.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, một ý thức mãnh liệt dâng lên trong anh. Anh phải thay đổi, phải làm lại mọi thứ từ đầu. Lần này, anh sẽ không để sự phản bội xảy ra. Lần này, anh sẽ không chiến đấu vì nhân loại nữa. Mục tiêu của anh rất rõ ràng, trả thù và tiêu diệt tất cả những kẻ đã khiến anh và gia đình đau khổ.

Anh đứng dậy khỏi giường, nhìn quanh một lần nữa, và một quyết định kiên quyết dâng lên trong lòng.

“Lần này sẽ khác,” anh thì thầm với chính mình. “Tôi sẽ không để điều đó tái diễn. Tôi sẽ khiến tất cả phải trả giá.”

Từ khoảnh khắc này, anh không còn là Hắc Vân Đà mà thế giới từng biết đến. Anh không còn là người anh hùng. Anh là bóng tối, là sự trả thù, và thế giới sẽ phải gánh chịu những gì mà anh sắp mang đến.

Anh bước ra ngoài, ánh sáng ban ngày chiếu sáng gương mặt đầy kiên quyết của anh. Nhưng trong ánh sáng ấy, đôi mắt của Hắc Vân Đà lại chứa đựng một bóng tối sâu thẳm, như thể một thực thể khác đang sống trong cơ thể anh. Anh không còn sợ hãi, không còn chút gì gọi là hi vọng. Mọi thứ anh từng yêu quý giờ chỉ là những mảnh vỡ của quá khứ.

Với mỗi bước đi, anh càng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Sức mạnh đen tối mà anh đã chấp nhận đang dần chiếm lấy, nhưng với sức mạnh đó, anh cũng hiểu rằng mình đang đứng trước một con đường không thể quay lại. Con đường này chỉ dẫn đến sự hủy diệt.

Mỗi bước đi của anh, mỗi quyết định của anh đều sẽ thay đổi số phận của không chỉ những người đã phản bội, mà cả toàn bộ thế giới mà anh đã từng bảo vệ.

Anh sẽ bắt đầu từ đâu? Hắc Vân Đà biết rõ, mọi thứ bắt đầu từ những người đã đâm anh từ phía sau. Và lần này, không một ai có thể ngăn cản anh.

Anh bước ra ngoài, ánh nắng ban mai tràn ngập con đường dẫn đến Đại học Thiên Quang, ngôi trường danh giá nhất cả nước, nơi đào tạo những chiến binh, pháp sư, và những nhân tài được kỳ vọng sẽ bảo vệ nhân loại khỏi các hiểm họa. Nhưng với Hắc Vân Đà, đây không còn là nơi để tìm kiếm hy vọng hay tương lai. Đây là nơi bắt đầu kế hoạch trả thù của anh.

Anh bước đi trên con đường lát đá dẫn đến cổng chính của trường, hòa vào dòng người trẻ trung, náo nhiệt. Ai nấy đều tràn đầy năng lượng và háo hức cho tương lai phía trước. Nhưng Hắc Vân Đà lại cảm thấy xa lạ với tất cả. Anh đã từng sống qua những ngày tháng này, đã từng bước trên con đường này với trái tim đầy ước mơ và khát vọng làm anh hùng. Nhưng giờ đây, anh chỉ nhìn thấy những khuôn mặt ngây thơ, không biết rằng họ đang sống trong một thế giới mà sự phản bội luôn rình rập.

Ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua đám đông, tìm kiếm những kẻ mà anh từng gọi là đồng đội, những kẻ đã góp phần đẩy anh xuống vực thẳm. Anh biết rõ họ ở đâu, vì anh đã sống qua kiếp trước. Họ sẽ sớm xuất hiện trong đời anh, nhưng lần này, anh sẽ không còn là con người dễ dàng tin tưởng nữa.

Trong lớp học, anh bước vào khán phòng lớn với hàng trăm sinh viên đang chờ đợi. Giáo sư Trần Lâm, một thức tỉnh giả cao cấp và cũng là một trong những người giảng dạy đầu tiên cho anh, đứng trên bục giảng, chuẩn bị bài thuyết trình về cơ sở lý thuyết của thức tỉnh giả.

Hắc Vân Đà ngồi xuống một góc khuất, cố gắng giữ mình không quá nổi bật. Anh không muốn gây chú ý sớm. Nhưng trong tâm trí, anh không thể không nhớ lại hình ảnh của giáo sư này trong quá khứ. Người đàn ông này từng là một nguồn cảm hứng lớn cho anh, nhưng cũng là một trong những người đầu tiên quay lưng khi mọi chuyện trở nên khó khăn.

“Chào mọi người, tôi là Lý Thanh, rất vui được gặp anh!”

Giọng nói nhẹ nhàng kéo Hắc Vân Đà ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh quay lại và thấy một cô gái đang ngồi xuống bên cạnh. Mái tóc đen dài, đôi mắt sáng ngời, và nụ cười tươi tắn của cô khiến cả không gian dường như trở nên ấm áp hơn.

“Tôi ngồi đây được không?” cô hỏi, giọng nói đầy thiện ý.

“Được,” anh đáp, cố giữ giọng mình bình thản nhất có thể.

Cô gái ấy nhanh chóng giới thiệu bản thân. Lý Thanh, một sinh viên mới, đầy nhiệt huyết với giấc mơ trở thành một chiến binh bảo vệ nhân loại. Cô nói về ước mơ, về khát vọng, và về niềm tin rằng thế giới này có thể trở nên tốt đẹp hơn.

Hắc Vân Đà lặng lẽ lắng nghe, nhưng trong lòng anh là một mớ cảm xúc lẫn lộn. Những lời nói của cô gợi nhắc anh về chính mình trong quá khứ, về những ngày anh cũng từng có niềm tin và khát vọng giống như vậy. Nhưng giờ đây, tất cả đã tan vỡ.

Khi buổi học kết thúc, Lý Thanh quay sang anh, nụ cười vẫn không tắt. “Cậu trông khá trầm lặng đấy. Chúng ta làm bạn nhé?”

Hắc Vân Đà gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Anh biết rằng việc kết nối với bất kỳ ai vào lúc này chỉ là một phần trong kế hoạch của anh. Lý Thanh có thể là một đồng minh tạm thời, hoặc một con tốt để anh sử dụng khi cần thiết.

Rời khỏi lớp học, Hắc Vân Đà bước thẳng đến khu ký túc xá. Anh cần chuẩn bị bước tiếp theo trong kế hoạch của mình. Những kẻ phản bội anh ngày trước đang ở đâu đó trong ngôi trường này, hoặc sẽ sớm xuất hiện. Và lần này, anh sẽ không để bất kỳ ai thoát khỏi sự trừng phạt.

Dưới ánh chiều tà, bóng dáng của Hắc Vân Đà khuất dần trong ánh hoàng hôn, mang theo một lời thề lạnh lẽo. Đây sẽ là nơi anh bắt đầu.

---

Bạn đang đọc Diệt Nhân Tự Thế sáng tác bởi Tieuketohh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.