ức hiếp tiểu hồ ly (2)
"Không công bằng, không công bằng!" Nguyệt Lưu ủy khuất kêu lên: "Ngươi rõ ràng là ma pháp sư, vì sao có thể sử dụng kiếm a!"
"Ma pháp sư, không thể sử dụng kiếm sao?"
"Nếu ngươi dùng kiếm mà không dùng ma pháp thì nỗ lực nhiều năm của ta như vậy là thế nào! Ta biết ngươi là ma pháp sư nên mới lựa chọn trở thành kiếm sĩ!" Tiểu hồ ly ủy khuất, sắp khóc rồi.
"Cảm giác ngươi ngốc nghếch, giống như năm đó, ngốc nghếch tiểu hồ ly." Shai thật sự là vui vẻ.
"Cái gì...! Ta đã không giống với năm đó, ta đã biến thành Cửu Vĩ Hồ phi thường lợi hại!"
Nguyệt Lưu tức giận đến phổi đều muốn nổ, đã tiến vào trạng thái đầu bốc hỏa, một khi tiến vào trạng thái này, sẽ rất dễ bị kích động.
"Ta liều mạng với ngươi! Cho ngươi mở mang kiến thức chiến pháp mạnh nhất của ta!"
Shai cảm giác được có một tia không thích hợp, Anh Nguyệt trong tay Nguyệt Lưu bắt đầu cộng minh với nàng, tiến thêm một bước tăng phúc chiến ý trên người Nguyệt Lưu, đây tuyệt đối là dấu hiệu nàng muốn sử xuất đòn sát thủ.
Có thể là xuất phát từ bản năng của một kiếm sĩ, nàng bắt đầu hưng phấn, thậm chí sinh ra chờ mong mãnh liệt.
Đúng, chính là loại cảm giác này, giao phó thể xác và tinh thần vào trên thân kiếm, cường giả trong chiến đấu tiến hành va chạm kịch liệt.
Đến đây đi, tiểu hồ ly, dùng toàn lực của ngươi đối phó ta!
"Tàn Ảnh Bộ!"
Nguyệt Lưu tăng thân pháp của mình lên tới cực hạn, thân ảnh trở nên mơ hồ, chỉ để lại vài bông hoa anh đào phiêu tán.
Shai lập tức khóa chặt tung tích Nguyệt Lưu.
Nhưng nàng không ngừng nhảy qua lại giữa cây hoa anh đào và đền thần, để lại từng đạo tàn ảnh, dưới sự quấy nhiễu của tàn ảnh, khiến người ta khó có thể tìm kiếm chân thân.
"Vô dụng, ngươi không nhìn thấy ta! Tàn Ảnh Bộ, cho tới bây giờ chưa có ai có thể phá giải qua!"
Bốn phương tám hướng đều quanh quẩn thanh âm Nguyệt Lưu.
"Càng muốn tìm ra ta, như vậy lộ ra càng nhiều sơ hở, dưới một kích mạnh nhất của ta, cứ chờ bị chém giết đi! Ta sẽ công kích từ phương diện nào đây? Túc địch, ngươi đoán xem! Đoán sai, chính là tử vong!"
Shai đương nhiên hiểu rõ, lúc này không thể nôn nóng.
Tâm như gương sáng, nước lặng.
Đây là cảnh giới kiếm thuật nàng đã sớm đạt tới, cho dù ở trong loại chiến cuộc nào, chỉ cần sau khi phát động, là có thể duy trì kiếm tâm của mình, tiến hành bình tĩnh suy nghĩ.
Hơn nữa tại lúc cận kề cái chết, nàng đã để cho kiếm thuật của mình tiến vào cảnh giới mới, lĩnh ngộ áo nghĩa kiếm thuật mới.
Tiểu công chúa nhắm mắt lại, để cho bóng tối bao phủ thế giới của mình.
"Shai, ngươi từ bỏ chống cự sao? Đây cũng là một lựa chọn không tệ!"
Shai không để ý đến tiếng kêu gào của Nguyệt Lưu, trong tầm mắt hắc ám nổi lên từng đợt gợn sóng.
Tìm được rồi, là Nguyệt Lưu.
Mỗi khi nàng đặt chân qua một chỗ, đều sẽ xuất hiện gợn sóng, Shai sau khi tiến hành khóa chặt, đã khiến Nguyệt Lưu không chỗ che thân.
"Shai, đừng quá coi thường chấp niệm của ta đối với ngươi! Rơi vào trong vực sâu hắc ám đi!"
Nguyệt Lưu xuất hiện ở sau lưng Shai, xuất ra Thần Diệt Bạt Đao Trảm.
Một khắc này, Shai mở hai tròng mắt màu bạc, cũng vung thánh kiếm chém tới.
Hai người lại giao phong lần nữa.
"Oa oa oa oa oa oa!"
Lần này, Nguyệt Lưu bị đánh bay, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, ngã trên mặt đất, Anh Nguyệt trong tay nàng cũng bay ra ngoài.
Mà Shai thì đứng tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng.
Hồ tộc công chúa nằm rạp trên mặt đất, chín củ cải hồ ly màu hồng nở rộ về phía Shai, một màn này, xác thực làm cho nàng nghĩ tới năm đó.
"Long tộc đáng giận, cho dù như vậy... Chỉ cần ta còn chưa nhận thua, chiến đấu, thì vẫn chưa kết thúc!"
Nguyệt Lưu đứng lên, vội vàng nhặt Anh Nguyệt lên, đối mặt với Shai, ý đồ chiến đấu lần nữa.
Shai bị chiêu thức của Nguyệt Lưu vừa rồi làm cho tâm ngứa khó nhịn, chính mình cũng trở nên rục rịch.
Nếu đối phương cũng là kiếm sĩ, như vậy cũng sẽ chờ mong một kích mạnh nhất của mình a?
Nàng dự định nghiêm túc.
Uy áp của Long Vương.
Con ngươi dọc màu bạc phát ra ánh sáng nhỏ bé, sức mạnh huyết mạch của Ngân Long vương tộc được kích hoạt, lấy nàng làm trung tâm, từng lớp từng lớp mưa hoa anh đào bên cạnh được thổi bay ra ngoài, lướt qua khuôn mặt của Nguyệt Lưu.
Tiểu hồ ly sững sờ tại chỗ, phảng phất như bị định thân, thân thể không nghe sai khiến, biểu lộ cứng đờ.
Nàng xa xa nhìn qua Shai, chỉ cảm thấy đối phương như một tòa núi lớn, không thể vượt qua.
Shai chậm rãi giơ Ghulam lên, chuẩn bị chém xuống, lại nhìn thấy một màn kỳ quái.
Hai chân Nguyệt Lưu dại ra mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, lỗ tai rũ xuống, toàn bộ củ cải hồ ly đều ỉu xìu.
"Ư ư..."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |