Tâm tính vỡ òa (2)
Ở khoảng cách gần như vậy, nàng có thể cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc kia.
"Con gái, muốn nghe kể chuyện không?" Giọng nói của Charlulu nhẹ nhàng.
"Ừm, muốn nghe."
"Muốn nghe chuyện gì đây? Ví dụ, tiếp tục câu chuyện về Đồ Long Kiếm Thánh lần trước thì sao?" Charlulu cười tinh quái, "Dù sao lần trước ta cũng úp mở, vẫn chưa kể xong."
Shai nhất thời ngượng ngùng, rụt đầu lại, "Đổi, đổi cái khác đi!"
Bỗng nhiên, nàng nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.
A, đúng rồi, ta chính là Nhân tộc Kiếm Thánh!
Hôm nay đến đây là để tìm nhược điểm của Charlulu, suýt chút nữa thì quên mất, nguy hiểm thật nguy hiểm.
Shai thầm hạ quyết tâm, lần này, phải tìm ra nhược điểm của Charlulu!
Charlulu vẫn còn chưa biết gì, nhất định sẽ để lộ sơ hở.
"Con gái, muốn nghe chuyện gì đây?"
"Loại mạo hiểm ấy, mạo hiểm hoành tráng." Shai tùy tiện đề nghị.
"Mạo hiểm sao? Được rồi, vậy ta sẽ kể cho con nghe một câu chuyện về Kỵ Sĩ Vương."
Charlulu lấy ra một quyển sách, bắt đầu kể:
"Rất lâu trước đây, có một thiếu niên dũng cảm được pháp sư nuôi lớn, vì muốn cứu đất nước của mình, đã rút thanh thánh kiếm bị phong ấn trong tảng đá, trở thành Kỵ Sĩ Vương trong lời tiên tri…"
Shai nghe Charlulu kể chuyện, cảm nhận được chăn ấm áp, cơn buồn ngủ ập đến, dần dần nhắm hai mắt lại, dựa vào bên cạnh Ngân Long Nữ vương.
Câu chuyện kia tuy rằng rất hay, nhưng kết cục lại rất buồn.
Thiếu niên như ý nguyện trở thành Kỵ Sĩ Vương trong truyền thuyết, đã cứu đất nước mà mình yêu thương, thực hiện được ước mơ thuở nhỏ, trở thành anh hùng… nhưng kết cục cuối cùng lại rất bi thương.
"Tại sao kết cục của câu chuyện, lại như vậy chứ…"
Sau khi lẩm bẩm, Shai ngủ thiếp đi, hơi thở đều đặn.
"Trở thành Vương, phải trả giá."
Charlulu gấp sách lại, đặt ở bên giường, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Nàng cúi đầu, nhìn con gái, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, nhẹ nhàng giơ tay lên, vuốt lại mái tóc bạc hơi rối của Shai.
Ngân Long Nữ vương cúi đầu, đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ.
"Ngủ ngon, Shai."
…
Ngày hôm sau.
"Ư… a…"
Mặt trời đã lên cao, tư thế ngủ của Shai không được đẹp mắt cho lắm, thậm chí còn lăn một vòng trên giường, suýt chút nữa thì rơi xuống, nhưng được ai đó đỡ lấy, đưa trở lại giường.
"…"
"… Ư?"
Thấp thoáng, Shai cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, nàng cố gắng mở mắt ra.
"Ai vậy?"
Trong tầm mắt mơ hồ, là một nữ bộc Long tộc tóc đỏ, a, hẳn là Sella ——
"Công chúa điện hạ, chào buổi sáng… có lẽ, phải nói là buổi trưa mới đúng."
Shai nghe thấy giọng nói có phần lạnh lùng, nghe qua, không giống với Sella bình thường nha?
Nàng ngồi dậy, cố gắng dụi mắt, tầm mắt cuối cùng cũng rõ ràng, cũng nhìn rõ nữ bộc Vương tộc trước mắt.
Không phải Sella, lại là… Lucia?
Shai nhìn xung quanh, phát hiện mình không phải ở trong phòng mình, mà là ở phòng ngủ của Charlulu.
A, nhớ ra rồi, tối qua mình đến tìm Charlulu!
Lúc ấy mình chịu nhục, che giấu mục đích thật sự của mình, lên giường của Charlulu, sau đó…
Ơ?
Vẻ mặt Shai cứng đờ, chính mình vốn không phải dự định dời đi lực chú ý của Charlulu, thuận miệng nói, nhưng làm sao lại thật sự nghe cố sự, thế mà trực tiếp ngủ thiếp đi?
Không phải nói muốn tìm nhược điểm của Charlulu, sao lại ngủ thiếp đi như vậy a!
Hơn nữa còn ngủ một giấc đến giữa trưa mới dậy, mục tiêu của mình chẳng phải căn bản là không đạt được sao!
"Lại thất bại!" Shai bi thương nói.
"Công chúa điện hạ?"
Lucy thì lại tỏ vẻ không hiểu chuyện gì.
"A, không có gì, đừng để ý, Luciá."
"Công chúa điện hạ, ngài vẫn thích Nữ vương bệ hạ như vậy, tối hôm qua vậy mà tìm Nữ vương bệ hạ ——"
"Chờ đã! Luciá, chuyện này, đừng nói ra ngoài!"
Shai vội vàng kéo tay áo của nữ hầu Luciá, lo lắng ngăn cản nàng.
"Đừng nói cho người khác biết!"
"Công chúa điện hạ, ta sẽ không nói cho người khác biết."
"Hô... Làm ta sợ muốn chết."
Shai như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
May quá, dù sao thao tác chuyên nghiệp của Luciá là nhất lưu, nàng đã đáp ứng, thì sẽ không nói ra.
Trong khoảng thời gian đi Hắc Thạch Quốc này, nàng cũng hiểu rõ hơn một chút về tính cách của Luciá.
Nếu để cho toàn bộ Long tộc khác trong hoàng cung biết, vậy thì mất mặt chết mất!
Thật vất vả mình mới xây dựng được hình tượng thực lực, hơn nữa thông qua chiến dịch Hắc Thạch Quốc, đã dần dần tạo lập được uy tín của Vương tộc, dần dần thoát khỏi định vị linh vật, khẳng định phải bảo vệ danh tiếng thật tốt, không thể cứ như vậy mà hủy hoại trong chốc lát.
"Bởi vì cho dù không cần ta đi nói, hiện tại toàn bộ người trong hoàng cung Long tộc đều biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì." Luciá đột nhiên nói.
"Ngươi nói... Cái gì?"
Tiểu công chúa vốn đang cảm thấy may mắn, lại bị lời giải thích của Luciá làm cho vẻ mặt cứng đờ, tâm tính nổ tung.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |