Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lăng Tiêu thành (1)

Phiên bản Dịch · 1258 chữ

Lần này Tiểu Bàn muốn mang Tiểu Hầu Tử tị nạn, đành phải tìm nơi bí mật này.

Trong sơn động, Tiểu Bàn tìm chỗ bằng phẳng, đặt Tiểu Hầu Tử xuống, kiểm tra thương thế của hắn.

Tay trái gãy, xương sườn gãy ít nhất ba cái, Tiểu Hầu Tử bị thương nặng.

Nhưng Tiểu Hầu Tử không phải người yếu đuối, luyện công pháp mười mấy năm, cũng gần đến Hậu Thiên đại thành, theo thiên phú của hắn, dù không có linh dược, mười năm nữa cũng có thể vào cảnh giới Tiên Thiên.

Gân cốt Tiểu Hầu Tử mạnh hơn người thường, nên bị thương nặng như vậy, vẫn giữ được tỉnh táo, tận mắt thấy toàn bộ quá trình.

- Bàn ca, ngươi vì ta mà rước họa!

Tiểu Hầu Tử áy náy khóc:

- Ngươi không cần hạ tử thủ, để bọn chúng đánh ta một trận là được rồi. Giờ thì hay rồi, Vương Trung sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tiểu Bàn vừa nói vừa trị liệu cho Tiểu Hầu Tử. Trước kia khi còn nhỏ, thường bị người ta đánh gãy xương, thủ pháp nối xương đều luyện được. Tiểu Bàn cẩn thận nối xương cho Tiểu Hầu Tử, rồi dùng thuốc tự chế đắp lên.

Tiểu Bàn cau mày:

- Ngươi bị thương nặng, thuốc của chúng ta không có hiệu quả, ta phải tìm thuốc tốt cho ngươi!

- Bàn ca, mạng ta không đáng giá thuốc tốt. Ngươi đừng lo, cứ nghĩ xem sau này làm sao?

Tiểu Hầu Tử cố nén đau:

- Ngươi không thể mãi giấu mình. Hay là chúng ta ra ngoài, chịu thua, để bọn chúng trút giận?

...

- Ngươi nói bậy!

Tiểu Bàn không phải kẻ ngốc, hắn thẳng thừng nói:

- Hầu tử, ngươi đừng tưởng rằng ngươi chịu thua, những tên hỗn đản kia sẽ tha cho ngươi. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu chúng ta ra ngoài, có thể chết thoải mái đã là may mắn lắm rồi! Đừng quên, ta đã đá nát cả “trứng”… của Cam Hưng! Trừ phi Vương Trung tìm được tiên đan, nếu không, cả đời này hắn chỉ có thể làm thái giám!

- Trời ạ, Bàn ca, ngươi ra tay thật độc ác!

Tiểu Hầu Tử kinh ngạc nói.

- Nói nhảm, ta không ra tay độc ác với hắn, hắn sẽ phế ngươi!

Tiểu Bàn giận dữ nói:

- Nếu không phải sợ những tên Chấp Pháp Đường tìm phiền toái, ta đã muốn giết hắn rồi!

- Bàn ca, ta bị phế thì cũng đã phế rồi, giờ lại liên lụy đến ngươi, ta… ta làm sao nhẫn tâm được chứ?

Tiểu Hầu Tử khóc sưng mắt.

- Nói bậy, giao tình của chúng ta sâu đậm thế nào? Nếu không phải mấy năm nay ngươi chăm sóc ta ở phòng ăn, ta đã chết đói từ lâu rồi. Vì để dành cho ta miếng cơm, ngươi không biết đã bị đại sư phụ phòng ăn đánh bao nhiêu lần!

Tiểu Bàn nghiêm nghị nói:

- Giờ ta đã vào ngoại môn, nếu lại để ngươi bị phế, ta còn là người sao?

- Bàn ca...

Tiểu Hầu Tử xúc động đến mức nước mắt lưng tròng.

- Đừng nói nữa!

Tiểu Bàn không kiên nhẫn phất tay, nói:

- Xương cốt ngươi gãy nhiều, chỉ sợ cần linh dược mới chữa khỏi được, không thì ngươi sẽ bị phế!

- Linh dược?

Tiểu Hầu Tử nghe vậy, lập tức cười khổ:

- Đó là do tu sĩ luyện chế, nghe nói mỗi viên ít nhất cũng phải mấy viên linh thạch, chúng ta lấy đâu ra tiền? Xem ra, cánh tay này của ta phế chắc rồi!

- Đừng nản, ta có cách!

Tiểu Bàn an ủi:

- Ngày mai ta đi tìm thuốc, có lẽ mất vài ngày mới về, ngươi ở đây, tuyệt đối không được ra ngoài, nếu bị chúng nó bắt được, chúng ta chết chắc!

- Bàn ca, ngươi không thể ra ngoài! Vương Trung nhất định đang tìm ngươi khắp nơi!

Tiểu Hầu Tử lo lắng nói:

- Tay ta thế nào cũng được rồi, đừng lo!

- Hừ, Vương Trung là cái thá gì! Ta ra ngoài lần này, chính là muốn mạng hắn!

Tiểu Bàn hung ác nói.

- Được rồi, ngươi đừng lo!

Tiểu Bàn nói xong, liền lấy ra từ túi không gian rất nhiều thức ăn, rồi nhóm lửa nấu cơm. Chẳng mấy chốc, bữa ăn tạm bợ của Tiểu Bàn đã chín. Tiểu Hầu Tử không có khẩu vị gì, lại thêm thương thế nghiêm trọng, chỉ ăn vài miếng rồi thôi. Còn Tiểu Bàn thì không hề để ý, ăn một hơi hết lượng thức ăn của mười ngày. Tiểu Hầu Tử nhìn mà ngây người, hắn tò mò hỏi:

- Bàn ca, không phải nói tu sĩ càng về sau càng phải ăn ít sao? Sao ngươi lại ăn nhiều hơn trước kia vậy?

- Không biết, dù sao cũng đói, cứ ăn mạnh thôi!

Tiểu Bàn không dám nói thật, liền tùy tiện trả lời, rồi nói:

- Được rồi, ngồi xuống tu luyện đi! Ngày mai ta đi trước khi trời sáng!

- Ừ!

Tiểu Hầu Tử không nói gì nữa, cùng Tiểu Bàn nhắm mắt tu luyện.

Ngày hôm sau, Tiểu Bàn dậy sớm, chuẩn bị điểm tâm cho Tiểu Hầu Tử, để lại toàn bộ lương thực, rồi hắn cưỡi kiếm bay đi.

Tiểu Bàn vừa bay khỏi khe núi, liền phát hiện có điều bất thường. Dù trời còn tối, nhưng hắn thấy vài điểm lửa lóe lên trong núi, rõ ràng là có người đang dùng đuốc tìm người.

Tiểu Bàn hiểu ngay, vội vàng dừng kiếm, xuống đất. Vì cưỡi kiếm tuy nhanh, nhưng mục tiêu cũng lớn, dễ bị phát hiện. Chạy trên mặt đất thì kín đáo hơn, còn tốc độ thì giờ không cần quan tâm nữa.

May mắn lúc này là lúc trời sắp sáng, tối nhất, nên Tiểu Bàn rón rén đi trong rừng, không dễ bị phát hiện. Hơn nữa, vùng núi này rộng lớn, tạm thời hắn không sợ bị người khác thấy.

Mục tiêu của Tiểu Bàn là khu vực trung tâm của Huyền Thiên biệt viện, rất gần nội viện, gọi là Na Di lâu, ở đó có trận pháp truyền tống. Na Di lâu không phải một tòa lâu, mà là một khu kiến trúc đồ sộ.

Thuở nhỏ, Tiểu Bàn thường đến đây chơi, nhưng sau khi phụ mẫu mất, hắn không bao giờ đến nữa. Tuy nhiên, ký ức thuở nhỏ vẫn còn, hắn rất quen thuộc đường đi.

Có nhiều đường đến đó, nhưng Tiểu Bàn không dám đi đường lớn, hắn chỉ có thể chọn con đường núi kín đáo và gần nhất.

Dù đường đi rất kín đáo, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn gặp những người dùng đuốc tìm hắn.

Thậm chí hắn còn nghe thấy:

- Tống Chung, mau ra đây, ta thấy ngươi rồi!

- Mập mạp, Vương Trung sư huynh nói, chỉ cần ngươi ra nhận lỗi, chuyện này coi như xong! Nhưng nếu ngươi cứ trốn tránh, hắn sẽ nổi giận mà trị ngươi! Ta không đành lòng nhìn ngươi gặp chuyện, nên đến báo cho ngươi, nếu ngươi nghe thấy thì mau ra đi!

Tiểu Bàn suýt nữa cười chết, mánh khóe lừa đảo tầm thường như vậy mà cũng dám dùng? Cam Hưng bị phế, thù lớn như vậy, có thể nhận lỗi là xong? Lừa ai thế?

Lách qua những kẻ ngốc nghếch này, Tiểu Bàn tiếp tục hành trình của mình.

Bạn đang đọc Diệt Thế Lôi Tu (Bản Dịch) của Tả Tự Bản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhNhi.Epx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.